Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Chương 68: Chú cẩu lạc vào phủ




"Mong nhị tỉ thứ lỗi cho sự quá khích của muội, muội hiểu rồi." Tân Cầm Nhi nói rồi cụp mắt, dần thu lại tâm tình bùng phát từ mình, Tân Phương Phương thấy vậy cũng rút về dáng vẻ lạnh lùng. Nàng biết tam muội này rốt cuộc chỉ lo lắng đại tỉ quá nên mới phản ứng dữ dội như vậy, nhưng Tân Cầm Nhi cao giọng đến mức vang vọng trời đêm, nếu để phụ thân nghe thấy lại thêm phiền muộn cho ông ấy, là việc làm không tốt tí nào.
Ai da... Ngày hôm nay quả thực nhiều việc xảy đến, vẫn là dặn vài câu xong đi ngủ thôi!
Suy nghĩ trong đầu xong, Tân Phương Phương liền nhẹ giọng nói: "Đêm đã khuya rồi, các muội nghỉ ngơi đi. Thời gian tới cố gắng yên bình, không gây phiền phụ thân, còn tam muội, chuyện muội và Tinh công tử hãy cẩn mật một chút."
Tân Cầm Nhi gật gù đáp một tiếng, riêng Tân Hoa Hoa thở dài kêu: "Các tỉ tỉ đều bận rộn vì chuyện riêng... Không biết bao giờ muội mới được như các tỉ." Tiếng nói thơ ngây của muội muội nhỏ bé lọt tai, câu chữ than vãn đó làm Tân Phương Phương bật cười thay lời nói, bản năng lại giơ tay khẽ khàng xoa đầu thiếu nữ nhỏ. Không thể phủ nhận rằng tứ muội rất trong sáng, tính tình đến suy nghĩ ngây ngô, hoạt bát, dáng vẻ tươi tắn đơn giản khiến người khác vui vẻ, còn cả thầm câu mong tiểu cô nương này về sau nước bước đường đi thuận lợi, sở hữu đức lang quân như ý.
Chứ không phải bận bịu tình ái trái ngang như những ai đã có, loại tình cảm từ một phía là cái cực hình tra tấn tâm hồn con người, dày xéo người ta đến mức chẳng nguyên vẹn nổi ban đầu, bắt buộc trở thành thay đổi khác xưa.
Tân Hoa Hoa trông nhị tỉ mình cười, nét mặt khó hiểu biểu đạt ra ngoài, thắc mắc hỏi: "Nhị tỉ sao lại cười muội..."
"Không có, không cười, đừng nói tiếp, đi nghỉ đi." Tân Phương Phương cong môi, từ tốn kéo Tân Hoa Hoa đi về phòng, Tân Cầm Nhi đứng cạnh yên lặng đi sau.
Sau khi đưa muội muội về phòng, Tân Phương Phương mới chậm chạp về nơi của bản thân, nàng bước trong màn đêm, đi hướng cửa phòng mình, tay cầm lồng đèn để soi sáng đường trước mặt. Là thời khắc đứng ngay cửa phòng dự định mở cửa thì bên tai tự dưng nghe tiếng ư ử nho nhỏ, tựa hồ con gì đó kêu lên.
Tình tò mò phát tác, Tân Phương Phương quay đầu, lần mò theo tiếng kêu kia, kiếm tìm một hồi lâu, nàng phát hiện sau gốc cây thấp được tán lá dày che phủ có chú cẩu ẩn nấp, khi soi đèn qua đập vào mắt nàng là thân hình tròn trịa của chú cẩu. Chú cẩu đó thấy nàng cũng không cắn hay sủa, ngược lại ánh mắt nó long lanh đưa về phía này, nét mặt hai mắt đậm vẻ tội nghiệp, như là chính nó gặp chuyện khó, đang cầu xin giúp.
Tân Phương Phương dùng con mắt không thấu hiểu quan sát chú cẩu, rồi tiếp diễn cúi người ngồi xổm xuống và chuyển mắt đến phần bụng nó, nhìn nhìn cái bụng to tròn dưới phần lông dài còn lấp ló mười nụ hoa chớm nở hồng hào. Cảnh tượng rõ ràng, nàng mở to mắt, nhận thức đầu tiên kinh ngạc tay chân nhất thời luống cuống lùi về sau, không dám tin mình thế mà gặp phải chú cẩu cái mang thai, hơn thế bộ dạng nó còn giống kiểu sắp sinh con!
Nàng chưa quên mình sợ chó! Giờ có nên kêu người mang nó đi hay không? Nhưng nó sắp sinh rồi... Dáng vẻ nó lại đáng thương, ngoài cái bụng tròn ra tất cả đều gầy gò không chút thịt, phần lông bị dính bẩn hết, chân bên trái dường như bị thương rỉ máu tươi, ánh sáng chiếu vào tự nhiên đỏ chói, một hồi nhìn nàng thật tình không nỡ lòng. Với cả xem nó ngoan ngoãn thân thiện, không có ý cắn nàng, có điều mồm chó vó ngựa, vẫn cẩn thận, để nó ở yên đây.
Suy xét chốc lát, Tân Phương Phương quyết định quay lưng đi vào phòng, bỏ mặc chú cẩu kêu rên thương tâm. Nhưng rốt cuộc đến khi nàng về phòng nằm lăn qua lại tại giường mãi không ngủ nổi, đầu không ngừng nghĩ hình ảnh chú cẩu bên ngoài đêm trời lạnh giá, nàng vô cùng khó chịu, cuối cùng đành bò dậy khỏi giường đi đến tủ y phục của bản thân, lục lọi lấy bộ y phục dày dặn, rồi cầm đi ra chỗ chú cẩu.
Chú cẩu như tình trạng như ban đầu, khổ sở rên khẽ, cả thân bắt đầu run rẩy, phần dưới động lên, nhìn nó khó khăn ư ử lòng nàng nối gót nặng trĩu, tay cầm y phục bất giác nắm chặt, hít său một hơi, Tân Phương Phương cố gắng bình tâm đem y phục rải gọn xuống đất cạnh nó, nàng thấp giọng: "Cún nhỏ ơi... Ta đang giúp ngươi đó, ngươi đừng cắn ta nhé!"
Không cần biết chú cẩu này lạc vào đây hay ai đem vào, nếu đã ở chỗ nàng cho nàng biết thì nhất thiết không bỏ nó, sinh linh bé nhỏ trong bụng nó nữa, đêm nay khẳng định nàng giúp được nó bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu.
...
Bầu trời dần sáng, mặt trời lên cao ánh nắng theo sau chiếu rọi xuống dưới, như có như khômg in trên người thiếu nữ ngồi xổm chống tay ngủ gật gù, và bên cạnh thiếu nữ là chú cẩu vừa lịm đi cùng đàn cẩu con mới sinh còn màu đo đỏ nằm trên y phục sạch sẽ.
[Ta xin đình chỉnh lại mình là tác giả bộ truyện, người viết ra câu chuyện chứ không phải editor nào ạ!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.