Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 14: Chuẩn bị đồ tết




Buổi sáng, Tằng Tử Phu chuẩn bị xong cơm canh một ngày cho Thạch Lý thị, liền lôi kéo Thạch Lai Phúc sang nhà Vương Thạch thị cách vách cùng nhau đi vào thành. Hôm nay đến chợ phiên rất là náo nhiệt.
Đến quày thịt heo, mua một cái đầu heo, năm cân thịt nạc, ba cân thịt mỡ. Tằng Tử Phu không thích ăn thịt mỡ, nhưng ở đây còn chưa có dầu nành, chỉ có thể tự nhà mình chế biến mỡ heo, cho nên thịt mỡ nhất định phải mua. Ông chủ quày thịt heo cũng là người sảng khoái, thấy Tằng Tử Phu và Vương Thạch thị mua nhiều, liền đều tự đưa hai miếng xương đầu heo.
Tuy trên đó không có nhiều thịt, nhưng có thể nấu được canh xương rất có dinh dưỡng. Dùng nước xương heo nấu cháo, hương vị cũng là rất ngon, Tằng Tử Phu cười tủm tỉm: "Cám ơn đại ca, có thể phiền toái người chặt thành khúc dùm ta không?" Ông chủ hàng thịt sảng khoái đáp ứng, Tằng Tử Phu cảm tạ rồi nhận đồ, để cho Thạch Lai Phúc đặt lên xe lừa.
Tằng Tử Phu lôi kéo Vương Thạch thị vào tiệm vải của Lệ đại nương, Lệ đại nương vừa thấy Tằng Tử Phu, vội vàng buông việc trong tay, vẻ mặt tươi cười đi tới: "Đại muội tử tới rồi! Nhà của ngươi đó, không phải tỷ tỷ nói, là một người biết thương vợ."
Tằng Tử Phu biết rõ Lệ đại nương nói tới chuyện khối vải bố màu tím hoa trắng kia, có chút ngượng ngùng cười cười: "Nào có tốt đại tỷ nói như vậy, chính là người an phận." Lệ đại nương tiếp lời nói: "Người an phận là tốt. An phận là tốt, đây là?"
Tằng Tử Phu cười cười: "Nhìn xem, chúng ta chỉ lo ôn chuyện rồi, đây là hàng xóm nhà ta, Thạch đại tỷ, hai nhà chúng ta quan hệ rất là tốt. Từ nay về sau mua đồ gì, cũng nhờ Lệ đại nương chiếu cố nhiều hơn." Lệ đại nương cười nói: "Đại muội tử nói gì vậy, đây là ngươi chiếu cố danh tiếng cho đại tỷ, chúng ta đều là người trong nhà, từ nay về sau mua đồ ở chổ này của tỷ, giá tuyệt đối thấp nhất."
Vương Thạch thị vừa nghe lời này, trong lòng cũng bắt đầu tính toán nhỏ nhặt: "Đại tỷ, đây không phải muốn mua cho lễ mừng năm mới sao? Chuẩn bị làm cho hài tử một bộ áo bông mới, có vải gì tốt không? Giới thiệu cho ta một chút."
Lệ đại nương vừa nghe lời này, cảm thấy hôm nay có sinh ý. Đầu năm nay mỗi nhà trôi qua đều rất khó khăn, năm kia gặp nạn hạn hán, mặc dù đầu năm năm nay cũng tốt, nhưng phần lớn còn không phải đều rất khó qua ngày. Sinh ý cũng càng ngày càng khó làm, ở đầu phố vừa mới mở thêm một tiệm vải nữa, lúc này sinh ý liền càng khó khăn, cũng may bản thân cũng biết xử lý nên xung quanh vẫn còn không ít khách quen.
"Muội tử, nhà của ngươi là tiểu tử hay là cô nương?" Vương Thạch thị cười nói: "Là tiểu tử bướng bỉnh." Lệ đại nương gật gật đầu, suy nghĩ, lấy một khối vải bố màu xanh da trời in hoa văn bình an, để trên quầy nói: "Đây là hàng tới từ kinh thành bên kia. Màu sắc đoan chính, hơn nữa trên mặt in hoa là có chủ ý, tiểu hài tử mặc chính là bảo vệ bình an đây này! Ngươi xem có được không?"
Vương Thạch thị sờ lên vải vóc, trong lòng rất thích, nhưng trên mặt lại biểu hiện ra không sao cả. Trong lòng nghĩ, vải vóc này xem ra đều rất tốt, tuy tiểu hài tử cần tối đa khoảng chừng ba thước, nhưng dù vậy cũng tốn không ít bạc. "Rất tốt, giá cả thế nào?"
Lệ đại nương cười nói: "Muội tử, tỷ cũng không hét giá cao, liền 25 văn một thước. Buôn bán lời một chút lộ phí vận chuyển qua lại thôi." Vương Thạch thị có chút đắn đo, 25 văn tiền một thước, thật đúng là không rẻ. Bất quá chất vải như vậy mình cũng đã từng thấy qua, ở tiệm khác phỏng chừng như thế nào cũng phải 30 văn, chắc hẳn Lệ đại nương này nể mặt Tằng muội tử nên cho giá cả tiện nghi.
Lệ đại nương thấy Vương Thạch thị ở đằng kia không nói lời nào, trong lòng cũng hiểu. Lúc này 25 văn một thước vải bố cũng không phải là hài tử ở nông thôn có thể mặc. Nhưng mình cũng không thể bớt thêm nữa, bớt nữa thì không còn lợi nhuận rồi. Nếu như đầu năm nay cuộc sống dễ chịu thì khẳng định sẽ không bán thấp hơn 30 văn, chào giá phải là 35 văn! "Nếu không đại muội tử ngươi xem khối vải vóc này như thế nào? Màu sắc cùng với trong tay ngươi cũng không khác biệt lắm, chỉ là không có in hoa gì thôi. Nhưng giá tiền là rất thực dụng, 16 văn tiền một thước?"
Vương Thạch thị mắt nhìn một khối vải khác Lệ đại nương giới thiệu, nhưng nhìn vào mắt lại thấy khác hẳn, thật sự là quá kém rồi. Dù sao cũng là mua cho hài tử của mình, cùng lắm thì mình mặc vải vóc giả rẻ hơn là được, cắn răng: "Được rồi, lấy khối này. Cắt cho ta ba thước."
Lệ đại nương vừa nghe xong, bận rộn cắt đo, còn nhiều cắt dư ra hai đầu ngón tay: "Quần áo, có thể may rộng thêm một chút, vóc dáng tiểu hài tử chính là mau lớn, bây giờ thì nhỏ như vậy, may rộng chút còn có thể mặc được lâu. Vải vóc này rất tốt, rắn chắc!" Vương Thạch thị thấy vậy trong lòng cũng rất cao hứng. "Cảm ơn đại tỷ!" "Khách khí cái gì, từ nay về sau thường tới chiếu cố sinh ý của ta thì tốt rồi."
Mà một bên Tằng Tử Phu đã chọn xong một thớt vải bố: "Đại tỷ, vải màu đỏ sậm in hoa văn mẫu đơn này bán sao?" Lệ đại nương cười nói: "Đại muội tử cái này thấp nhất cũng phải 25 văn, chất vải này ngươi cũng thấy đấy, chất liệu cùng với khối vải kia tuyệt đối là cùng một loại. Bất quá vải này còn lại không đến sáu thước. Nếu ngươi muốn, tỷ tính cho ngươi năm thước, ngươi lấy đi!"
Tằng Tử Phu gật gật đầu: "Được, gói lại cho ta. Lần trước ta nói tỷ giữ lại vải lẻ hiện tại như thế nào?" Lệ đại nương cười nói: "Sắp tới lễ mừng năm mới rồi, người nhà giàu làm quần áo nhiều hơn, có không ít vải lẻ tơ lụa chất liệu tốt nhất. Đợi lát nữa đi, một hồi ta đi hậu viện lấy cho ngươi. Đã sớm gói kỹ cho ngươi rồi!"
Không lâu sau, Lệ đại nương ôm ba cái bao đồ tới để trên mặt đất: "Muội tử, tự ngươi chọn đi." Tằng Tử Phu gật đầu, mở bao đồ ra chăm chú chọn lựa, mở ra hai bao, khỏi phải nói đều là chủng loại tốt. Còn dư lại một cái túi cũng không có mở ra: "Đại tỷ, ba cái bao này ta đều lấy, bao nhiêu tiền?"
Lệ đại nương cười nói: "Thì 25 văn. Cộng thêm khối vải bố cho ta 150 văn là được." Tằng Tử Phu lấy bạc, lôi kéo Vương Thạch thị một bên cáo từ cùng Lệ đại nương. Thạch Lai Phúc và lão Vương đều chờ ở bên ngoài, thấy hai người đi ra đều đưa tay nhận đồ bỏ lên xe lừa.
Vương Thạch thị có chút hiếu kỳ: "Tằng muội tử, ngươi lấy những vải lẻ kia làm gì? Tuy đều là tơ lụa có chất liệu tốt nhất, chính là không có tác dụng gì mà!" Tằng Tử Phu cũng không muốn gạt Vương Thạch thị, không nói trước từ nay về sau muốn bày quầy hợp chợ còn phải dùng xe lừa này của Vương Thạch thị. Hoa cài đầu này cũng không phải khó làm, người ta vừa nhìn là biết phải làm như thế nào. Cũng không biết có thể bán được tới lúc nào, nói ra cũng không sao, cùng lắm thì lôi kéo Vương Thạch thị cùng nhau làm cái sinh ý này, dù sao mình cũng không phải không có chủ ý khác!
Tằng Tử Phu nhìn nhìn bốn phía, nhỏ giọng cùng vương Thạch thị nói: "Tỷ, ngươi đã quên hoa cài đầu của ta sao, đều là dùng những vải lẻ này tự làm ra." Vương Thạch thị vừa nghe thì bừng tỉnh hiểu ra, nghĩ lại, thì cảm thấy Tằng muội tử cũng qúa thật tình. Chuyện này nếu đặt ở trên người mình, nhất định sẽ không đem cái biện pháp kiếm tiền này nói cho người khác biết. Vì vậy trong lòng lại càng thêm yêu mến Tằng Tử Phu.
Vỗ vỗ tay Tằng Tử Phu: "Tằng muội tử, sao lại nói cho ta biết, không sợ ta đoạt sinh ý của ngươi sao?" Tằng Tử Phu cười nói: "Nhân phẩm của tỷ ta còn không tin được sao? Hơn nữa, ta cũng không có ý định gạt tỷ, nếu tỷ cảm thấy tín nhiệm cái này, nếu không chúng ta kết phường làm chung?"
Vương Thạch thị vừa nghe lời này, trên mặt cười như nở hoa, trong lòng khẳng định là nguyện ý: "Muội tử, cái đó được, tỷ cũng không phải là người không hiểu chuyện." Tằng Tử Phu cười nói: "Được, đây cũng không phải là chuyện lớn gì, có lẽ sớm muộn gì cũng có người khác làm. Cái này cũng không kỹ thuật cao siêu gì."
Vương Thạch thị suy nghĩ, thấy Tằng Tử Phu thật sự là muốn kéo mình làm chung, cũng không phải đang giả bộ liền gật đầu: "Ta đây trở lại nhìn xem Lệ đại nương còn có vải lẻ gì không."
Tằng Tử Phu giữ chặt Vương Thạch thị nói: "Tỷ, cái tốt ta đều chọn lấy rồi, phía trước không phải còn có nhà bán vải khác sao? Chúng ta đi tới chỗ đó hỏi một chút." Vương Thạch thị vừa nghe, vỗ xuống đầu mình một cái: "Ngươi xem, để cho muội tử ngươi chê cười, ha ha, ta là người không đầu óc."
Tằng Tử Phu và Vương Thạch thị đi vào tiệm vải đầu phố, Lý chưởng quỹ chính là một nam nhân, đối với mọi người coi như là nhiệt tình, thấy hai người Tằng Tử Phu tiến đến cười nói: "Ngài tùy ý chọn." Tằng Tử Phu không quá yêu thích cái vẻ mặt tươi cười quyến rũ kia, cảm giác rất giả tạo, liền trực tiếp nói rõ ý muốn...... Lý chưởng quỹ vừa nghe liền lấy ra năm bao bao đồ, thanh âm cũng lạnh xuống: "Đều ở đây, tự mình chọn đi. Qua bên kia chọn, cũng đừng ngăn cản cửa ra vào."
Vương Thạch thị muốn nói vài câu, Tằng Tử Phu liền vội vàng kéo lại, nhìn nhìn đồ trong bao nói: "Tỷ, ngươi chọn trước." Vương Thạch thị có chút thẹn thùng nói: "Sao mà được, hay là muội tử tới chọn trước đi." Tằng Tử Phu cười nói: "Ta vừa rồi ở bên kia đã chọn xong, tỷ, ngươi chọn lựa xong còn lại cho ta là được."
Vương Thạch thị cũng không từ chối nữa, chọn lựa hai bao đồ: "Muội tử, ta trước muốn thử xem hai bao." Tằng Tử Phu gật gật đầu, cầm lấy ba bao còn dư lại, tuy bên trong có chút vải vụn, nhưng quý ở chỗ màu sắc đoan chính, trong lòng cũng thật hài lòng: "Chúng ta đều lấy hết, giá tiền tính sao?"
Lý chưởng quỹ vừa nghe lời này, nhíu mày: "Các ngươi lấy vải lẻ này làm gì?" Tằng Tử Phu liếc mắt: "Nếu ngươi bán thì nói giá tiền, phù hợp thì chúng ta mua, nếu ngươi không bán thì quên đi. Tỷ, chúng ta đi." Muốn moi thông tin của cô nãi nãi, không có cửa đâu! Hừ!
Lý chưởng quỹ thấy hai người Tằng Tử Phu đều muốn đi, nghĩ thầm, vải lẻ này mình giữ lại cũng không có chỗ cần dùng, còn không bằng đổi ít tiền, mua rượu uống. "Chao ôi...... Chớ đi, nhất định là bán mà, như vậy đi một bao mười văn tiền. Tổng cộng năm mươi văn, ít hơn sẽ không bán đâu."
Tằng Tử Phu vừa nghe xong, cảm thấy buôn bán lời: "Được, tiền của ngươi." Vương Thạch thị cũng móc ra 20 văn, liền cùng Tằng Tử Phu đi ra ngoài. Hai người đàn ông đang chờ ngoài cửa thức thời tiến lên nhận mấy bao đồ để lên xe lừa.
Người hai nhà Tằng Tử Phu vừa mua chút ít quả vỏ cứng và chút ít điểm tâm rồi an vị trên xe lừa chuẩn bị trở về. Nếu đi nhanh còn có thể kịp bữa cơm tối, bởi vì mua đồ trên xe cũng chỉ có thể ngồi được hai người, hai người Thạch Lai Phúc và lão Vương liền thay phiên đánh xe, người kia thì ở phía sau xe đẩy.
Tằng Tử Phu nhìn Thạch Lai Phúc đầu đầy mồ hôi đẩy xe, trong lòng đối cuộc sống tương lai cũng nhiều rất nhiều ảo tưởng. Có lẽ từ nay về sau sẽ tốt hơn, có lẽ sinh đứa bé cho hắn cũng là chọn lựa không tồi...... Ai, mình lại suy nghĩ đâu đâu rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.