Xuyên Qua Quyết Chí Làm Ma Nữ!

Chương 69: Ai là người tiếp theo? Gia chấp hết! (1)




Só ri các nàng vì một thời gian dài không đăng chương, bây giờ ta đã trở lại và ăn hại hơn xưa. Có thể trong quá trình beta không sửa hết lỗi được nên nàng nào phát hiện lỗi thì bình luận cho mình biết nhé!
Còn nữa nhớ nhấn bình chọn để cho mình thêm ti tí động lực nha! Chúc các nàng đọc truyện vui vẻ!
Đầu óc như vướng phải lớp keo nhày nhụa, nháy mắt Mặc Ngọc Hân hóa đá. Một màn hôn vô tình ở trước cửa phòng bỗng nhiên hiện ra trước mắt, trên môi còn vương lại mùi vị xa lạ, hai gò má phút chốc nóng bừng.
Con người Mặc Ngọc Hân rất đơn giản, trước đây trong Ma Cung sống một cuộc sống vô ưu vô lo, dưới một người nhưng trên vạn người, tính tình vừa ngây thơ vừa tinh quái cũng từ đó sinh ra. Từ nhỏ tới lớn đều là hòn ngọc ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên tay sợ vỡ của Ma Cung, chưa từng một lần chịu qua uất ức.
Gặp được Nguyệt Tương Dao có thể nói là ngoài ý muốn, nàng đối xử với nàng (MNH) không hề cung kính hay một chút kiêng dè nào, thậm chí là còn ngang nhiên ném nàng ra khỏi phòng, nhưng bởi vì vậy mà Mặc Ngọc Hân mới nhận định Nguyệt Tương Dao là bằng hữu. Ở bên cạnh Nguyệt Tương Dao, Mặc Ngọc Hân không có cảm giác chán ghét, rất thoải mái tự do tự tại, không như ở Ma Cung, mỗi một bước đi đều có hàng trăm con mắt nhìn vào khiến nàng khó chịu. Vì vậy cũng chẳng cần ai nói, Mặc Ngọc Hân tự giác không đi gây chuyện với bên ngoài, một phần vì không muốn đem lại phiền phức cho nàng, một phần cũng hiểu được với tính cách của Nguyệt Tương Dao thì nhất định sẽ không để nàng bị một chút tổn thương nào.
Nên một tháng trên Băng La Đảo đều chạy theo Phong Ly chơi đùa vì Mặc Ngọc Hân biết đến nơi này, không đơn giản chỉ là một trận so tài cao thấp mà nàng thì cũng chỉ làm vướng chân bọn họ. Vì vậy cố gắng đem sự tồn tại của mình trở thành không ai dám trêu chọc, mỗi một ngày đều trải qua trong sự đùa cợt.
Lúc đó nàng còn xem Phong Ly như một bằng hữu xuất phát từ sở thích chung. Hoặc thân thiết hơn là sư huynh sư muội đồng môn. Nhưng bởi vì một nụ hôn mà quan hệ cả hai trở nên gây gắt lạ thường. Nàng cố tình tìm cớ gây chuyện bởi vì không chịu được sự xấu hổ trong im lặng, nhiều lần muốn nói xin lỗi nhưng lời đến miệng liền nuốt vào. Mặc Ngọc Hân do dự, sau khi nàng xin lỗi rồi thì sẽ đối mặt với hắn như thế nào? Nàng dùng một tầng thù địch để ngăn cách, nay tầng thù địch này vỡ nát thì giữa nàng và hắn chỉ còn lại sự xấu hổ khó nói. Vậy chi bằng không nói để cả hai thoải mái hơn.
Từ hôm đó, Mặc Ngọc Hân suy nghĩ rất nhiều, cố gắng đem nụ hôn đó thành vô tình đụng chạm, chỉ thoáng là quên ngay. Nhưng càng muốn thay đổi thì càng nhớ rõ, trong lòng cũng không được yên, chỉ cần đối mặt với Phong Ly thì sẽ nhớ đến một màn hôn đó. Tâm tình phiền muộn vô cùng. Nhưng trời sinh Mặc Ngọc Hân có vẻ ngoài vô sầu vô cảm nên khi nàng có ưu sầu cách mấy thì trên gương mặt vẫn treo nụ cười rạng rỡ khiến người ta khó mà đoán ra tâm tình nàng.
Khó khăn lắm mới đè ép đoạn trí nhớ về nụ hôn đầu đó, còn chưa kịp xoay người thì lại bị người ta chủ động hôn một lần nữa. Dù Mặc Ngọc Hân có giả vờ ngây thơ đến đâu cũng không thể cho rằng đây chỉ là sự tình cờ được, gương mặt nóng lên đồng thời tâm cũng nhảy loạn như con nai nhỏ.
Phong Ly che mặt, trong lòng tự mắng tám trăm lần. Tự hỏi đầu óc có bị úng nước hay không mà lại đi chủ động hôn người ta. Phong Ly trước sau như một vẫn không thể hiểu nổi hành vi của mình. Hắn lớn lên, một nửa thời gian là theo sư phụ học võ, một phần tư còn lại trở về ngốc trong vương phủ rộng lớn, còn một phần cuối cùng dành cho sa trường lập nên chiến công hiển hách. Từ nhỏ tới lớn, nữ nhân bên cạnh bắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay càng không nói đến những hành động thân mật chưa từng có lần nào. Vậy mà, chưa đầy mấy ngày đã đi phi lễ người khác hai lần, Phong Ly hoài nghi chính bản thân hắn có bệnh.
Coi như Nguyệt Tương Dao là nữ tử xa lạ đầu tiên hắn tiếp xúc, cảm giác đối với nàng đã vượt qua hai từ bằng hữu, nhưng chỉ dừng lại ở đơn thuần thích trêu chọc, tìm tòi cái cảm giác mới mẻ. Còn đối với Mặc Ngọc Hân, Phong Ly không biết cảm giác của mình đối với nàng như thế nào. Mới mấy ngày hôm trước hai người vẫn còn chụm đầu vào nhau chỉnh ác người khác, vậy mà hôm nay cả hay bị đẩy vô tình thế hết sức ngượng ngùng, lại còn là do hắn chủ động tự đẩy mình vào. Chỉ là hắn không cảm thấy chán ghét khi thân cận với nàng, thậm chí tận sâu trong lòng còn mang theo một tia rung động nhỏ. Mâu thuẫn trong lòng không sao kể xiết, gương mặt Phong Ly quẫn bách không thôi.
Lách cách!
Đây là âm thanh đánh rơi đũa.
Bang!
Đây là âm thanh đánh rơi chén.
Tiếp theo là hàng loạt âm thanh hỗn loạn, một đám người vẫn còn ngây dại chưa kịp phục hồi sau màng kích thích vừa rồi. Ai trong lòng cũng ai oán, bọn họ còn chưa kịp ăn cơm đã bị một cú sốc to đùng nhét đầy miệng, không ai ú ớ được gì.
Bọn họ vừa nhìn thấy gì? Là Phong Ly chủ động hôn Mặc Ngọc Hân? Nhưng cái gương mặt quẩn bách như mắc phải bọ đó của Phong Ly có ý nghĩa gì hả?!! Ai đó hãy nói cho bọn họ biết, chuyện gì đã xảy ra? Hai người này...nhất định là có gian tình!
Nguyệt Tương Dao đáy mắt nhiễm một tầng ý cười nồng đậm. Tuy hai người này gần như không có bất kỳ một điểm chung nào ngoài chỉnh ác người nhưng lại hòa hợp vô đối. Với con mắt của Nguyệt Tương Dao đương nhiên dễ dàng nhìn ra tâm tình của Mặc Ngọc Hân, tuy vậy nàng vẫn im lặng bởi vì chờ đến một ngày này.
Mặc Thần Dực chỉ nhướng nhẹ mày kiếm, ánh sáng trong mắt càng tăng, nhưng động tác trên tay thì chưa từng dừng lại, thuần thúc tách từng cái xương cá rồi đem thịt cá đưa đến miệng Nguyệt Tương Dao. Đương nhiên Nguyệt Tương Dao không ngu dại gì từ chối, rất tự giác há miệng cắn đầu đũa đem miếng cá ăn vào.
Mặc Thần Dực hài lòng, đem đầu đũa đưa lên môi, chậm rãi thưởng thức. Nguyệt Tương Dao đá xéo hắn, nam nhân này lại nổi lên tâm tư gì đây? Chưa từng thấy vị đại ca nào như hắn, muội muội mình bị phi lễ trước mặt mà chẳng tỏ ra thái độ, thậm chí là hết sức vừa lòng? Chẳng phải trong mấy tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết thì mấy vị đại ca anh minh thần võ đều bị mắc chung căn bệnh muội khống (bệnh cuồng muội muội) ư? Tại sao đến lượt Mặc Thần Dực thì bị bẻ cong! Đúng là tiểu thuyết và đời thực khác xa một trời một vực!
"Ta nói Phong Ly đại ca, ca phải biết kiềm chế một chút, nếu không dọa cho mắt của Tiểu Nhật giật mình đấy!" Nguyệt Tinh Bảo che hai mắt trêu chọc, gương mặt tròn mũm mĩm cùng với giọng nói a ui đáng đánh đòn chọc cho Phong Ly tức một trận xì khói.
Kiềm chế muội muội nhà ngươi!
Phong Ly rất muốn mở miệng mắng to nhưng kết cục chỉ trừng mắt rồi hậm hực bỏ qua. Dù không muốn nhưng Phong Ly phải thừa nhận, hắn của một phút trước là mất kiềm chế, mất kiềm chế đi hôn người ta trước mặt bao nhiêu con mắt như hổ đói rình mồi! Bây giờ Phong Ly hối hận xanh ruột.
"Đúng đấy! Đúng đấy! Phải kiềm chế!"
"Dù là vương gia thì cũng phải chú ý nơi đông người, không thể cứ cùng với nữ nhi nhà người ta tú ân ái cho một đám độc thân này xem a!"
"..."
Mọi người ta một câu ngươi một câu, kẻ tung người hứng biến không thành có, từ hai người vô tình biến thành hai người lưỡng tình tương duyệt, kéo theo vô số âm thanh xì xào.
Phong Ly mặt đen như đáy nồi, thầm phỉ nhổ một đám "ông tám bà tám" tức giận suýt phun ra một ngụm máu. Ánh mắt lâu lâu lại lén nhìn Mặc Ngọc Hân đang cuối gầm mặt, không biết sao lại cảm thấy nàng đáng yêu vô cùng, đặc biệt là đôi mắt ngơ ngác khiến cho tim Phong Ly đạp loạn một nhịp. Hắn cảm thấy mình điên rồi, muốn tự đánh vào mặt mình nhưng cuối cùng lại không nỡ tự tay phá hủy dung nhan của mình. Lỡ như hắn thật sự bị hủy dung thì ai tới gả cho hắn đây? Hắn còn muốn rước nương tử về nhà!
Bị nhiều người trêu chọc như vậy, mặt Mặc Ngọc Hân đã nhuộm thành màu máu, xấu hộ nâng váy chạy đi. Mà Phong Ly thấy nàng rời đi thì trong lòng hoảng hốt, không thèm nghĩ nhiều đã đạp gió chạy theo. Người ở đại sảnh hai mặt nhìn nhau rồi đồng loạt cười vang. Ở xa xa Phong Ly nghe trang cười vang ra từ tửu điếm thì suýt chút nữa đã ngã sấp mặt, cũng may là phản ứng kịp không thôi thì đã trao nhầm nụ hôn cho đất mẹ rồi.
Đúng lúc này một tiếng đạp cửa vang dội thu hút sự chú ý của mọi người.
"CMN! Nếu để lão nương bắt được tên sát thủ đó, lão nương nhất định không để tên đó thấy được mùa xuân năm sau! Phải ném hắn vào hầm băng, lăng trì, xử tử, sau đó cắt cái công cụ của hắn thành trăm mảnh, phải để cho tên đó nhìn thật kỹ cái nối dõi tông đường nhà hắn từng mảnh bị cắt rời ra! Dám bày kế tướng công lão nương! Lão nương nhất định thiến ngươi!" Hoa Ân Ân hùng hổ đạp cửa xông vào tiện tay còn ném một cục bùi nhùi màu đen ra đất, lời nói thô tục phối hợp với bộ dạng la sát dọa cho không ít người nuốt nước bọt. Đặc biệt là nội dung câu mắng chửi của nàng khiến cho không ít nam tử không nhịn được mà che hạ bộ, liên tục co rút khóe miệng.
Nguyệt Tương Dao khóe mắt run rẩy, công phu mắng người của Hoa Ân Ân nhiều năm không những không suy giảm mà có nguy cơ tăng thêm một bậc.
Nguyệt Hồng Thiên dẫn Lệ Phí Nhã đi từ cửa vào, sắc mặt hai người không ai tốt, đặc biệt là Nguyệt Hồng Thiên dường như vừa mới trải qua một hồi tranh cãi gây gắt, trên mặt còn chưa rút đi hỏa khí.
"Phụ thân, mẫu thân, hai người sắc mặt không được tốt lắm?" Nguyệt Tương Dao cau mày hỏi. Ba ngày nay nàng vẫn chuyên tâm chữa trị cho Băng Ngọc Khiết không có tâm tư cho những chuyển ngoài lề, hôm nay hiếm có được một ngày rảnh rỗi nhưng dường như đã xảy ra nhiều chuyện hơn nàng nghĩ.
Nguyệt Hồng Thiên không nói, con ngươi bốc hỏa từ từ nhu hòa lại nhưng khí tràng trên người thì chưa nguôi ngoai phần nào.
Lệ Phí Nhã thở dài nói. "Đông Đảo chủ gặp ám sát nên bị thương, bây giờ vẫn còn hôn mê không rõ. Chiến thúc thúc con bị hoài nghi là hung thủ, đám người kia không cho thúc con rời đi nửa bước đến khi nào tìm ra hung thủ mới chịu thả người. Chúng ta lén đến gặp hắn, khuyên hắn rời đi. Mà con biết đó, với tính tình của hắn đời nào chịu..." Nói tới đây Lệ Phí Nhã chỉ lắc đầu.
Tính tình Lưu Phi Chiến trước giờ thẳng thắng cương trực, khinh thường mấy việc ném đá giấu tay như thế này. Nhưng cũng bởi vậy mà ngoan cố không chịu rời đi mặc cho người ta muốn tra thì tra, muốn xét thì xét. Nói rằng khi nào Đông Đảo Phiến không trả cho hắn mội công đạo tuyệt không rời đi, nhất định chứng minh bản thân mình. Bởi vậy ba người mới tức giận ngút trời thầm mắng Lưu Phi Chiến trúng bẫy của kẻ khác, rõ ràng người khác đào cái hố to như vậy mà vẫn muốn nhảy vào, không ngu ngốc thì là gì!
"Tức chết lão nương! Lão nương ăn nằm với hắn gần mười năm lại không bằng lời nói vu oan của một thằng nhóc mười tuổi! Sau khi về nhà nhất định hưu hắn, dẫn Tiểu Tiên Tiên ngao du thiên hạ! Mặc kệ hắn có muốn làm quân tử tay đội trời chân đạp đất hay không, lão nương chịu hết nổi hắn rồi!" Hoa Ân Ân tức giận thở phì phò, ngay cả hưu phu cũng nói ra đủ thấy lần này nàng tức giận đến nhường nào. Lại nghĩ tới cảnh mình dẫn con gái chu du khắp nơi mặc cho hắn ta ai oán cầu xin thì Hoa Ân Ân không nhịn được cười to ba tiếng sảng khoái. Mọi người bị dọa cho một trận đổ mồ hôi, chuyện như thế nàng còn nói ra được thì có chuyện gì mà nàng còn không sợ hả?!!
Khóe miệng Mặc Thần Dực khẽ co rút, nghĩ tới tính tình Nguyệt Tương Dao cũng không thua gì với nữ nhân đang điên cuồng cười này, đột nhiên hắn sợ, sợ có một ngày nàng sẽ ôm tiểu bảo bảo ném cho hắn hưu thư rồi phủi mông bỏ chạy. Không biết khi đấy hắn sẽ có sắc mặt gì. Nếu như có ngày đó, chắn chắn hắn sẽ không bình tĩnh như bây giờ chỉ ngồi co rút khéo miệng! Không biết nên nói Mặc Thần Dực quá lo xa hay quá tự tin với chính mình, Nguyệt Tương Dao có gả cho hắn hay không thì khó mà nói trước được.
"Ân di à, người ta nói họa từ miệng gây ra. Nếu Chiến thúc thúc nghe thấy thì làm sao bây giờ?" Nguyệt Tinh Bảo chớp hai mắt tinh nghịch, nội tâm không hề lo lắng cho Lưu Phi Chiến một chút nào.
"Hừ! Hắn muốn nghe ta nói cho hắn nghe! Ta đây cóc sợ hắn!" Hoa Ân Ân hừ lạnh lại không biết bóng đen to lớn đang đến gần, vẫn còn không sợ trời không sợ đất mắng Lưu Phi Chiến, càng mắng càng hăng say thiếu chút nữa đã viết thành một bài ca ba ngàn chữ phân phát cho mỗi người một bản.
"Hửm? Ta muốn nghe cái gì?" Đột nhiên một trận da gà kéo tới, lại nghe sau lưng là giọng nói trầm trầm quen thuộc, thân thể của Hoa Ân Ân cứng ngắc, khóe mắt co rút nhìn người nam nhân mặt đen hơn than. Thấy Lưu Phi Chiến, Hoa Ân Ân thiếu chút nữa đã đem tim ném ra ngoài, bao nhiêu lời mắng chửi đều cố nuốt vào bụng, miệng kéo ra một nụ cười khó coi còn hơn khóc. Nhưng còn không đợi Hoa Ân Ân bào chữa, Lưu Phi Chiến đã vác nàng ngang vai nghênh ngang rời đi, lúc đi còn không quên bỏ lại một câu. "Đại ca, đệ bận mấy ngày, phiền ca xử lý giúp đệ mấy chuyện vặt vảnh!"
Giỏi lắm! Lưu Phi Chiến hắn chỉ mới không canh trừng nàng mấy tháng mà đã lộng quyền như vậy, dám đòi hưu hắn?! Ai cho nàng lá gan thế! Nếu không phải sau khi ba người rời đi, hắn thấy lo lắng nên mới âm thầm chạy theo thì đã không nghe được một tràng mắng chửi từ nàng. Tốt lắm! Nuông chiều khiến nàng sinh hư rồi, lần này nhất định phải dạy dỗ nàng thật tốt mới được! Xem sau này còn dám mắng phu quân mình nữa hay không!!!
Mọi người "..."
Nguyệt Hồng Thiên trợn trắng mắt "..." Chuyện hai phu thê các người tại sao lại ném lên đầu hắn! Nằm không cũng dính đạn là sao!
Ai mà ngờ Lưu Phi Chiến lại bất thình lình xuất hiện như vậy, xem ra phen này Hoa Ân Ân không mất chín trâu hai hổ thì không xoa dịu được lửa giận của hắn rồi. Quả nhiên quả quýt dày có móng tay nhọn! Khoan, trong trường hợp này thì câu này hợp hơn: trời gây nghiệt có thể sống, tự gây nghiệt không thể sống!
"Tiểu tử, có phải con cố tình không hả?" Nguyệt Hồng Thiên xoay người, âm dương quái khí cười gằng một cái. Nếu không phải tên tiểu tử này thì hắn đâu cần phải đi ôm đóng chuyện này vào người. Nhất định phải khiến tiểu tử này kêu cha gọi mẹ!
"Con có làm gì đâu? Tất cả đều do Ân di tự nói mà!" Đùa nghịch ném qua một cái cười ngây ngô, Nguyệt Tinh Bảo tự nhận không thẹn với lòng nói. Đùa à, nếu thật sự thừa nhận thì còn không phải mông nở hoa hay sao? Nguyệt Tinh Bảo ta không ngu ngốc đến nỗi tự mang lửa vào người.
"Hừ! Con chờ đó cho ta!" Nguyệt Hồng Thiên tức giận mắng. "Ngày mai chúng ta bắt đầu học bài mới, tiểu tử thúi nhà ngươi chuẩt bị tinh thần đi!" Nguyệt Hồng Thiên đắc ý dào dạt. Nhướng mi, thế nào? Ngươi muốn phản kích? Tốt, tới đây!
"!" Nguyệt Tinh Bảo muốn lật bàn kháng nghị. Đây là lấy việc công trả tư thù! Gian manh! Vô liêm sĩ! Tiểu nhân ti bỉ! Bỉ ổi! Còn bảo hắn chuẩn bị tinh thần? Là chuẩn bị tinh thần để bị lão cha hắn ngược đãi đúng không?! Kháng nghị ngược đãi trẻ em a!
"Tiểu tử, con còn non lắm! Ha ha ha!" Nguyệt Hồng Thiên nhìn mặt Nguyệt Tinh Bảo liên tục biến màu thì đắc ý cười to, bao nhiêu bực bội vừa rồi đều bị ném ra sau đầu.
Lệ Phí Nhã chỉ cười cười. Cảnh này đã lập đi lập lại mấy năm nay, nhìn thêm cũng chỉ buồn cười. Đây là cách hai cha con chung đụng nhiều năm, không hề có chút cố kỵ nào. Vui thì đắc ý cười to, tức thì trừng mắt báo thù sau, Lệ Phí Nhã cũng đã sơm luyện thành thói quen.
"Phụ thân vẫn là lo cho việc trước mắt đi." Ngược lại ở một bên Nguyệt Tương Dao tạt một gáo nước lạnh dập tắt niềm kiêu hãnh vừa mới bùng phát của Nguyệt Hồng Thiên. Nguyệt Tinh Bảo lại được nước cười nhạo hai tiếng, thầm vui vẻ trong lòng. Vẫn là tỷ tỷ tốt nhất!
"Vậy ngày mai hãy để ta thay bá phụ dạy đệ đệ một chút, cũng không tốn mấy thời gian." Một bên Mặc Thần Dực nhịn không được mà cười nhẹ một tiếng, ý tứ trong mắt rõ ràng không che giấu.
Gương mặt Nguyệt Tinh Bảo khẽ cứng, cầu cứu tỷ tỷ. Nhưng Nguyệt Tương Dao đành tỏ ra bất lực lắc đầu. Nguyệt Tinh Bảo chỉ cảm thấy băng phong réo rít bên tai mình. Đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!
Nguyệt Hồng Thiên tuy đắc ý nhưng không dám bọc lộ ra bên ngoài sợ Nguyệt Tương Dao một lần nữa tạt nước lạnh, đồng thời hương ánh mắt "hảo mưu kế" qua Mặc Thần Dực, thầm khen ngợi cùng chung chí hướng.
Nguyệt Tương Dao "..."
Nguyệt Tinh Bảo "..."
Mọi người "..."
_____________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________
Đông Đảo Phiến nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, nhưng lại là dạng khó chơi nhất. Tuy không lớn mạnh như Nguyệt Phủ nhưng lại được lòng dân, dân chúng sống xung quanh đều rất tôn sùng người Đông Đảo. Giang hồ có luật bất thành văn, có thể tranh đấu sống chết nhưng tuyệt đối không được đụng chạm tới dân chúng vô tội.
Thái độ của đệ tử Đông Đảo luôn được khen ngợi là thuận mắt dễ nhìn tìm không ra khuyết điểm, đến cả Lưu Phi Chiến chạy tới đó hô to gọi nhỏ muốn xin Tử Diễm San Hô cũng chưa một lần tỏ thái độ. Cũng giống như lần này, dù bị nghi là sát thủ nhưng người Đông Đảo ngoài đứa con trai bảy tuổi không hiểu chuyển thì ai cũng đối với Lưu Phi Chiến hòa nhã, chưa từng một lần ra sắc mặt. Còn rất biết phối hợp với Nguyệt Hồng Thiên điều tra kẻ đằng sau là ai, tuyệt không để ai chịu oan khuất nửa phần.
Mà Nguyệt Hồng Thiên cũng bị chuyện này mà đau đầu mấy ngày, cứ mỗi lần có cảm giác đã đến gần sự thật thì sẽ bị một cái gì đó ngăn cản, bắt buộc phải quay về con số không. Cứ như là bị ai đó trong bóng tối thao túng khiến cho không ngày nào hắn được ngủ yên.
Chuyện này bên ngoài cũng chưa từng lộ một chút da lông nào, duy chỉ có cái này an ủi được phần nào trong Nguyệt Hồng Thiên.
Ngay lúc này, Băng gia tuyến bố Đại hội Võ lâm chính thức tổ chứ vào ba ngày tới dấy lên một trận sôi trào ở Băng La Đảo. Rốt cuộc thì cũng tới, nguyên nhân dẫn tới hàng ngàn nhân sĩ giang hồ tập trung về đây.
"Phụ thân dự định không tham gia?" Nguyệt Tương Dao nghi ngờ nói. Nàng có một linh cảm, đằng sau Đại hội Võ lâm này còn có một bí mật kinh người nữa, nhưng trước tiên đó chính là phải tham gia vào Đại hội. Mà nàng thì không có ý định tham gia, nguyên nhân thì chỉ có nàng biết, bây giờ bên ngoài biết nàng giỏi y thuật đã đủ gây chấn động, nếu biết nàng có võ công thì càng kéo theo không ít phiền toái. Mà Mặc Thần Dực càng không thể, kinh mạch hắn chưa hồi phục, nếu bước ra thi đấu còn không phải đâm đầu vào chết. Phong Ly là người của triều đình, đừng nói tham gia, xuất hiện nơi này cũng là một kỳ tích rồi, Mặc Ngọc Hân thì không cần nói, với võ công của nàng tuy được xem là xuất chúng nhưng chỉ đối với những lứa tuổi như nàng, nếu so sánh với độ tuổi hơn hai mươi, Mặc Ngọc Hân quả thật không thể so sánh.
Tính đi tính lại, Ma Cung không có ai đủ khả năng đại diện cho cả một môn phái, coi như bị loại ngay vòng đầu. Đáng lý Nguyệt Phủ còn có Nguyệt Hồng Thiên và Lưu Phi Chiến, nhưng ngay lúc này hai người lại bị cuốn vào vòng tròn khác. Tuy có mấy người khác đi cùng nhưng suy cho cùng thì không có địa vị để ăn nói ngang hàng với những kẻ máu mặt ở đây. Loại trừ hết những người này, trước mắt chỉ còn lại nàng, Nguyệt Tinh Bảo và Hoa Ân Ân. Nhưng là Hoa Ân Ân còn có thể xuống giường được hay không là một vấn đề khó. Vì vậy chỉ còn hai tỷ đệ Nguyệt Tương Dao mà thôi. Xem ra nàng đành phải dùng tới cách cuối cùng rồi.
Nguyệt Tương Dao xoay người muốn đi chuẩn bị một số thứ, nào ngờ lúc này vang lên giọng nói trong trẻo của Tiểu Châu.
"Chủ nhân có cần ta giúp không?" Dưỡng thương một tuần lễ, Tiểu Châu đã sớm chán muốn chết nhưng lại không dám bước ra khỏi tổ ấm chút nào, chỉ sợ vừa mới bò ra được một phân thì đã bị Vĩ Hồ cấp đem đi ngâm rượu. Vừa hay nó thông qua khế ước nhìn thấu được đắng đo của nàng nên mới lên tiếng hy vọng lấy công chuộc tội.
"Ngươi vẫn đang bị thương thì làm sao giúp được ta?" Nguyệt Tương Dao hỏi lại. Nàng vẫn nhớ Tiểu Châu có thể biến lớn nhỏ tùy ý, tới lúc đó chỉ cần một chút kỹ xảo là được.
"Không đáng ngại, chỉ cần vài gốc thảo dược thì có thể hồi phục được sáu, bảy phần. Bao nhiêu đó cũng đủ đối phó với đám phế vật đó rồi!" Giọng của Tiểu Châu thập phần tự tin. Điều này khiến Nguyệt Tương Dao hơi nhíu mi không thích nhưng cũng không trách. Vốn là Thần thú kiêu ngạo nay bị nàng lập khế ước đã là quá ủy khuất, nàng cũng không nên ngăn cấm hắn tự phụ một chút. Nhưng quả thật, Tiểu Châu có cái vốn để kiêu ngạo mà.
"Được, ta giúp ngươi trị thương!" Nguyệt Tương Dao xoay người nhếch môi, thân ảnh như một đạo ánh sáng mờ dần trong không khí, trước khi biến mất, đáy mắt Nguyệt Tương Dao nhìn qua ngọn núi cao lớn đỉnh đầy tuyết trắng. Nơi đó ba ngày sau sẽ là một cuộc đọ sức đầy máu tanh.
_____________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon_________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.