Xuyên Qua Mạt Thế: Bảo Bối Cười Cái Nào

Chương 6:




Dị thế xông đến làm cho con người trở tay không kịp,hơn 1/3 người trên toàn thế giới đã bị lây nhiễm một loại vi rút phát ra từ ánh nắng mặt trời.Đầu tiên,mặt trời tỏa ra ánh sáng màu tím lạnh lẽo,chiếu thẳng xuống mọi nơi,động-thực vật bị ánh sáng chiếu vào thì héo đi sau đó nhanh chóng trở thành cát bụi,hoặc có một số loài có khả năng thích ứng cao thì bị biến dị tiến hóa thành những sinh vật thối rữa,bốc mùi.Con người bị ánh sáng này chiếu vào thì sẽ có dấu hiệu nhiễm bệnh.Giai đoạn đầu,người bị nhiễm vi rút trí óc cùng tinh thần mất tỉnh táo,cả người đều phát ra trạng thái u mê,chậm chạp,giai đoạn 2,các cơ quan trong cơ thể thối rữa sau đó tất cả đều chảy máu,máu chảy ra khỏi cơ thể qua tai,mắt mũi miệng,bất cứ chỗ nào có thể thông vào trong cơ thể,chỗ đó ngập tràn máu.Giai đoạn 3 là giai đoạn cuối cùng,con người triệt để mất ý thức,sau khi nội tạng chảy hết ra ngoài thì từ trong cơ thể,một chất nhớt màu tím đậm bắt đầu từ miệng lan ra toàn cơ thể,cơ thể bị chất nhớt này bao quanh thì cứng tại chỗ và bất động đến 3 ngày,3 ngày sau chất nhớt vỡ ra và tạo ra một loài vật mới,được gọi là tang thi.
-Mẹ,thứ kia là gì vậy?-Ngọc Thiến 2 tuổi,đi theo mẹ và các anh ra ngoài khảo nhiệm xung quanh,mặt nhăn lại thành một đoàn,có chút ghê tớm chỉ chỉ vào con tang thi cấp 2 đang cắn nuốt một con tang thi ấp một hỏi.
-Đừng nhìn,Thiến Thiến-Lime ở bên cạnh,ôm lấy Ngọc Thiến sau đó che đi 2 mắt của bé,nhíu mày nói.
-Lime bỏ em ra-Ngọc Thiến trên tay Lime kháng nghị dãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay Lime.
-Ngọc Thiến,em im lặng một chút đi-Nhật Minh khó chịu,đi tới,đưa tay bế Ngoc Thiến từ tay Lime,đặt bé xuống đất nói.
-Đã biết,lão nhị-Ngọc Thiến hừ một tiếng nhưng dưới ánh mắt ăn thịt của Nhật Minh liền đầu hàng,nhu thuận nói.
-Mẹ,người đưa chúng ta đến đây để làm gì vậy?-Lúc này,Cảnh Hạo mới lên tiếng,hỏi Uyển Nghi im lặng từ nãy đến bây giờ.
Dương Uyển Nghi quay sang nhìn các con của cô,chúng mới có 2 tuổi,nhưng bây giờ trái đất dị biến,cô cần phải giúp chúng tăng năng lực để bảo vệ bản thân.Không phải cô không thể bảo vệ được bọn chúng mà là nhỡ một lúc nào đó không có cô bên cạnh thì chúng biết phải làm thế nào.Vì vậy dù đau lòng nhưng cô vẫn đưa chúng ra đây để tập luyện,nâng cao năng lực.
Dương Uyển Nghi ngồi xổm xuống,yêu chiều gọi mấy đứa nhóc bảo bối đến lại gần mình,lúc này mới ôn nhu xoa đầu từng đứa một,nói:
-Các con nhìn thấy rồi đúng không,trái đất của chúng ta xảy ra dị biến,muôn loài bị phá hủy,con người tiến hóa trở thành một loài sinh vật không có nhân tính,họ chỉ biết tàn sát và tàn sát thôi.Vì vậy mẹ muốn các con nâng cao năng lực để tự bảo vệ mình.Không phải mẹ không thể bảo vệ các con nhưng nếu cứ như vậy các con sẽ không thể tự lập được,đến một lúc mẹ không còn ở bên cạnh thì các con phải làm sao đây.Vậy nên,hãy nhớ,đừng dựa vào bất cứ ai,hay trông chờ vào điều gì,chỉ có các con mới có thể tự cứu mình được,hãy nhớ đến điều này.
7 đứa nhóc nhìn nhau một hồi sau đó quay sang Uyển Nghi,trong mắt đều là quyết tâm và kiên định trịnh trọng nói:
-Mẹ,người yên tâm,chúng ta sẽ nhớ kỹ.
Nhìn mấy tiểu cục cưng mới có 2 tuổi mà đã bị dạy chiến đấu và cách suy nghĩ này,trong lòng Dương Uyển Nghi khẽ nhói lên nhưng cũng không thể làm được gì,đây là của cô thân bất do kỷ,muốn chúng tốt hơn thì chỉ có thể cứng rắn bắt chúng học mấy cái này.
Dương Uyển Nghi đứng lên,chỉ tay về phía đàn tang thi cấp một ở gần đấy,giọng nói có chút trầm:
-Các con,kia chính là mục tiêu đầu tiên,hãy sử dụng năng lực thánh hành giả để tiêu diệt chúng,người nào tiêu diệt nhiều và nhanh nhất thì sẽ được thưởng.
-Thật sao ạ?
Cả 7 đứa trẻ mắt tỏa sáng nhìn sang đàn tang thi,gương mặt mang theo chờ mong nhìn chằm chằm chúng như đang nhìn thấy phần thưởng của mình.
-Ừ,bây giờ triệu hồi thần của mình ra,hợp thể với họ sau đó đi tiêu diệt mục tiêu.
-Vâng-Bọn nhóc vui vẻ gật đầu.
Sau đó bắt đầu từ Tuấn Nhạc triệu hồi thần:
-Tử thần nắm giữ năng lực sinh mệnh,đến đây cùng với ta,sát cánh chiến đấu.
Dứt lời Kai,tử thần xuất hiện,sau đó một ánh sáng màu đen hơi pha đỏ bao quanh lấy bé,ánh sáng biến mất hiện ra một anh bạn nhỏ 2 tuổi mặc trên người một bộ quân phục màu đen,có áo choàng cũng cùng màu quân phục,trên tay cậu là một lưỡi hái thần sắc bén với thân màu đen có chú ngữ tinh xảo,lưới hái sắc bén,bóng loáng.
Lão đại đã kết hợp thành công nên lần này đến lượt lão nhị triệu hồi,chỉ thấy anh bạn nhỏ Nhật Minh hai tay khoanh ở trước ngực,khuôn mặt tràn đầy kiêu ngạo hô:
-Lôi thần nắm giữ thần lực nguyên tố lôi nguyên chất,đến đây và sát cánh cùng với ta.
Gin xuất hiện,nhìn cậu chủ nhỏ kiêu ngạo,mỉm cười rồi biến thành ánh sáng màu tím bay tới bao quanh cậu.Ánh sáng màu tím mau chóng biến mất,chỉ còn lại Nhật Minh với bộ trang phục quý tộc phương tây,áo dài màu tím và quần màu đen,áo choàng màu tím đậm phủ hết bên tay phải của cậu.Trên tay là vũ khí tượng trưng cho lôi thần,một thanh kiếm lớn màu tím có khắc hình lôi ở chuôi.
Bách Ảnh lạnh lùng nhìn 2 anh trai đã kết hợp thần công,giọng nói chứa hàn băng không phù hợp với tuổi:
-Băng thần nắm giữ thần lực nguyên tố băng nguyên chất,đến đây và sát cánh cùng với ta.
Cậu vừa nói xong,Shu băng thần liền xuất hiện,anh ta khẽ đánh giá chủ nhân của mình,sau đó cả cơ thể hóa thành một màu xanh lấp biển bay tới kết hợp với Bách Ảnh.Giống như trước,ánh sáng rất nhanh biến mất để lại Bách Ảnh với trang phục phương tây màu xanh lấp biển và áo choàng cùng màu được khoác ở phía vai trái.Trên tay là cung tên xinh đẹp màu lam cùng với biểu tượng băng ở thân cung.
-Aiza,lão đại,lão nhị,lão tam,3 người nhanh quá ha?Vậy giờ đến lượt ta đi.Phong thần nắm giữ thần lực nguyên tố phong nguyên chất,đến đây và sát cánh cùng với ta.
Dứt lời,một ánh sáng màu xanh lục bao bọc lấy cậu.Ánh sáng dần biến mất,để lại Thiên Dã với trang phục phương tây màu xanh lá,áo choàn màu xanh bay phất phơ trong gió.Trên tay là vũ khí tượng trưng cho phong thần,trường tiên màu xanh với biểu tượng phong ở tay cầm.
-Ruu à,mọi người đều kết hợp tốt lắm,chúng ta cùng cố gắng nha.-Cảnh Hạo nhìn 4 anh trai đã kết hợp xong,quay sang nhìn Ruu ở bên cạnh ngọt ngào nói.
Ruu không trả lời,chỉ cười nhẹ gật đầu.
-Độc thần mang sức mạnh điều khiển độc thuật,đến đây cùng với ta,sát cánh chiến đấu.
Chỉ nhìn thấy,Cảnh Hạo vừa nói xong thì Ruu biến thành một màu bạc,bay tới vòng quanh cậu nhóc vài vòng sau đó mới biến mất.Cảnh Hạo hiên ngang,hai tay học lão nhị nhà mình khoanh tay trước ngực,mặc một bộ trang phục màu bạc kiểu dáng phương tây,áo choàng màu trắng khẽ bay lượn,trên tay là một bộ ngân châm đầy đủ kích cỡ,ở mỗi cây châm đều gắn biểu tượng của độc thần.
-Thanh thần mang sức mạnh điều khiển con rối,đến đây cùng với ta,sát cánh chiến đấu.
Không thèm đợi ai ra hiệu,Tử Kỳ niệm chú triệu hồi thanh thần,Shen.Shen mau chóng xuất hiện,biến thành một màu cam nhạt bay tới kết hợp với Tử Kỳ.Tử kỳ xuất hiện với hình thái khá giống các anh,cũng là một bộ phương tây âu phục nhưng là màu cam,trên hai bàn tay là màu chiếc nhẫn,nếu để ý thì sẽ thấy có những sợi chỉ nhỏ ở các đầu nhẫn.
-Mồ còn mỗi người ta hả?Lime,chúng ta cho họ thấy choáng ngợp đi-Ngọc Thiến hất mái tóc màu xanh dương ra phía sau,làm ra một tư thế rất giống siêu nhân đang biến hình,hô lớn:
-Tái sinh thần nắm giữ năng lực tái sinh,đến đây cùng với ta,sát cánh chiến đấu.
Một ánh sáng màu trắng hồng bao bọc quanh cô bé,ánh sáng biến mất để lại Ngọc Thiến với trang phục chiến đấu đứng.Cô bé mặc một bộ váy có quai màu đen,trên cánh tay,chân đều được quấn một sợi dây màu vàng mảnh,mái tóc màu xanh dài ra,trên đầu gắn 2 bông hoa hồng xanh cùng với dải băng trắng của cô dâu.Trên tay cầm một bông hoa hồng màu xanh dài.
Nhìn thấy các con mình kết hợp xong,Dương Uyển Nghi gật đầu vừa lòng,sau đó ra hiệu cho bọn nhóc tiến đến tấn công đàn tang thi.Các cục cưng nhìn mẹ ra hiệu liền hiểu ý,phi thân xuống dưới,trực tiếp tiếp cận đàn tang thi.Đàn tang thi cấp một nhìn thấy 7 đứa nhóc mặc trang phục quý tộc thì xông lên,dường như chúng không thèm để ý trên tay bọn nhóc cầm vú khí mà chỉ lao đến muốn cắn xé miếng mồi ngon này.
Gặp bọn tang thi tấn công,mấy đứa nhóc không có dấu hiệu hoảng loạn,phi thân bay lên rồi chia khu vực tấn công đàn tang thi.Ở trên đỉnh cao ốc đã bị phá hoại,Dương Uyển Nghi nhìn mấy đứa nhóc nhà mình chiến đấu mỉm cười,con cô chính là thiên tài a,gặp loạn mà có thể trấn tĩnh,là những mầm non vô cùng tốt.Dương Uyển Nghi lấy từ trong không gian của thần thời không một chiếc ghế quý phi,nhẹ nhàng nằm xuống,xem bọn nhỏ chiến đấu.
Tuấn Nhạc có vẻ lười biếng,bé ngồi xuống một tảng đá gần đấy,không trực tiếp công kích mà đợi bọn tang thi xông đến,cánh tay nhỏ cầm lưỡi hái tùy ý quơ một cái,hàng chục con tang thi liền chết bất đắc kỳ tử.Nhìn một màn này,Dương Uyển Nghi bật cười,Nhạc nhi nhà cô bộ dáng này chính là đang giết ruồi muỗi nha đâu có phải là đang chiến đấu với một loại sinh vật tàn ác nguy hiểm đâu chứ.
Cô nhanh chóng chuyển tầm mắt đến Nhật Minh,chỉ thấy bé rất hăng hái,cầm lôi kiếm chém giết tang thi,chốc chốc lại phất kiếm trong tay tạo thành một đạo lôi quang màu tím hoặc màu trắng đánh chết tang thi.Nhìn bé chém giết dứt khoát như vậy,Dương Uyển Nghi gật đầu vừa lòng.Tuy rằng tuổi còn nhỏ mà đã giết chóc như vậy là không tốt nhưng cô biết chỉ khi đối mặt với kẻ thù thì bè mới như vậy,chứ ở nhà tiểu Minh nhà cô chính là một hài tử rất biết quan tâm đến người khác.
Quan sát Nhật Minh xong,Dương Uyển Nghi lại hướng mắt đi tìm lão tam nhà cô,thằng bé này cả người toát ra hàn khí,cung tên trong tay bắn ra lia lịa,chỉ thấy mỗi lần bé giương cung,phải ít nhất là 10 mũi tên được bắn ra mà mỗi mũi tên đều bắn trúng tang thi,phải nói là bách phát bách trúng.Dương Uyển Nghi có chút ngạc nhiên,đứa nhỏ này từng học qua cung xạ sao?tại sao tài bắn tên tốt đến thế?
Haizz,nghĩ đến cũng không thèm nghĩ nữa,mấy cục cưng nhà cô đâu phải là người bình thường có thể so sánh được?Lắc đầu,cô quay ra nhìn Thiên Dã đang chơi đùa ở gần đó.Thằng nhóc này trên mặt nở nụ cười xấu xa,trên tay trường tiên vung tứ tung,tang thi bị trường tiên quật vào thì bị biến thành cát bụi,cứ như vậy,cậu vung chết được thêm mấy chục con nữa thì mỏi tay,chuyển trường tiên sang tay trái tiếp tục vung.
Phốc,Dương Uyển Nghi cười một tiếng,nha nha sao cô thấy cái tư thế này giống như đang chơi đập chuột vậy?Cười một tiếng,Dương Uyển Nghinhanh chóng chuyển tầm mắt sang Cảnh Hạo.Cái đứa nhỏ này cũng chả khác gì mấy thằng anh nhà nó,tay lấy ngân châm bắn ra,tang thi bị ngân châm bắn vào thì tốc độ thối rữa nhanh sau đó liền biến thành một vũng nước.Đây là tác dụng của độc thần đi,Dương Uyển Nghi tự nhủ.
Sau đó lại chuyển tầm mắt đi tìm tiểu ngũ.Rất nhanh chóng cô đã tìm được bóng dáng nhỏ bé.Cậu bé 2 tay điều khiển tang thi,cho chúng làm vài động tác múa ba lê,tiếp đến lại điều khiển chúng làm cho tang thi tự cắn xé nhau.Nhưng cũng chỉ được một hồi,cậu ngáp mấy cái rồi sử dụng chỉ trong nhẫn trên tay trực tiếp đâm thẳng vào tử huyệt của tang thi.Nhìn màn này,Dương Uyển Nghi lắc đầu,Tử Kỳ nhà cô bắt đầu không kiên nhẫn rồi.
Tiếp tục chuyển ánh mắt,cô nhìn thấy tiểu nữ nhi đang rất thư thái ngồi trên xích đu làm bằng cành cây và hoa.Dương Uyển Nghi trợn ngược mắt,này cái xích đu lấy ở đâu vậy.Rồi sau đó,Dương Uyển Nghimới nhớ đến,Lime là tái sinh thần,có lẽ là hồi sinh cái cây rồi làm thành xích đu đi.Ngọc Thiến ngồi trên xích đu chơi rất vui,tang thi ở bên dưới thấy vậy cố gắng nhảy lên để bắt lấy cô bé nhưng không được.Thấy tang thi mãi cũng không làm được gì,Ngọc Thiến lắc đầu,một bộ dạng không thể nào chán được hơn nữa ra,trên tay cầm bông hồng xanh dài hơn bình thường,chĩa vào tang thi ở bên dưới.Từ trong bông hồng,một ánh sáng màu trắng pha chút xanh bắn ra,trực tiếp tiêu diệt tang thi bên dưới.
Hóa ra là một khẩu súng,Dương Uyển Nghi nhắm mắt lại giống như ngủ,các con cô chiến đấu rất tốt cô không cần lo.Ở bên này đang chiến đấu hăng hái thì ở bên kia,tại nhà trọ Thiên Tầm,Linh Bảo Chi từ trạng thái tu luyện tỉnh lại.Khi tỉnh lại,trong ánh mắt của cô hé ra một tia quang mang.
-Haha,cuối cùng đã tu luyện được rồi,ta quả thật là thiên tài mà,mới có một tuần liền tiến được đến hạ cấp 2,quá khủng đi.Cơ thể này,thiên phú thật tốt,mỗi tội cái mặt thì quá bình thường.
Linh Bảo Chi thở dài nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại được tinh thần.Cô bật người dậy,chuẩn bị quần áo.
-Thời điểm này mấy suất ca nhà mình đã chuẩn bị lập căn cứ đi.Lần này họ đi qua khu vực này liền phải đi theo mới được.
Vừa lẩm bẩm,vừa kiểm tra lại đồ đạc,Linh Bảo Chi tóm gọn mọi thứ vào ba lô của mình,sau đó đi ra khỏi phòng không một chút lưu luyến.Cô vừa đi xuống nhà thì bắt gặp một vài chiếc xe đang đi tới,trong lòng mừng thầm,nghĩ số mình sao may mắn,vừa mới tu luyện xong liền gặp mấy người trong mộng,nhưng cứ thế này xông ra xin đi theo sao?Linh Bảo Chi có chút đăm chiêu.Đang suy nghĩ làm thế nào để được đi theo,cô nhìn được ở gần đó có tang thi cấp 2 liền cắn răng đánh liều.Hiện giờ cô đang ở hạ cấp 2 vì vậy đánh bại mấy con tang thi này thì có chút miễn cưỡng,nhưng đây là cơ hội thể hiện nha.Nghĩ rồi cô xông ra,tấn công mấy con tang thi.Tuy rằng được đến hạ cấp 2 nhưng Linh Bảo Chi lại không có kinh nghiệm chiến đấu cho nên có chút chật vật.
Ở trên xe lãnh đạo,Hách Liên Tiêu Dật nhìn một màn này thì có chút khinh thường nhíu mày.Ở một bên thấy bạn thân của mình nhìu mày,Lam Thế Thần hỏi:
-Dật,sao vậy?
-Cậu nhìn đi.
Lam Thế Thần theo ánh mắt của Hách Liên Tiêu Dật thấy một cô gái với diện mạo bình thường đang sử dụng dị năng băng đánh nhau với tang thi cấp 2.
-A,là hạ cấp 2 đi,tận thế mới đến được một tuần mà đã có thể tiến đến bậc này,cũng là một cái tiểu thiên tài.
-Hừ,trên đoàn xe của chúng ta cũng không thiếu người như vậy.-Không biết từ lúc nào,Bắc Thần Phong đã ở ngay sau 2 người hừ lạnh nói.
-Cho dù vậy,tại sao cậu lại có vẻ mặt đó vậy,Dật-Lam Thế Thần hỏi.
-Cô gái kia rõ ràng không có kinh nghiệm chiến đấu trong khi có cơ hội trốn lại không muốn,cứng rắn bức dị năng chiến đấu,đúng là một người ngu.-Hách Liên Tiêu Dật không chút nào để ý,thẳng thắn nói ra suy nghĩ.
-Cũng đúng,nhưng một mầm non tốt như vậy lại bị giết thì có chút không tốt-Lam gia phu nhân Lịch Thủy Nga tiến đến gần nói.
-Mẹ.
-Mẹ nuôi.
-Mẹ nuôi.
Cả 3 người đều hô lên.
-Vậy ý mẹ nuôi là cho cô ta tiến vào đoàn?-Bắc Thần Phong dò hỏi nhìn Lịch Thủy Nga.
-Đúng vậy,tuy rằng cái cách chiến đấu không tốt,nhưng chúng ta có thể bồi dưỡng thêm.-Lam gia phu nhân gật đầu.
-Vậy cũng được,con sẽ bảo người ở bên tổ chiến đấu xuống cứu cô ta.-Hách Liên Tiêu Dật gật đầu,sau đó lấy một chiếc điện thoại.Đầu dây bên kia chuyền đến một tiếng nũng nịu:
-Hách Liên ca ca,tìm ta có việc gì.
Nghe thấy giọng nói ở bên kia,Hách Liên Tiêu Dật khẽ nhíu mày sau đó,lạnh giọng nói:
-Nhã Tiên Trúc,cô cho người đi xuống cứu cô gái đang chiến đấu ở phía trước.
Nhã Tiên Trúc thấy người trong lòng của mình bảo đi xuống cứu một cô gái khác thì có chút nổi giận,tuy vậy giọng vẫn nũng nịu đạp lại:
-Đã biết,Hách Liên ca ca.
Nhận được câu trả lời Hách Liên Tiêu Dật cúp máy để lại mấy tiếng tít tít lại cho Nhã Tiên Trúc.Nhã Tiên Trúc nắm chặt 2 tay sau đó đích thân đi xuống nhìn xem cái người mà để Hách Liên ca ca của cô ra tay cứu là một cái tiện nhân như thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.