Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 120:




Chương 120

Lúc cuộc họp diễn ra hơn một nửa, bụng dưới của Mộc Tâm chợt đau thắt lại, cô nhíu mày đưa một tay ôm bụng, cơn đau quặng thắt ập tới như cơn thủy triều. Cô hít một ngụm khí lạnh, chết rồi! Đừng nói là ‘bà dì’ ghé thăm nha! Mình nhớ là còn ba ngày nữa mới tới mà! Ôi lạy chúa! Hôm nay mình mặc đầm trắng a~

Mộc Tâm đưa tay đỡ lấy cái trán đã thấm đầy mồ hôi. Định cắn răng đợi hết buổi họp sẽ nhờ Tiểu Mỹ Lệ mua giúp một bộ quần áo và gói băng vệ sinh.

Lâm Đình Phong chú ý Mộc Tâm từ lúc bắt đầu đến giờ, thấy sắc mặt của cô không tốt, anh cầm điện thoại nhắn tin cho cô: “Em thấy không khỏe sao?”

Điện thoại trên bàn rung lên một cái, Mộc Tâm đưa tay ấn vào xem, đọc xong tin nhắn, cô ngước mắt nhìn Lâm Đình Phong một cái, bắt gặp ánh mắt lo lắng của anh, cô gõ tin nhắn trả lời: “Em không sao.”

Nhìn sắc mặt ngày càng kém của cô, Lâm Đình Phong liền dùng bút gõ lên bàn. Căn phòng lập tức im bật, người quản lý đang trình bày cũng im ru mà nhìn anh.

Anh lạnh lùng nói: “Các báo cáo còn lại nộp cho tôi sau. Tan họp.”

Mọi người không hiểu chuyện gì xảy ra những vẫn thu dọn rồi đi ra ngoài. Mộc Tâm thấy mọi người rời đi, cô cũng đứng dậy định nhân lúc đông người chạy vào nhà vệ sinh. Nhưng dự định ấy đã phá sản từ trong trứng nước, khi giọng nói trầm trầm của ai kia vang lên: “Thư ký Mộc ở lại, tôi có chuyện muốn nói.”

Mộc Tâm đành bất lực ngồi bịch trên ghế. Khi trong phòng họp chỉ còn cô và Lâm Đình Phong, anh đi lại ngồi xổm xuống đối diện cô, áp lòng bàn tay lên trán cô, lo lắng hỏi: “Em khó chịu sao? Thấy không khỏe ở đâu?”

Cô đưa tay gỡ bàn tay trên trán của anh xuống, nhỏ giọng giải thích: “Em không sao, chỉ là ‘bà dì’ ghé thăm thôi!”

Thấy sắc mặt cô ngày càng tái xanh, anh không ngồi yên được nữa, muốn bế cô lên: “Anh sẽ kêu người đi đón dì của em, giờ thì đi bệnh viện với anh.”

Thấy anh hiểu sai ý của mình, cô lính quýnh cảng anh lại: “Không phải dì em ghé thăm, là… em hình như tới kỳ kinh nguyệt rồi…”, âm thanh của Mộc Tâm ngày càng nhỏ, nói xong từ cuối cùng, cô muốn tìm cái lỗ chui xuống cho xong. Ai đời lại nói tới vấn đề ngại ngùng này ở phòng họp chứ! Thật là quê chữ ê kéo dài a~.

Cơn đau bụng lại bắt đầu quặng lên từng hồi, trán Mộc Tâm đã ướt đẫm mồ hôi, cô đưa tay ôm bụng, cắn chặt răng, trước đây tới ngày cũng đâu có đau đến vậy! Là do cơ địa của Mộc Tiểu Tâm sao? Đau chết bà đây rồi!

Lâm Đình Phong bế bỗng cô lên, đạp cửa phòng họp ra, bước đi về phía văn phòng tổng giám đốc. Lúc đến trước cửa, có mấy trưởng phòng ban đi đến nộp báo cáo.

Thấy sếp nhà mình đang bế thư ký Mộc, họ sợ hết hồn, giả bộ làm ngơ mà nhìn lên trần nhà:

“Aiz, trời hôm nay đẹp quá, còn thấy rõ cả máy bay đang bay luôn kìa.”

“Trưa nay mình ăn gì đây? Món Nhật hay món Hàn nhỉ? Khó chọn ghê…”

“Ahahaha, sao mình lại đi ra đây nhỉ? Chắc tối qua ngủ không ngon nên mộng du rồi!”

“…”

Chỉ chốc lát, hành lang không còn một bóng người, Mộc Tâm lúc này chôn mặt trong ngực của Lâm Đình Phong, cô thật muốn diễn cảnh dùng ngực đập vỡ đá mà!

Anh bế cô vào phòng nghỉ của mình, đặt cô lên giường, mông còn chưa chạm xuống nệm, Mộc Tâm muốn nhảy dựng lên, cô ôm chặt cổ anh: “A! anh… anh… anh để em đứng dưới đất được rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.