Xuyên Qua Thời Không Đến Yêu Anh

Chương 113:




Chương 113

Qua khoảng 5 phút, Mộc Tâm mới nới lỏng vòng tay, ngước đôi mắt to tròn lên nhìn anh: “Chúng ta vào trong nhà anh đi, bên ngoài hơi lạnh.”

Lâm Đình Phong đưa tay ôm vai cô, kéo cô vào nhà rồi đóng cửa lại, đặt cô ngồi lên sofa, anh vào bếp rót cho cô một ly nước ấm, sau đó hỏi: “Không phải em đi sinh nhật bạn à? Sao về sớm vậy?”

Mộc Tâm đặt ly nước ấm lên bàn, cọ đầu lên vai anh, nhỏ giọng nói: “Em sợ anh ở nhà một mình sẽ buồn, nên về sớm với anh.”

Lâm Đình Phong biết rõ cô là không muốn nói, anh cũng không ép cô, chỉ ngồi yên để cô dựa vào. Mộc Tâm ngồi yên một chút thì ngước mặt lên nhìn anh, hỏi: “Anh ăn tối chưa?”

“Anh ăn rồi.”

“Vậy anh có đang bận gì không? Anh làm việc đi, em ngồi bên cạnh xem thôi được không?”

Hiếm lắm mới thấy cô bám người như vậy, anh cưng chiều xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: “Được, vậy vào thư phòng, khi nào mệt thì nói với anh một tiếng. Hửm?”

Mộc Tâm gật gật đầu, cầm ly nước ấm, lẽo đẽo theo anh vào thư phòng. Cô ngoan ngoãn ngồi ở ghế sofa nhìn anh làm việc.

Bên kia, Ngọc Điềm sau khi rời khỏi nhà hàng, cô không tự láy xe mà bỏ tiền thuê một tài xế chở mình đi. Tài xế vừa khởi động xe vừa hỏi: “Cậu trai trẻ, cậu tính đi đâu?”

Ngọc Điềm nghe bác ấy gọi mình là ‘cậu trai trẻ’ thì nở một nụ cười khổ, nhàn nhạt nói: “Bác cứ chạy thẳng đi ạ.”

Bác tài xế thấy tâm trạng cậu không tốt nên bác ấy im lặng điều khiển xe chạy thẳng trên đường lớn. Ngọc Điềm đờ người nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ấy kéo kính xe xuống để gió phả vào mặt mình, cô ấy nghĩ rằng làm vậy sẽ có thể vơi đi bớt cảm giác khó chịu trong lòng. Nhưng chiếc xe càng lăn bánh, cảm giác đau nhói trong lòng ngày càng rõ ràng hơn.

Xe đi được vài cây số, một biển hiệu bảy màu của một quán bar đập vào mắt Ngọc Điềm. Cô ấy bảo tài xế dừng lại, cô đưa tiền, rồi nói một dãy địa chỉ để bác ấy vận chuyển xe về nhà dùm mình.

Sau đó, cô quay lưng đi về phía quán bar nọ, cô đứng trước cửa, ngước mắt nhìn lên tên bảng hiệu, nhỏ giọng lẫm bẫm: “Arc-en-ciel? Cầu vồng sao?”

Cô ấy đi vào trong, ngồi ở quầy rượu gõ gõ tay xuống mặt bàn: “Một chai Whisky.”

Người phục vụ rất nhanh đặt chai rượu ra trước mặt Ngọc Điềm, cô ấy vặn nắp chai rượu, rót ra ly rồi uống một hơi cạn sạch.

Cảm giác hơi men nóng hổi lan ra trong cơ thể khiến trong lòng cô ấy như dể chịu hơn. Trên sân khấu, một cô nữ ca sĩ đang hát một bài nhạc jazz đầy feeling, âm thanh trong trẻo mềm mại ấy hòa cùng chút men say khiến đầu óc người nghe thêm phần mụ mị.

Khi chai rượu trên tay Ngọc Điềm chỉ còn lại một phần ba, cô đưa tay gọi thêm một chai Whisky, trong góc phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng “Rầm!” thật lớn.

Ngọc Điềm nhíu mày nhìn qua, thấy có ba người đàn ông đang lôi lôi kéo kéo. Cô không thèm quan tâm, tiếp tục uống rượu của mình.

Trong căn phòng kín, truyền đến tiếng quát tháo đầy tức giận: “Buông em ấy ra, cậu là gì của em ấy hả?”

Người đàn ông to con kéo cậu trai trẻ ra sau lưng: “Tôi là bạn trai của em ấy đấy! Cậu là ai hả?”

Người đàn ông kia nhìn chằm chằm cậu trai trẻ phía sau: “Em nói rõ xem, ai mới là bạn trai của em hả?”

Cậu trai trẻ ấy đau đầu không thôi! Ais, chết tiệt! Chuyện gì không biết nữa, sao đi bar mà cũng gặp hai tên công bám dai như đĩa này vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.