Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 32: Gièm pha của Tô Nguyên Xuân




Bây giờ đã sắp giữa trưa rồi, người trong Xảo Tú Bố Trang cũng không nhiều lắm, chỗ gần cửa có ba bốn người đang đứng, bên trong còn có mấy người, Hồng nương tử đang đứng ở giữa hai nhóm người, mà hai nhóm người kia rõ ràng là đang cãi nhau, Hồng nương tử cũng đang khuyên can, nàng đang cười cười mà nói chuyện với Tô Nguyên Xuân.
Tiêu Lê Hoa chỉ liếc nhìn qua Tô Nguyên Xuân và Hồng nương tử rồi sau đó ánh mắt của nàng rơi vào mấy người đứng sau Hồng nương tử, sau cái nhìn này thì bắt đầu nhăn mày…, đi vài bước tiến về trước, vừa rồi còn đang suy nghĩ là ai lại xui xẻo mà chọc trúng Tô Nguyên Xuân như vậy, bây giờ mới phát hiện hóa ra là đại tẩu và muội muội Mai Hoa của nàng.
Trên mặt Vương thị rõ ràng mang theo vẻ giận dữ, Mai Hoa cắn môi cúi đầu nắm chặt lấy giỏ mây.
“Đại tẩu, Mai Hoa, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiêu Lê Hoa đi đến trước mặt các nàng quan tâm hỏi han, nàng không cần hỏi cũng biết là Tô Nguyên Xuân không đúng, đại tẩu và Mai Hoa nhà nàng không phải là người gây chuyện, Tô Nguyên Xuân chính là một tiểu thư điêu ngoa.
Vương thị và Mai Hoa thấy Tiêu Lê Hoa thì vui mừng, Mai Hoa càng chớp chớp đôi mắt có chút ướt sũng đến gần bên nàng, kêu một tiếng tỷ, toát ra một chút ủy khuất. Tiêu Lê Hoa nhìn thấy rất đau lòng, càng xác định là Mai Hoa chịu ủy khuất. Nàng liền vội vàng hỏi Vương thị có chuyện gì xảy ra. Vương thị tức giận kể lại đầu đuôi câu chuyện, Tiêu Lê Hoa nghe xong cũng rất tức giận.
Hóa ra Vương thị và Mai Hoa học được cách thắt nút kết xinh đẹp và phức tạp từ chỗ Tiêu Lê Hoa, sau khi hai người đan tất cả chỉ xong thì đi đến Xảo Tú Bố Trang cho Hồng nương tử xem. Hồng nương tử rất vừa ý, cung cấp sợi chỉ cho bọn họ, năm nút kết một văn tiền, so với người khác đan năm mươi hay một trăm nút kết mới được một văn tiền thì giá này đã cao hơn rồi, hai người hết sức cao hứng, vui vẻ mà nhận việc này, những ngày này trong nhà nhàn rỗi nên đan nút, sau khi đan xong hết sợi chỉ thì đưa đến bố trang. Kết quả là gặp được Tô Nguyên Xuân, Mai Hoa không cẩn thận giẫm phải chân của Tô Nguyên Xuân một chút đã bị Tô Nguyên Xuân đẩy ngã, nàng ta còn sống chết níu lấy Mai Hoa không ngừng, còn nói với Mai Hoa là không để yên chuyện này, còn nói giày của nàng ta là mua từ kinh thành, bây giờ Mai Hoa đã giẫm hỏng mất rồi, muốn Mai Hoa bồi thường tiền, phải bồi thường hai mươi lượng bạc.
“Hai mươi lượng bạc? Đây là giày vàng hay là giày bạc vậy? Mà giày vàng giày bạc cũng không dễ bị giẫm hỏng như vậy đâu. Ta thấy là có người cố ý thấy Mai Hoa của chúng ta có bộ dạng xinh đẹp nên mới cố ý đến bới móc a? Tô Nguyên Xuân, ngươi lớn lên khó coi cũng không nên thấy một cô nương xinh đẹp thì níu lấy không bỏ, coi chừng lão thiên gia nhìn không thuận mắt lại khiến ngươi càng xấu hơn đó!”
Tiêu Lê Hoa nói với Tô Nguyên Xuân, nàng biết rõ Tô Nguyên Xuân cũng không xấu, thậm chí là kiều diễm đẹp mắt, nhưng nàng là muốn nói nàng ta khó coi, tức chết nàng ta, ai bảo nàng ta lại khi dễ muội muội của nàng chứ.
Tô Nguyên Xuân quả nhiên là tức đến đỏ mặt, trừng mắt nói với Tiêu Lê Hoa: “Hóa ra là muội muội của ngươi a, ta nói là nha đầu chết tiệt nhà ai lại khiến người ta chán ghét như vậy! Cũng là bộ dáng hồ ly tinh như nhau! Thật là xui xẻo!”
Vương thị tức giận nói: “Ngươi nói ai là hồ ly tinh hả? Ta thấy ngươi lớn lên mới giống hồ ly tinh đó! Nhìn xem gương mặt trang điểm của ngươi đi, người không biết còn tưởng rằng là đi ra từ chỗ ban ngày nghỉ ngơi buổi tối náo nhiệt đấy!”
Tiêu Lê Hoa cười cười, nói: “Đại tẩu, lời này của ngài lại không đúng rồi, ngài cũng quá vũ nhục những cô nương kia rồi, ít nhất thì tất cả những cô nương đó khi nói chuyện đều ôn ôn nhu nhu, nhưng nhìn dáng vẻ này xem, thuần túy là Mẫu Dạ Xoa đó! Khó trách không có người ưa thích, chỉ có thể bám lấy thân thích không bỏ, thực là làm mất mặt nữ nhân!”
Nhìn biểu lộ của người nghe đứng gần đó là biết được họ rõ ràng là biết Tô Nguyên Xuân là biểu tiểu thư của Cao gia, họ hàng chính là dễ dàng kết thân nhất. Tô Nguyên Xuân đã mười sáu tuổi rồi mà vẫn chưa thành thân, thậm chí còn chưa đính hôn, đã có người đoán ra nàng ta nhìn trúng biểu ca nhà mình, trước đó không lâu Tô Nguyên Xuân thậm chí còn đứng ở trước mặt mọi người nhục nhã đại tiểu thư Tiêu gia, nói đại tiểu thư Tiêu gia không xứng với biểu ca của nàng ta, càng khiến cho người khác thêm xác định, hiện tại Tiêu Lê Hoa đem chuyện này ra cười nhạo nàng ta cũng không phải là hoàn toàn vu tội.
Tô Nguyên Xuân thấy chẳng những trong cửa hàng có người nhìn xem, mà bên ngoài cũng có nhiều người đang đứng đưa cổ vào nhìn, trừng bọn họ, những người kia lập tức thu hồi nụ cười.
Tô Nguyên Xuân mắng Tiêu Lê Hoa: “Ngươi chẳng qua là một nha hoàn thô sử của Cao gia mà thôi, câu dẫn chủ tử không thành bị đánh ra ngoài, hiện tại ghi hận trong lòng nên gài bẫy ta, chính ngươi mới làm mất mặt đó!”
Tiêu Lê Hoa thấy mọi người đều nhìn nàng, cũng không để ý nói: “Chuyện ở trong đại viện Cao gia tùy ý các ngươi nói sao thì nói, nhưng mà ta lại không làm gì cả, ngược lại là chuyện lớn ngươi gây ra thì mọi người đều thấy được.”
Vương thị ở một bên hát đệm nói: “Đúng đấy, người mở miệng ra là đòi hai mươi lượng để đền một đôi giày thì nói lời không ai tin! Giày kia của ngươi cũng không đẹp mắt bằng giày ta làm đâu! Đôi giày đó mà hai mươi lượng hả? Ngươi cho ta hai mươi lượng, ta làm mười đôi cho ngươi! Khi dễ chúng ta làm nông dân không nhìn được hàng tốt sao? Các hương thân xung quanh cũng nói thử xem giày này của nàng ta đáng giá hai mươi lượng sao?”
Người bên ngoài đều nhìn xuống chân Tô Nguyên Xuân, thấy đó chỉ là một đôi giàu lụa thêu hoa bình thường thôi, không được nạm vàng khảm bạc gì cũng không đính thêm hạt châu, cho nên tất nhiên là đứng về phía Vương thị, không dám nói thẳng Tô Nguyên Xuân, nhưng từng người lại nói chuyện với nhau. Ánh mắt nhìn Tô Nguyên Xuân đều trở nên không tốt, nhất là những người đến từ các thôn trấn.
“Các ngươi còn ngây ngốc ở đó làm gì hả? Đánh họ cho ta! Một đám dân quê ở nông thôn mà cũng dám khi phụ ta sao?” Tô Nguyên Xuân thẹn quá hóa giận, trách móc nha hoàn bên người. Thấy nha hoàn có chút do dự thì đôi mắt lập tức bốc hỏa mà mắng: “Sao vậy? Mệnh lệnh của ta không có tác dụng gì sao? Khi về nhà sẽ đổi ngươi đó, đồ vật không dùng được nữa thì nên bán đi!”
Hai nha hoàn nghe đến đó nào dám trì hoãn nữa, lập tức nhào tới đánh Tiêu Lê Hoa.
Tình huống chuyển biến quá nhanh, tất cả mọi người đều có chút không ngờ được, không ai có thể nghĩ đến một thiên kim tiểu thư như Tô Nguyên Xuân lại có thể ra lệnh nha hoàn hành hung bên đường như vậy. Vẫn là Tạ Hữu Thuận phản ứng nhanh nhẹn, kéo Tiêu Lê Hoa đến bên người mình, ngăn ở trước mặt nàng rồi trừng mắt với hai nha hoàn kia, nha hoàn lập tức không dám động.
Tô Nguyên Xuân thấy thế thì tức giận không có chỗ phát tác, lại la hét để cho các nàng đi đánh Vương thị và Mai Hoa. Hai nha hoàn kia lập tức xoay người nhào đến chỗ Vương thị và Mai Hoa. Hồng nương tử ở một bên gấp rút can ngăn, nhưng Tô Nguyên Xuân lại ở bên cạnh uy hiếp nàng, nàng không biết phải là thế nào mới được đây. Không đợi Tiêu Lê Hoa lên hỗ trợ thì Vương thị nổi giận rồi, đẩy mạnh nha hoàn đang lôi kéo mình ra, mà nha hoàn kia vừa vặn lại ngã lên người Tô Nguyên Xuân, hai ngươi lăn hai vòng trên mặt đất như hồ lô.
Những chuyện này phát sinh trong thời gian rất ngắn, đợi đến khi mọi người trợn mắt há mồm xem xong liền phát hiện Tô Nguyên Xuân đang nằm trên mặt đất kêu rên, ôm bụng hô đau, mặt mũi trắng bệch.
“A! Không tốt rồi! Dưới thân Tô tiểu thư chảy máu rồi!”
Một nữ nhân thét to lên, trong giọng nói hoảng sợ lại mang theo chút hưng phấn.
Ánh mắt mọi người nhìn sang, âm thanh lập tức nổ tung ra, lúc này còn có ai mà không rõ xảy ra chuyện gì,trong ánh mắt nhìn Tô Nguyên Xuân hoàn toàn không có đồng tình, tất cả đều là khinh miệt và xem thường.
Tô Nguyên Xuân cũng choáng váng, hoảng sợ kịch liệt lại tăng thêm đau đớn, nàng khẽ đảo tròng trắng rồi ngất đi.
Chuyện sau đó thì loạn thành một đám, Hồng nương tử lập tức sai người mang Tô Nguyên Xuân đưa về Cao gia, vừa bắt đầu khiêng người lên thì bên ngoài có một nam nhân bước vào, thấy được tình huống của Tô Nguyên Xuân, khuôn mặt vốn hồng nhuận phơn phớt lập tức trắng xanh, muốn lui ra ngoài đã không còn kịp rồi,tiếng thét chói tai như bị bóp cổ của nha hoàn của Tô Nguyên Xuân khiến cho tất cả mọi người phát hiện ra hắn, hắn chỉ có thể căng mặt để cho gã sai vặt sau lưng tiến lên giúp đỡ.
Hồng nương tử vẻ mặt đau khổ đi lên trước hành lễ với nam nhân kia, lại nói đến đầu đuôi câu chuyện, người là bị thương ở chỗ của nàng, nàng phải tự đưa mình ra, nghĩ lại thật là xui xẻo.
Những người xem náo nhiệt lúc nãy đã sớm giải tán rồi, tất cả bởi bị họ không muốn bị nam nhân này biết được bọn họ phát hiện ra gièm pha nhà bọn hắn.
Nam nhân này chính là biểu ca của Tô Nguyên Xuân, thiếu gia của Cao gia Cao Chính Bình.
Tiêu Lê Hoa nhớ lại người này, cao thấp dò xét hắn, thấy người này tướng mạo trung thượng, sửa soạn một chút thì cũng coi như là công tử tuấn tú, chẳng qua bộ dạng có chút âm hiểm, hơn nữa bây giờ đang căng mặt, hoàn toàn không thể xưng là thanh lãnh như nguyệt, càng đừng nói là ôn nhuận như ngọc. Tiêu Lê Hoa nghĩ thầm nguyên chủ lại vì người như vậy là mang tiếng xấu, thật là tức giận trong lòng a.
Cao Chính Bình cũng quan sát Tiêu Lê Hoa, hắn còn nhớ Tiêu Lê Hoa, nếu một nha hoàn khác bảy năm không nhìn thấy mà đứng ở trước mặt thì đoán chừng hắn cũng không nhận ra, nhưng Tiêu Lê Hoa thì hắn một mực nhớ kỹ, bởi vì hắn dùng nàng để tính toán người khác nhưng cuối cùng lại tính toán đến trên đầu mình, thật sự là một lần sỉ nhục. Không nghĩ đến nhiều năm sau gặp được nàng, nàng ta lại mang đến sỉ nhục như vậy cho hắn.
“Biểu ca, không thể buông tha cho nàng, huynh phải báo thù cho muội!” Tô Nguyên Xuân bị người động nhẹ liền thức tỉnh, nhìn thấy biểu ca lập tức khóc lóc hô hào, nàng cảm thấy mặt mũi đều mất hết rồi, quan trọng nhất là hài tử của nàng và biểu ca không biết xảy ra chuyện gì, nàng càng hận Tiêu Lê Hoa hơn.
“Các ngươi còn đứng đó làm gì? Đưa tiểu thư hồi phủ! Mời lang trung!”
Cao Chính Bình trừng Tô Nguyên Xuân một cái, rồi quát tháo với gã sai vặt và mấy nha hoàn, sau đó quay đầu lại nhìn Tiêu Lê Hoa, quay người lại nổi giận đùng đùng bước thẳng ra ngoài. Tiêu Lê Hoa thấy được Cao Chính Bình đã ghi hận mình rồi, có lẽ về sau sẽ có phiền toái. Tiêu Lê Hoa khẽ nhíu mày, nàng thầm nghĩ sống một cuộc sống gia đình bình lặng yên ổn, nghĩ ra nhiều cách kinh doanh, kiếm tiền nuôi con, cho dù Cao gia có thù oán với nguyên chủ thì nàng cũng chỉ muốn giúp đỡ người đang đối đầu với Cao gia đối phó nhà bọn họ mà thôi. Cũng không muốn trực tiếp chống lại Cao gia, nàng không sợ gì cả, nàng chỉ sợ làm liên lụy người trong nhà thôi.
Nhưng mọi chuyện hiển nhiên là không như mong đợi, Tiêu Lê Hoa nắm chặt tay, thầm nghĩ phải nhanh chóng kiếm được nhiều tiền, cần phải có quan hệ tốt với mấy người Tiêu Tử Y và Hoa Hằng trên trấn, như vậy mới không sợ Cao gia gây phiền toái. Cao gia không đến thì thôi, nếu tìm đến thì đó là phiền phức của nàng, sao nàng có thể thúc thủ vô sách mà chờ bị người ta ức hiếp được chứ?
“Tỷ tỷ, tẩu tử, muội gây phiền phức rồi, nếu muội cẩn thận hơn một chút, không giẫm lên giày của Tô tiểu thư thì không có chuyện gì rồi!” Hai mắt Mai Hoa hồng hồng, vừa rồi nàng gấp muốn khóc.
Tiêu Lê Hoa an ủi hai người: “Không có việc gì, là nàng ta bới lông tìm vết trước. Cũng là nàng sai người hành hung trước, lại nói tiếp một cô nương gia xảy ra việc này đoán chừng không dám để lộ ra, đến lúc đó còn phải nghĩ biện pháp che lấp, có lẽ sẽ không nhớ đến chúng ta đâu. Nếu như nhớ được, chúng ta lại nghĩ biện pháp, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, bọn họ còn có thể làm gì được chúng ta? Không cần sợ bọn họ, cùng lắm thì đến lúc đó chúng ta đi đến nhà bọn họ gây náo loạn, xem xem bọn họ có cần mặt mũi không?”
“Đúng vậy, Cao gia cần thể diện, chúng ta chân trần không sợ đi giày” Vương thị nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này Hồng nương tử đã trở lại, thấy được bọn họ thì bảo bọn họ sau này phải cẩn thận, đừng để rơi vào trong tay Cao gia. Mấy người Tiêu Lê Hoa nhận lỗi với nàng, tuy việc này xảy ra ở cửa hàng của nàng nhưng lại không liên quan gì đến nàng, nàng cũng là người bị hại, Cao gia càng không thể làm gì nàng được.
Ra khỏi Xảo Tú Bố Trang, Vương thị và Mai Hoa vội vã về nhà, hai người họ đi xe trâu trong thôn đến, không thể chậm trễ nữa. Tiêu Lê Hoa nói nếu rảnh sẽ đi thăm bọn họ, sau đó thì tách ra.
“Hữu Thuận, lần này ta lại gây chuyện rồi.” Tiêu Lê Hoa nhìn Tạ Hữu Thuận, thầm nghĩ hắn có mất hứng hay không đây.
Tạ Hữu Thuận thừa dịp không có ai chú ý lôi kéo tay của Tiêu Lê Hoa nói: “Không có việc gì, Cao gia tối đa cũng chỉ gây chút phiền toái cho chúng ta thôi, trôi qua là được rồi, nàng cũng đã nói thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng mà. Chúng ta cần phải sống cho tốt, phải càng ngày càng tốt.”
Tạ Hữu Thuận không mất hứng, ánh mắt Tiêu Lê Hoa nhìn Cao Chính Bình rất bình tĩnh, hắn cảm thấy rất an tâm. Chỉ cần điểm này, cho dù Cao gia có tìm phiền toái thì hắn cũng sẽ chịu, không để vợ chịu ủy khuất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.