Tay Phong Hổ lưu luyến dao động trên người Minh Phong, hiện giờ mới rốt cuộc có cảm giác cậu thật sự trở về bên người mình. Cự đại vẫn ở trong cơ thể ấp áp của Minh Phong, luyến tiếc rút ra. Cơ thể Minh Phong vẫn còn sót lại dư vị tình ái ban nãy, làm sao chống cự nổi y trêu chọc như vậy. Mới chốc lát lại động tình. Nhất là cảm giác được cự đại còn chưa ra ngoài của Phong Hổ lại bắt đầu khôi phục tinh thần, trong lòng Minh Phong rung động. “Thắt lưng đau quá——” Thì thào nói một câu, tư thế vừa nãy thật sự là một sự khiêu chiến với thắt lưng. Phong Hổ lúc này lập tức thông minh. Y xoay người đặt Minh Phong dưới thân. “Như vậy tốt hơn đi.” Nói xong, liền kéo chân Minh Phong lên vai mình, lại bắt đầu một vòng tiến công mới, trong lòng lại đắc ý nghĩ, làm xong lần này có thể từ sau lưng tiến tới một lần, sau đó lại để Minh Phong nghiêng người, giống như tư thế Bội La đã nói lúc ở căn cứ, như vậy khá thoải mái, còn làm hai lần nữa hẳn Minh Phong sẽ mệt chết đi, để cậu nghỉ ngơi một chút tốt lắm, chính mình quả thực, ân, giống Bội La nói là thực săn sóc, ân, chính mình thật sự là nam nhân tốt a, sau đó vì thưởng cho săn sóc của mình, thì như vầy, như vầy—— Chờ Phong Hổ thực sự thỏa mãn, Minh Phong đã lâm vào tình trạng kiệt sức, nhưng mặc kệ nói thế nào, cậu rốt cuộc cũng chống đỡ được đến khi Phong Hổ làm xong. Sau khi làm xong, Phong Hổ ôm Minh Phong tới dòng suối nhỏ tắm rửa. Cả người đầy mồ hôi cùng tinh dịch, Minh Phong sẽ không thoải mái. Sau khi trở về, hai người đều không buồn ngủ chút nào, Phong Hổ lấy số da thú trải giường bị hai người làm dơ xuống, thay một tấm mới khô mát. Ôm chặt Minh Phong nằm trên giường, nghe cậu kể lại những chuyện đã trải qua. Kì thật trải qua một trận tình ái kịch liệt như vậy, Minh Phong đã sớm mệt mỏi muốn ngủ. Nhưng lí trí nói cho cậu biết, cho dù ngủ, tỉnh lại nói cũng được. Chính là, cậu luyến tiếc, luyến tiếc cứ vậy ngủ thiếp đi. Cậu muốn nói chuyện với Phong Hổ, muốn nói mãi nói mãi—— cậu vẫn luôn lí trí, cứ để cậu tùy hứng một lần đi—— Phong Hổ thật cẩn thận ôm Minh Phong, yêu thương nhìn cậu đã thiếp ngủ. Viên mãn, thật sự viên mãn, lại ôm chặt người trong lòng, Phong Hổ hạnh phúc tựa như chiếm được toàn bộ thế giới, y cảm thấy thế giới này, trừ bỏ người trong lòng y không còn cầu mong gì nữa, thật thỏa mãn, rất thỏa mãn! Ôm lấy Minh Phong, Phong Hổ cũng chậm rãi ngủ, hơi thở cô độc lạnh như băng quẩn quanh bên người y một thời gian dài dần dần biến mất, không còn trở lại nữa. Phong Hổ sáng sủa, thiện lương đã trở lại. Sáng sớm hôm sau. Minh Phong chậm rãi mở mắt, thật lâu không ngủ đủ giấc, thật thoải mái a, nhất là nằm trong lòng ngực ấm áp dễ chịu, vô cùng an toàn của Phong Hổ. “Tỉnh?” Phong Hổ đã sớm tỉnh, chính là không nhúc nhích, nếu là ngày xưa y đã sớm chạy đi tu luyện, nhưng hôm nay không giống. “Đúng vậy.” Minh Phong vỗ vỗ mặt: “Đột nhiên thèm ăn thịt nướng.” Sống dưới mặt đất, cậu chưa từng cảm thấy dịch dinh dưỡng khó uống, chính là, hiện giờ nghĩ tới hương vị kia cậu đã muốn ói. Phong Hổ dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn thịt khô đặt trong góc—— Minh Phong luôn nói đó là đá. Y hiện giờ cũng thực hoài nghi trước kia sao mình có thể ăn thứ khó ăn này, hồn nhiên quên mất mình đã ăn thứ đó mà lớn đến giờ. “Kia——” “Chúng ta đi săn đi.” Phong Hổ nhanh chóng đánh gảy lời Minh Phong, nói tiếp một câu. Minh Phong sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Tốt, chúng ta cùng đi.” Dễ dàng săn được một con lợn rừng, Phong Hổ nhanh chóng lột da, cắt thịt. Minh Phong lấy củi nhặt được trên đường đi săn bắt đầu nhóm lửa, xiên thịt Phong Hổ cắt sẵn lên nhánh cây, bắt đầu nướng thịt. Hai người phối hợp ăn ý làm một bữa thịt nướng mĩ vị, ăn tới no căng. “Chúng ta trở về đi.” Ăn xong, Minh Phong đứng lên, nói với Phong Hổ. Phong Hổ gật gật đầu: “Hảo, chúng ta trở về.” Hai người trở về bộ lạc liền bị tộc nhân nhiệt liệt hoan nghênh. Tất cả mọi người đều xông tới, cao hứng chúc mừng bọn họ. Đối với sự trở về của Minh Phong, nhóm người thiện lương thật tâm chúc phúc cùng vui mừng. Vốn mọi người đã thực sùng bái cùng cảm kích vì Minh Phong dạy bọn họ môn nội công thần kì kia, hiện giờ cậu cư nhiên trở lại từ vực sâu không ai thoát được kia, lại càng làm mọi người không thể không kính trọng. May mắn, trong bộ lạc không có đứa nhỏ, đều là người trưởng thành có thể khống chế chính mình, vì thế không có hành động gì quá khích. Cho dù là thế, Minh Phong cùng Phong Hổ cũng mất một hồi lâu mới về được nhà gỗ của mình. Chờ bọn họ tới nhà, những người khác cũng thức thời lục đục rời đi. Hôm qua lúc trở về, Minh Phong tới là nhà của Phong Báo cùng Lạc Âu, hiện giờ trở về nhà của mình mới phát hiện căn phòng thực sạch sẽ, căn bản không giống như lâu ngày không có ai trụ. Phong Hổ từ phía sau ôm lấy cậu: “Hẳn là bọn ba ba thu thập đi.” Y cũng không khẳng định, trở về không bao lâu y đã lập tức chạy đi bế quan, trừ bỏ tu luyện thì chuyện y làm là ngồi thẫn thờ, vì thế y đoán hẳn là song thân cùng bằng hữu đã giúp đỡ thu dọn. Minh Phong trong lòng y đầu mỉm cười, Phong Hổ chôn đầu bên cổ cậu. “Minh Phong——” “Ân?” “Ta không bao giờ rời khỏi ngươi nữa, mặc kệ là khi nào, mặc kệ là ở nơi nào, mặc kệ là sống hay chết. Khoảng thời gian này ta đã không biết mình đã làm thế nào để sống sót. Ta mặc kệ, về sau mặc kệ là khi nào ta cũng phải luôn ở cạnh ngươi.” Ngữ khí Phong Hổ có chút bướng bỉnh cộng tùy hứng của trẻ con nói. “A.” Minh Phong khẽ kêu một tiếng, đưa tay ôm cái đầu xù của y. Trong khoảng thời gian ngắn, không khí ấm áp, ngọt ngào lưu chuyển vòng quanh hai người. “Phong Hổ——” Một lát sau, Minh Phong gọi tên y. “Ân?” Phong Hổ cọ cọ đầu vào cổ Minh Phong, bộ dáng thực thoải mái. Nhất là lúc Minh Phong vuốt lông, nga, không, là tóc, y suýt chút nữa đã hừ thành tiếng. “Chúng ta sinh đứa nhỏ đi.” Ngữ khí Minh Phong thực khẳng định. “Nga.” Phong Hổ tùy tiện lên tiếng. Nhưng, Minh Phong dám khẳng định y chỉ theo thói quen đáp ứng mình mà thôi, căn bản không rõ mình đang nói gì. Vì thế, cậu hảo tâm nhắc lại một lần—— “Chúng ta sinh đứa nhỏ đi.” “Nga, ta biết rồi. Không phải muốn một—— đứa nhỏ?!” Người to cao trì độn rốt cuộc cũng phản ứng lại, y xoay người Minh Phong lại. “Vừa rồi ngươi nói đứa nhỏ sao?” “Đúng vậy.” Minh Phong thực hài lòng đối với biểu tình khẩn trương của Phong Hổ, a, tuy không có Liễu cùng Nha, chính là mình vẫn không tịch mịch a. Ha hả—— “Ngươi nói ngươi muốn một đứa nhỏ?!” Phong Hổ thật cẩn thận nhìn biểu tình Minh Phong, thật cẩn thận nói. Đối với tộc nhân nhân số thưa thớt mà nói, con nối dòng luôn cực kì quan trọng. “Không được sao?” Minh Phong vô tội nhìn y. “Được! Đương nhiên được, ha hả——” Kinh hỉ thật lớn a! Phong Hổ vui đến mức sắp quên luôn phương hướng. Minh Phong mỉm cười nhìn người trước mắt ngây ngô cười đến tận mang tai, tốt lắm, cao hứng là tốt rồi, hi vọng tương lai mình đặt tâm trí lên người đứa con, y đừng ở bên cạnh ăn dấm chua là được. Chính là, nếu y không ăn giấm thì có thể mình sẽ mất đi rất nhiều lạc thú a. Phong Hổ ôm cổ Minh Phong: “Minh Phong, cám ơn ngươi, rất cám ơn ngươi.” Nghĩ tới chính mình sắp có một đứa nhỏ trắng trắng tròn tròn mũm mĩm đáng yêu như Bội La, trái tim Phong Hổ liền mềm nhũn. Hận không thể để Minh Phong lập tức sinh cho mình một đứa. “Không cần cám ơn, bất quá, sau khi đứa nhỏ chào đời ngươi không thể đối xử với nó giống như với Bội La. Nếu không về sau cứ giao Bội La cho ngươi chiếu cố đi.” “A?” Phong Hổ luống cuống tay chân buông Minh Phong ra, hoang mang rối loạn lắc đầu: “Không được, Bội La nhỏ như vậy, ta tay thô chân thô, vạn nhất làm bị thương thì sao.” Minh Phong thở dài một hơi, người cao to này sao lại sợ đứa nhỏ như vậy a? “Tuy nói là muốn sinh đứa nhỏ, chính là còn rất nhiều chuyện phải xử lý.” Như nghĩ đến gì đó, Minh Phong thở dài. “Làm sao vậy?” Phong Hổ rất mẫn cảm với tình tự của cậu lập tức hỏi. “Không có gì, chúng ta tới nhà ba ba đi, có vài việc cần xử lý.” “Hảo.” “Đúng rồi, chuyện chúng ta muốn đứa nhỏ tạm thời đừng nói với người khác, trước tiên giải quyết xong mọi việc rồi nói sau.” “Tốt.” Phong Hổ vui tươi hớn hở đáp ứng, hiện tại chỉ cần là Minh Phong nói, mặc kệ là gì y cũng đáp ứng. Lúc bọn họ tới nhà Phong Báo, Lạc Âu cũng đang ra ngoài. “Các ngươi tới vừa đúng, ta đang định tìm ngươi.” Hắn đón hai người vào nhà. “Ba ba, chuyện gì?” Phong Hổ tùy tiện hỏi, khóe mắt cùng đuôi chân mày mang theo ý vui. Lạc Âu vui mừng nhìn đứa con đã khôi phục thần thái, thời gian trước Phong Hổ hệt như xác không hồn, hắn nhìn mà kinh hồn bạt vía, chỉ sợ có ngày hi vọng nhỏ nhoi biến thành thất vọng rồi tuyệt vọng, khi đó, hắn sẽ mất đi đứa con. “Là vầy, Minh Phong, chuyện lần này mọi người trong bộ lạc đã biết. Mọi người muốn báo thù, ngươi thấy sao? Ngươi muốn báo thù không?” Lạc Âu nghiêm túc hỏi. Bởi vì câu này, không khí trong phòng thoáng chốc trở nên khẩn trương. Phong Hổ không nói gì, y chờ đợi Minh Phong quyết định. “Báo thù? Báo thế nào? Giết bên kia sao? Ta mới không rãnh rỗi như vậy.” Minh Phong hừ lạnh một tiếng, cậu mới không phải loại người ngu ngốc bị đánh má trái còn đưa luôn má phải cho người ta. Tộc quỷ hút máu, cậu nhớ kỹ! Nhưng không phải bây giờ, hiện giờ nhân loại vẫn chưa đủ cường đại, kì triều cường kế kíp còn gần chín mươi năm, lúc này chính là cơ hội tốt để nhân loại phát triển lớn mạnh, cậu mới không vì chút thù riêng của mình mà làm hại cả nhân loại buông tha cơ hội tốt này. Thực lực của nhân loại vốn không thua bất cứ chủng tộc nào, chính là số lượng quá ít mà thôi. Vấn đề số lượng, cậu cùng Bội La, còn có Lam Việt hoàn toàn có thể giải quyết, muốn bao nhiêu đứa nhỏ sẽ có bấy nhiêu. Vấn đề lớn nhất là còn rất nhiều chuyển nhỏ nhặt, tỷ như đề cao chất lượng sinh hoạt a. Còn có quan trọng nhất là xem có thể làm tốt quan hệ với tộc hỏa trư hay không. Đã trải qua một lần ly biệt, Minh Phong sao nhẫn tâm phát động chiến tranh. Nghĩ đến hỏa trư tộc bên kia cũng không phải không có đột phá, chỉ cần nghĩ ra điểm quan trọng hấp dẫn chúng nó, hẳn có thể hòa bình băng qua lãnh địa của chúng, như vậy sau này nhân loại không cần lo lắng chuyện triều cường nữa. Sau đó còn rất nhiều chuyện nữa. Nghĩ vậy, Minh Phong làm sao có tâm tư so đo với quỷ hút máu. Nhất là, bên chỗ con nghê tựa hồ còn có phiền toái lớn hơn nữa đang chờ đợi cậu a. “Ba ba, ta không tính toán trả thù tộc quỷ hút máu. Hiện giờ nói trả thù là không có khả năng, dù sao ta cũng mới trải qua cảm giác tách biệt vời thân nhân, bầu bạn.” Phía sau, Phong Hổ ôm chặt thắt lưng cậu: “Vì thế, ta không muốn vì ta mà có càng nhiều người phải chịu cảm giác này. Đương nhiên, nếu bọn họ lại đến khiêu khích thì ta cũng không khách khí.” “Vậy là tốt rồi.” Lạc Âu gật gật đầu: “Kỳ thật tất cả mọi người đều thực cảm kích ngươi truyền bá phương thức tu luyện nội lực, vì thế muốn làm gì đó cho ngươi. Chính là chiến tranh cũng không phải trò đùa. Ta cùng Phong Báo cũng không đồng ý phát động chiến tranh, ngươi có thể nghĩ vậy chúng ta cũng an tâm.” “Đúng rồi, vừa rồi các ngươi tới tìm chúng ta có việc gì sao?” “Đúng vậy, ta ở vực sâu còn chuyện chưa giải quyết, phải qua đó một chuyến. Phong Hổ sẽ đi cùng ta.” Minh Phong vỗ vỗ vánh tay rắn chắc của Phong Hổ quấn trên thắt lưng mình. “Ba ba, ta phải đi cùng Minh Phong.” Phong Hổ kiên định nói. Lạc Âu liếc trắng mắt: “Đi thì cứ đi, ta cũng đâu có nói không cho ngươi đi. Ngươi tự mình kích động cái gì!” Phong Hổ vô ngữ. “Vậy đi thôi, cẩn thận một chút.” Quay đầu, đối mặt với Minh Phong là một gương mặt tươi cười. Xem một màn biến sắc này lại làm Phong Hổ bó tay lần nữa. “Minh Phong, bọn Ngải Kỳ ngày mai sẽ trở lại. Ngươi không đợi bọn họ sao?” Lúc Minh Phong cùng Phong Hổ xoay người rời đi, Lạc Âu gọi bọn họ trở lại. Minh Phong sửng sốt, nghĩ đến nhóm bằng hữu, trong lòng lập tức ấp áp. “Không, sau này còn thời gian. Ta nghĩ vẫn nên giải quyết vấn đề cho xong thì tốt hơn. Yên tâm, lần này chúng ta sẽ nhanh chóng trở lại. Còn nữa, giúp ta nói với Bội La một tiếng.” Nói xong, Minh Phong cùng Phong Hổ liền ly khai. Lạc Âu thở dài, mấy tiểu tử kia ngày mai trở về phải thất vọng rồi. Không biết Minh Phong còn vấn đề gì chưa giải quyết ở vực sâu, hi vòng không cần phiền toái. “Minh Phong, chúng ta đi đâu?” Thấy Minh Phong đi về phía sơn động bọn họ bế quan, căn bản không phải hướng vực sâu. Phong Hổ nhịn không được mở miệng hỏi. “Con nghê kia nói sẽ đến đón chúng ta, chúng ta phải tìm nơi nào đó không có người lui tới. Gia hỏa kia hình như không thích gặp người.” “Con nghê, chính là gia khỏa đưa ngươi về sao?” “Ân, đúng vậy. Bất quá, lúc ấy ta sốt ruột trở về gặp các ngươi, đã bỏ qua rất nhiều điểm đáng ngờ, hiện giờ ngẫm lại thì bên kia còn một phiền toái lớn.” Minh Phong thở dài, phiền toái kia tuy không biết có nguy hiểm hay không, nhưng trực giác nói cho cậu biết, nhất định rất phiền toái, thực sự phiền toái a. “Sao vậy, sẽ có nguy hiểm sao?” Thấy Minh Phong thở dài, Phong Hổ vội vàng truy hỏi. Minh Phong trấn an vỗ vỗ ngực y: “Yên tâm, nguy hiểm có thể không có, chỉ là thực phiền toái.” “Nga, kia không sao, dù sao nó đã đưa ngươi về, chúng ta giúp nó làm coi như báo đáp.” Nếu không có nguy hiểm, phiền toái này nọ không sao cả. “Ngươi cảm thấy là dạng phiền toái gì?” Phong Hổ lại hỏi thêm một câu. Minh Phong đột nhiên dừng lại cước bộ, thở dài: “Là phiền toái rất lớn, rất lớn, lớn hơn bất cứ phiền toái nào ngươi tưởng tượng ra.” Hoàn Chương 33. |