Xuyên Qua Hoang Dã

Chương 11: Cuộc nói chuyện




“Đang cười gì đó?”
Phong Hổ đã thoát ra khỏi cảm xúc rung động cùng kinh hỉ phát hiện vợ yêu của mình đang vùi đầu vào ngực mình cười vui vẻ, liền quan tâm hỏi một câu.
“Không có gì, ngươi không thấy biểu hiện của chúng ta khi nãy thực ngốc sao?”
“Có sao? Ta thực sự có chút bị dọa.”
“Ta nghĩ chúng ta có thể chờ mong biểu tình của Lạc Âu khi nghe tin này.” Trước kia Lạc Âu xem không ít tình huống xấu hổ của bọn họ a.
——
Ở cổng bộ lạc, Phong Hổ buông Minh Phong, trước mắt là những hàng nhà gỗ chỉnh tề, thỉnh thoảng lại có người qua lại.
Lúc hai người tiến vào hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò.
Thỉnh thoảng có người chào hỏi Phong Hổ, Minh Phong đứng bên cạnh cũng bị rất nhiều người để ý. Đối mặt với nhiều ánh mắt thân thiện nhiệt tình như vậy, Minh Phong có chút không biết làm sao, bàn tay bị Phong Hổ nắm lặng lẽ siết chặt, sau đó cảm nhận được mình lại bị nắm chặt hơn.
Ngẩng đầu, Phong Hổ dường như biết cậu bối rối nên cho cậu một nụ cười cổ vũ.
Cho dù như vậy, Minh Phong cũng không thể thả lỏng, quanh người bắt đầu phóng ra hàn khí. Làm tộc nhân thực hoài nghi Minh Phong tu luyện băng ma pháp của hệ thủy.
Phong Hổ thấy vậy, thở dài. Bàn tay to chụp tới ôm Minh Phong vào lòng, rống to với mọi người: “Bầu bạn của ta, Minh Phong.”
Chung quanh lập tức truyền tới những tiếng cười vang thân thiện.
“U, vừa về đã rêu rao như vậy a.” Một nam nhân tướng mạo anh tuấn tới gần chào hỏi hai người.
“Có sao, tiểu tử ngươi dạo này thế nào?” Phong Hổ buông Minh Phong, không chút khách khí đấm người trước mắt một quyền.
Minh Phong vừa thấy thái độ hài hòa của hai người thì biết ngay nhất định là bạn tốt.
“Ngươi—— là người lúc trước mang thức ăn tới cho ta.” Hèn chi nãy giờ nhìn thấy thực quen mắt.
“Đúng vậy, ngươi rốt cuộc cũng nhận ra ta.” Đối phương sang sảng cười to, là một người rất cởi mở: “Bất quá ta không ngờ ngươi lại là bầu bạn của tiểu tử này.”
“Này uy, ngươi có ý tứ gì a.”
“Xem như ta chưa nói, xem như ta chưa nói đi.” Đối mặt với sự uy hiếp cường đại của Phong Hổ, đối phương nhấc tay đầu hàng.
“Minh Phong, đây là Khải Nhĩ, là bạn tốt của ta.”
“Chào.”
Khải Nhĩ đưa tay vỗ vỗ vai Minh Phong: “Ngươi không tệ, bất quá dáng người mảnh mai như vậy ở cùng tiểu tử này nhất định rất vất vả.” Nói xong liền rời đi, cười thật mập mờ.
Giữ chặt Phong Hổ đang định cãi lại, Minh Phong nhắc nhở: “Chúng ta còn phải làm chính sự, hơn nữa Khả Nhĩ cũng không có ác ý.”
Phong Hổ thực bất mãn: “Cái gì nha, vì cái gì tiểu tử kia nói đùa ngươi không để ý. Đối với ta lại thực ác liệt.
Tên ngốc thích ăn dấm chua này!
“Nga, không cho phép chống cự, không cho trốn, nếu không thì đừng hòng thân cận ta nữa.”
Nói xong nhìn người nào đó không dám phản kháng, Minh Phong hung hăng dẫm một cước, làm Phong Hổ hô to gọi nhỏ một phen lại đưa tới càng nhiều ánh mắt chế nhạo hơn.
Kéo tai Phong Hổ tới thì thầm: “Ngươi tên ngu ngốc này, người ta nói đúng quá còn gì! Lúc trước ai là người lần đầu gặp mặt đánh ngất ta, ai là người thứ hai gặp mặt suýt chút nữa đã ăn tươi ta hả, ngươi không có tư cách nói thái độ ta ác liệt! Còn nữa, nếu không phải hắn là bạn tốt của ngươi thì sao ta đối xử tốt chứ!”
Nam nhân ủ rủ bị mắng, nghe được lời cuối cùng lập tức nhếch môi cười ngây ngô. Phong Hổ vươn tay thử thăm dò ôm vai Minh Phong, thấy cậu không phản đối lập tức một tấc lại đòi thêm một thước đưa đầu tựa bên cổ cậu, cọ a cọ.
Cái đầu xù cọ Minh Phong đến phát ngứa, nhịn không được hơi ngẩng đầu, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười hiếm thấy.
“Hai người các ngươi muốn ân ân ái ái thì quay về phòng mình mà làm. Đừng có liếc mắt đưa tình trước mặt công chúng.
Hai người quay đầu lại, Lạc Âu đang đứng nơi đó mỉm cười nhìn bọn họ, bên cạnh là một nam nhân rất giống Phong Hổ, có lẽ chính là phụ thân Phong Báo của Phong Hổ đi. Thoạt nhìn bộ dáng có vẻ rất nghiêm túc a, nếu không phải trong ánh mắt có thần sắc đang xem kịch vui thì sẽ thập phần uy nghiêm.
Xem như không có việc gì buông tay đang kéo lổ tai Phong Hổ, đẩy đầu y ra. Biểu tình Minh Phong không biến đổi chút nào, lúc này cậu thực cảm tạ bộ mặt than luyện được từ khoa Uyển của mình.
“Sao các ngươi trở về sớm như vậy, kì bế quan hẳn còn 3 tháng nữa mới chấm dứt. Đã xảy ra chuyện gì sao?” Lại nói tiếp, chính là phụ thân Phong Báo hỏi ra trọng điểm.
“Này, ta nghĩ chúng ta tốt nhất nên về nhà rồi nói.”
Ôm lấy thắt lưng Minh Phong, Phong Hổ nhìn hai vị song thân nói.
Đôi bầu bạn liếc mắt nhìn nhau, nhìn biểu tình nghiêm túc của đứa con hai người biết có chuyện quan trọng.
“Tới phòng chúng ta đi.”
“Chúng ta có bốn chuyện cần nói, bốn chuyện này đều có quan hệ trực tiếp với Minh Phong.” Phong Hổ rất kiêu ngạo vì bầu bạn mình lợi hại.
“Chuyện đầu tiên?”
“Minh Phong giống ta, trong vòng một năm đã đạt tới trình độ hóa lỏng năng lượng.”
Lời vừa nói ra, không chỉ Lạc Âu, ngay cả Phong Báo cũng lộ rõ vẻ vui mừng. Tuy nói thời gian có thể bù đắp cho thiên phú, nhưng người có thiên phú tốt mới có được sức mạnh cường đại có thể bảo hộ chính mình cùng tộc nhân.
Ổn định lại tâm tình, Lạc Âu hỏi tới chuyện thứ hai.
“Chuyện thứ hai là uy lực ma pháp của Minh Phong, tường đất Minh Phong dốc toàn lực dựng ra có thể chống đỡ được ba cú công kích toàn lực của ta, hơn nữa Minh Phong có thể thực hiện ma pháp thuấn phát, trong phạm vi một trăm thước, nếu ta không dùng tới tốc độ tối đa không thể ngăn cản Minh Phong phóng ra ma pháp. Minh Phong nói kỹ xảo này có thể đạt được thông qua luyện tập.”
“Ách——” Phong Báo cùng Lạc Âu cùng hít một hơi, thực lực của Phong Hổ thế nào bọn họ biết rõ, đứa nhỏ chỉ mới tu luyện hơn một năm cư nhiên có thể đạt được trình độ này, hơn nữa phương pháp này còn có thể phổ biến rộng rãi—— “Ngươi làm thế nào?” Phát huy toàn bộ ưu thế tốc độ của ma pháp sư hệ phong, Lạc Âu trực tiếp phóng tới cầm lấy tay Minh Phong, ánh mắt nóng rực nói.
Minh Phong nhìn bàn tay bị cầm chặt của mình—— Lạc Âu không phát hiện ánh mắt nóng rực của hai nam nhân kia sắp đốt chết bọn họ cùng nắm tay đang siết chặt hay sao? Thần kinh cũng thô quá đi.
“Ba ba, ta đề nghị ngươi nghe hết cả bốn việc rồi hãy để Minh Phong giải thích một lần.” Tiến tới tách nắm tay của ba ba cùng vợ yêu, thiết, nhìn thấy thật khó chịu.
“Kế tiếp, chuyện thứ ba, Minh Phong đề nghị chiến sĩ huấn luyện công kích nhược điểm trong chiến đấu. Cái gọi là công kích nhược điểm chính là lúc đối thủ còn ý thức công kích phải công kích vào nhược điểm và giết đối thủ trong một kích.” Nghe tới đây ánh mắt Phong báo lóe sáng, Phong Hổ làm bộ như không thấy, nói tiếp: “Tỷ như nói, trong chiến đấu công kích vào đầu đối thủ, quỷ hút máu thì đánh vào trái tim, ma lang thì phần bụng, như vậy có thể tiết kiệm tinh lực cùng thời gian chiến đấu.”
“Quá đúng, ta vẫn luôn có cảm giác này, chính là cụ thế thế nào lại không hình dung được. Tổng kết rất đúng!” Phong Báo đột nhiên kích động dọa Minh Phong nhảy dựng. Đại thúc, bộ dáng rõ ràng là mặt than, đừng tùy tiện kích động như vậy được không a.
“Trước đừng kích động, còn chuyện cuối cùng, cũng chính là chuyện quan trọng nhất.”
Phong Báo cùng Lạc Âu nhất thời yên lặng lại, chuẩn bị tiếp nhận quả bom cuối cùng của đứa con. Nhưng mà, lần này đổi người giải thích.
“Ta có tu luyện một loại năng lượng, là một loại bất đồng với nguyên tố năng lượng. Nó có thể xúc tiến sự phát triển của cơ thể cùng lực tinh tần, trong khoảng thời gian một năm này ta có thể đạt được trình độ hóa lỏng năng lượng ít nhiều cũng nhờ vào nó. Phương thức tu luyện của nó cùng ma lực và đấu khí giống nhau, chẳng qua vị trí tồn trữ bất đồng. Phương thức vận dụng giống như đấu khí, nhưng lực công kích cùng phòng ngự không giống, hơn nữa nếu phóng ra khỏi cơ thể sẽ không dễ dàng khống chế.
Bởi vì có thể tu luyện song song với ma lực nên năng lực chiến đấu cận chiến của ma pháp sư có thể gia tăng, cho dù không thể so với chiến sĩ nhưng không cần cứ núp sau lưng bọn họ. Chính là, loại năng lượng này không thể dung hợp với ma lực, nếu ma pháp sư tu luyện thì không được thử dung hợp, bằng không sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.
Nếu là chiến sĩ thì có thể luyện cùng đấu khí, tốc độ cũng tương đương, hơn nữa còn có thể dung hợp với đấu khí, chính là cuối cùng sẽ tồn trữ ở hai nơi khác nhau. Nhưng sau khi dung hợp với đấu khí, lực công kích cùng phòng ngự sẽ tăng lên gấp đôi.”
Nói xong, trong phòng xuất hiện sự im lặng trong dự kiến.
“Phương pháp này ta cùng Phong Hổ đã thử qua, nhưng không biết có thể áp dụng cho tất cả mọi người được không, vì thế tốt nhất nên tìm vài người tu luyện thử. Còn chuyện thứ hai rất đơn giản, lúc vận dụng ma pháp dùng hết khả năng nén càng nhiều nguyên tố càng tốt, sau đó thông qua không ngừng luyện tập có thể giảm bớt thời gian vận dụng. Còn có vài tiểu xảo, tỷ như ma pháp lưỡi dao gió lúc phóng ra có thể làm lưỡi dao xoay tròn, như vậy hẳn có thể làm uy lực tăng lên, mặc khác ta không rành lắc, bất quá chúng ta có thể phát động mọi người cùng nhau suy nghĩ, như vậy mau hơn. Đáng lưu ý nhất đối với ma pháp sư chính là tích lũy ma lực, không có ma lực thì cho dù có kĩ xảo cũng không làm được gì, vì thế lúc suy nghĩ kĩ xảo cũng đừng quên tích lũy ma lực. Còn một điều nữa là sức lực, đừng sử dụng kĩ xảo vượt quá năng lực của mình, bằng không rất dễ làm tổn thương tinh thần của bản thân.
Còn công kích nhược điểm càng đơn giản hơn, chỉ cần lúc đi săn thú hoặc huấn luyện chú ý tới nhược điểm của ma thú mà tấn công, dưỡng thành thói quen sau này lúc chiến đấu sẽ tự nhiên sử dụng loại kĩ xảo này. Còn nữa, có vài người trời sinh thao tác không tinh chuẩn cũng không cần miễn cưỡng, những người đó có thể chú trọng khai phá chiêu thức công kích phạm vi rộng, điểm này cũng có thể áp dụng cho ma pháp sư.
Tạm thời ta chỉ nghĩ tới đó, mặt khác nghĩ thêm được gì ta sẽ bổ sung sau.”
Nói xong, Minh Phong tựa vào người Phong Hổ, tiếp nhận chén nước đối phương đưa tới. Hô, một hơi nói nhiều như vậy quả thực có chút khát khô cả cổ họng.
Kéo kéo tay Phong Hổ, nhỏ giọng nói: “Bọn họ thoạt nhìn còn phải cân nhắc thêm một chốc, chúng ta ra ngoài trước đi, ta mệt.” Một năm nay không ngừng tu luyện, hiện giờ trở về bộ lạc mới cảm thấy cả người mệt mỏi quá, Minh Phong dựa vào người Phong Hổ ngủ gật.
Bị Minh Phong không chút phòng bị dựa vào mình như vậy, một cảm giác quen thuộc lủi thẳng trong cơ thể. Ánh mắt Phong Hổ sáng ngời, ha ha, ba ba nói trước khi bế quan chấm dứt không thể chạm vào Minh Phong, vậy hiện giờ hẳn là có thể đi.
Thừa dịp song thân còn chưa kịp phản ứng, Phong Hổ ôm lấy Minh Phong đang buồn ngủ chạy về phòng mình.
Đặt Minh Phong lên giường, Phong Hổ áp cả người mình lên, dùng tư thế không đè ép cậu.
Cảm giác được động tác của Phong Hổ, Minh Phong đang mơ ngủ hơi thanh tỉnh một chút.
Đôi tay vòng lên ôm lấy cổ Phong Hổ: “Ta mệt mỏi quá.”
Tình tự tăng vọt nhất thời sụp xuống, dựa vào người Minh Phong, Phong Hổ bi thương an ủi tiểu đệ đệ, sẽ có cơ hội a, người dưới thân sớm muộn gì cũng là của ngươi, không nên gấp gáp. An ủi xong, Phong Hổ định đứng dậy rời đi để Minh Phong hảo hảo nghỉ ngơi.
Ân, đi tìm tiểu tử Khải Nhĩ kia đánh một trận, đã lâu không đối luyện, không biết hắn tiến bộ thế nào.
Chính là Minh Phong lại ôm chặt không cho y rời đi.
“Nếu ngươi có thể đáp ứng ta, nếu ta bị thương không cho ai ngoài chúng ta trị liệu ta liền tha thứ cho việc ngươi sắp làm.”
Phong Hổ mừng rỡ: “Ta đương nhiên đáp ứng.”
Biểu tình mừng rỡ như điên làm Minh Phong thực sự buồn cười, ba tháng này quả thực làm khó Phong Hổ, ân, cũng khó cho tay cùng miệng mình.
Hoàn Chương 11.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.