Xuyên Qua Thành Mỹ Xà

Chương 39: Lão bà ơi ta sắp tìm được nàng rồi!




Chương 39:
Lão bà ơi ta sắp tìm được nàng rồi!
Từng cơn gió nhẹ đùa bởn cùng những cái gợn sóng li ti, đàn cá đủ mềm mại uốn lượn trong làn nước trong veo. Mặt hồ như một chiếc gương phản chiếu hình ảnh một cây cầu gỗ đơn sơ và một nữ nhân đang ngồi trên đó. Tà váy dài màu trắng thêu hoa tường vi lam đung đưa như áng mây đang trôi nhẹ, tóc đen búi lỏng cài trâm hoa, dung nhan hơn cả khuynh quốc khuynh thành vừa mang nét ngây ngô trong trẻo vừa phong tình quyến rũ. Nàng cầm một cái lá sen xanh mướt để che nắng, hơi nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt hoa đào lúc nào cũng phủ một tầng sương mỏng ướt át, rém mi dài như cánh bướm hơi buông xuống, tầm mắt lơ đãng nhìn đôi chân trần đung đưa qua lại như quả lắc đồng hồ.
Còn thất thần thì có một người ngồi xuống bên cạnh, nâng mắt nhìn người đến là ai Lam Tuyết liền nhe răng cười, ngã ngớn kêu một tiếng.-"Mỹ nhân a!"
Mỹ nhân trong miệng nàng chính là Xích Liên, y nhìn nàng đạm mạc nở nụ cười.-"Có tâm sự sao?"
Nàng im lặng nhìn y một lức, gật đầu rồi lại lắc đầu.-"Không biết nữa!"-Không hiểu tại sao nàng luôn có một cảm giác rất kì lạ, nó khiến nàng có chút bất an và khó chịu.
"Lo lắng cho Giáng Đào và Bạch Dạ?"-Y hỏi.
"Có một chút! Mỹ nhân, ngươi nói xem bọn họ có xảy ra chuyện gì không?"-Hôm nay Bạch Dạ giúp Giáng Đào tẩy trừ tiên cốt, nàng muốn vào xem nhưng hắn lại xua nàng như xua muỗi. Còn nói nàng loi nhoi chỉ thêm hỏng chuyện sau đó kéo Phong Nhi vào làm hộ pháp, đóng cửa hạ kết giới. Nàng vô dụng như vậy sao cả Phong Nhi cũng không bằng? Giận a!
"Muốn nghe nói thật hay nói dối?"-Y vừa nói vừa vén vài sợi tóc lòa xòa sang một bên. Động tác đơn giản cũng toát ra một cổ khí chất tao nhã bẩm sinh.
"Nói dối đi!"-Lời nói dối bao giờ cũng có xu hướng tốt hơn nói thật.
"Có lẽ sẽ có một chút nguy hiểm!"
"Còn nói thật?"
"Ngoại trừ việc sinh hài tử và áp một nam nhân dưới thân thì con hồ ly đó cái gì cũng làm được! Nếu ai có thể đề ra một yêu cầu hắn làm không được ta sẽ dâng cả tinh linh tộc này cho người đó!"
Khóe miệng nàng giật giật, quyết định câm nín. Giờ thì hiểu tại sao Bạch Dạ nói y và hắn là cùng một loại người rồi há! Sói đội lốp cừu!
Nhìn biểu tình của nàng, y làm như không thấy vươn tay thả thức ăn xuống hồ cho cá ăn, nhưng chẳng thấy con cá nào bơi đến. Hình như từ lúc y đến thì bọn cá đã lặn đi đâu mất biệt. Lam Tuyết thấy vậy mà cảm thán mà nhìn Xích Liên - Đây là nét đẹp 'chim sa cá lặn' trong truyền thuyết nha!
Cảm nhận ánh mắt như muốn xuyên thủng mình của người ngồi bên cạnh, y ảo nảo thở dài một tiếng. Bọn cá này không phải do sợ y bắt chúng đem đi nấu canh cho Phong Nhi ăn chứ không phải do y đẹp a! Ưm..... hình như Phong Nhi cũng thích ăn thịt chim nướng thì phải! Y ngữa đầu nhìn trời, chỉ thấy bầu trời trong xanh tươi đẹp mà không có lấy một con chim nào bay ngang qua......
Ở một nơi nào đó bọn chim bọn cá run rẫy khẩn trời lạy phật, cầu cho Phong Nhi thích uống trà hoa sen, thích ăn ngó sen đừng ăn thịt nữa a~~~~
Phong Nhi vốn đang ngồi ngủ gà ngủ gật đột nhiên hắt xì một cái.
-----------------------
Lam Tuyết lim dim tựa người vào lan can cầu thì cảm nhận có ai ôm lấy mình, mùi hương hồng mai quen thuộc nàng liền biết người đó là ai. Nàng xoay người vùi đầu vào hõm vai hắn cọ cọ.-"Đã xong rồi?"
"Ân!"-Bạch Dạ cười cười, hôn lên tóc nàng.-"Mệt mỏi sao?"
"Mệt mỏi! Buồn ngủ!"-Nàng lèm bèm, ở trong cái ôm ấm áp này làm nàng thấy rất thỏa mãn, mí mắt càng lúc càng nặng dần hạ xuống.
"Ngủ đi! Ta ôm ngươi cùng ngủ!"-Phượng mâu câu hồn loan loan nét cười sủng nịch, hắn tỳ cằm trên đỉnh đầu nàng, nghiêng người dựa vào lan can. Rèm mi dài cũng rũ xuống.
Phong Nhi đắp chăn cho Giáng Đào sắc mặt tái nhợt nằm trên giường. Quá trình tẩy trừ tiên cốt rất đau đớn, đau như bị róc xương xẻ thịt, khi tẩy trừ xong thì cũng bị ngất. Nhưng Giáng Đào tỷ tỷ dù có đau cở nào cũng không kêu lấy một tiếng cắn răng chịu đựng, làm hắn rất bội phục a!
Bước ra khỏi phòng, hắn nhìn thấy hai thân ảnh ôm nhau ngủ trên cầu không khỏi thay họ thở dài một hơi. Ngày đó khi Vương thúc ôm Lam Tuyết tỷ tỷ trở về, tỷ ấy bất tỉnh nằm trong lòng Vương thúc có vẻ như đang rất thống khổ, sắc mặt trắng bệch vô cùng dọa người. Còn Vương thúc thì trở nên âm trầm, trông rất khó coi bế Lam Tuyết tỷ tỷ một mạch về phòng. Hắn và Giáng Đào tỷ tỷ muốn đến hỏi nhưng lại bị Xích Liên ngăn lại. Khi Vương thúc trở ra có hỏi thúc ấy thế nào cũng không hé miệng, chỉ nói rằng đừng nói chuyện hôm nay ra cho Lam Tuyết tỷ tỷ biết. Theo hắn nghĩ thì Vương thúc có lẽ đã xóa đi phần kí ức lúc hai người rời khỏi tinh linh tộc của Lam Tuyết tỷ tỷ.
Còn đang miên man nghĩ thì có một bàn tay vươn ra xoa xoa đầu hắn, tiếng nói trong trẻo của Xích Liên cũng truyền đến bên tai.-"Đừng lo lắng, bọn họ sẽ tự có cách giải quyết mà!"
Phong Nhi nhìn y rồi gật đầu. Vương thúc của hắn rất lợi hại nha, chắc chắn sẽ không có chuyện gì làm khó được Vương thúc.
Y tiến lên ôm lấy hắn, vừa đi vừa hỏi.-"Có mệt không?"
"Không mệt, Phong Nhi chỉ ngồi ở không ngủ gà ngủ gật làm sao mệt được!"-Hắn cười hì hì, đáp.
"Vậy đói bụng chưa?"
"Có một chút!"
"Hôm nay muốn ăn gì?"
"Ngô! Ăn thanh đạm một chút đi, mấy hôm nay ăn toàn thịt là thịt. Rất ngán nha!"
"Thanh đạm? Món gì thì thanh đạm đây?"
"Ưm..... Phong Nhi muốn uống trà sen, ăn cơm hấp lá sen, canh ngó sen cùng với chè hạt sen táo đỏ!"
"Được! Ta sẽ xuống bếp nấu cho ngươi! Bất quá...."-Y nói giữa chừng thì dừng lại.
"Bất quá cái gì a?"-Hắn nháy nháy đôi mắt nai trong veo to tròn nhìn y.
Khóe miệng y hơi cong lên tạo nên một nụ cười giảo hoạt, giơ ngón trỏ điểm nhẹ lên môi mình.
Phong Nhi kéo tóc nghĩ nghĩ xem đó là ý gì, một lúc sau thì mặt liền đỏ lựng như ráng chiều, hai tay xoắn vạt áo. Nhìn qua nhìn lại thấy không có ai liền nhón chân hôn nhẹ lên môi Xích Liên một cái như chuồn chuồn đạp nước rồi cúi đầu lầm bầm.-"Tiểu Liên Tử càng ngày càng xấu xa!"
Y vốn rất xấu xa rồi, vì hắn ngây ngô quá nên không nhận ra thôi. Xích Liên vui vẻ nhẹ giọng cười ra tiếng.-"Tiểu Liên Tử là sao hả?"
"Nga.... Đó là cách gọi thân mật Giáng Đào tỷ tỷ dạy Phong Nhi gọi nha! Giống như Vương thúc gọi Lam Tuyết tỷ tỷ là Vật nhỏ, còn Lam Tuyết tỷ tỷ gọi Vương thúc là Tiểu Bạch vậy! Nếu không thích thì Phong Nhi sẽ không gọi nữa!"-Hắn cắn môi lí nhí nói.
"Thích!"
"Sao cơ?"
"Ngươi gọi bằng gì ta cũng thích!"
"Oa~ Tiểu Liên Tử~"
"Ân!"
"Tiểu~ Liên~ Tử~"
"Ân!"
Hai người dần đi xa, thanh âm ngọt ngào của Phong Nhi và lời đáp nhẹ nhàng của Xích Liên xen lẫn tiếng cười hạnh phúc cứ như vậy vang lên cho tới khi họ khuất hẳn.
---------------------------
Trong khi đó tại Ma Cung ở Ma Giới, bạn nhỏ đáng thương Dạ Nguyệt bị con gà điên nào đó 'ngược đãi' mà nôn đến chết đi sống lại đang lê lếch thân mình nhảy vào dục trì. Cảm giác nước ấm rột rửa toàn thân Dạ Nguyệt mới thở ra một hơi. Nghiếng răng nghiếng lợi thầm mắng con gà điên đang ở bên ngoài..... Hừ hừ! Ngươi dám lấy vuốt gà chạm vào ta, ngươi dám lấy bánh bao bẩn dầy nước bọt nhét vào miệng ta, ngươi hại ta nôn đến trời đất quay cuồng..... Đợi ta tìm được Tiểu Đào ta sẽ bảo muội ấy ngược chết ngươi! Ngược thân ngươi cho thân ngươi thân tàn ma dại, ngược tâm ngươi cho tâm ngươi héo hon gầy mòn! Ngược, ngược nữa, ngược mãi! Ha ha ha ha ha~~~~~~
"Đại ca~ Huynh đang rủa đệ phải không?"-Còn đang trong ảo tưởng thì giọng Trụy Nguyệt vang lên. Quay qua thì thấy hắn đang đứng cạnh bình phong, hai mắt híp híp bắn ra ánh sáng nguy hiểm.
Sắc mặt Dạ Nguyệt thoáng chóc nhăn nhó như trái khổ qua, ôm mặt gào lên.-"Ngươi lăn ra ngoài ngay cho ta! Ta là bị điên mới kết bái huynh đệ với ngươi! Hối hận, ta hối hận a!"
"Đại ca!"-Trụy Nguyệt cười cười, lôi ra một cái bao nhỏ, trong bao dường như có gì đó đang ngọ ngậy.
"C.... cái.... cái đó.... là.... là cái... gì?"-Da đầu Dạ Nguyệt run lên, hắn biết cái thứ trong bao đó chẳng tốt lành gì. Vừa nhìn thôi thì dạ dày lại cuộn lên.
"Nga~ Cái thứ trong này sao? Là lễ vật đệ tặng huynh a! Bên trong là....."-Trụy Nguyệt nhếch môi, nụ cười đó làm người ta nổi da gà, dựng tóc gáy.-"....ếch, lươn, giun, sâu và... một thứ rất thú vị - đĩa!"
Dạ Nguyệt khóc không ra nước mắt, áp chế cảm giác buồn nôn xuống.-"Đệ.... ra ngoài trước đi! Ta giúp đệ tìm Tiểu Đào!"-Hắn ghê tởm nhất là mấy thứ nhớt nhày không xương bò lúc nhúc đó a!
Trụy Nguyệt tiêu sái đi ra, miệng đã toét đến tận mang tai. Hắc hắc~~~ Lão bà ơi ta sắp tìm được nàng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.