Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình

Chương 38: 5 bức tranh, chấn động kinh thành 1




Ngày 22 tháng 2 năm 1023.
Hôm nay ở Thiên Hạ Lâu trong kinh thành tổ chức một cuộc đấu giá tranh. Nghe đồn từ một tháng trước, trong các tửu lâu trà quán đã đồn tai nhau rằng có một vị tiên sinh già tuổi, không màn thế sự, ẩn cư chốn sơn lâm. Nghe đồn vị tiên sinh ấy có một tay vẽ tranh khiến cho toàn bộ họa sư thiên hạ phải khiếp sợ. Nghe nói tranh của ngài vẽ ra chính là làm cho người khác xem như bị lạc vào tiên cảnh nhân gian. Nghe nói... nghe nói....
Trong vòng một tháng tin đồn về vị tiên sinh này nổi lên như cồn như bão, làm cho khắp kinh thành mọi người phải xôn xao tò mò. Không ích các quan viên triều đình cũng cho người đi điều tra xem thực hư thế nào. Kết quả không điều tra được gì ngược lại tra ra được hôm nay sẽ tổ chức bán đấu giá tranh ngài ấy.
...
Sáng sớm, Thiên Hạ lâu, nơi tổ chức các cuộc đấu giá lớn nhất ở kinh thành đã đông nghìn nghịt người. Từng chiếc xe ngựa sang trọng được xếp một hàng dài trên đường phố. Trong đó có không ích xe của vương tôn công hầu, quan viên nhất phẩm.
Bọn họ chính là tò mò và có chút mong đợi vào mấy bức tranh của vị tiên sinh lánh đời kia, bởi vậy nên hôm nay mới tới đây xem thử một chút mấy bức tranh nghe nói xuất quỷ nhập thần kia.
Cung lão bản đứng trên cao lâu nhìn xuống, nhìn một đoàn xe hùng dũng bị kẹt trên đường. Cung lão bản có chút kích động không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên ông đứng ra làm một hội đấu giá. Cũng là ước mơ mấy chục năm trời của ông.
Cung lão bản từng có ước mơ sau này tự ông sẽ đứng ra làm một buổi bán đấu giá tranh. Và người ta sẽ tranh nhau mua tranh mà ông muốn bán. Ước mơ chính là đơn giản như vậy nhưng mấy chục năm nay ông vẫn không thực hiện được. Bởi vì ông không có tranh tốt a. Huống chi để được Thiên Hạ lâu đứng ra tổ chức buổi đấu giá thì phải chi ra 1 vạn 500 lượng bạc trả phí. Nếu không có đồ tốt mà đi bán đấu giá thì khác nào là phá sản. Bởi vậy khỏi phải nói hiện tại tâm tình của ông tốt tới mức nào.
Chỉ là Cung lão bản có chút không dám tin rằng mấy vương công hầu tước cũng đến, điều này có phải hay không đó là nhờ kế nhỏ của tiểu cô nương thông minh kia? Đó là tạo dựng lời đồn khiến mọi người tò mò. Và sau đó dĩ nhiên sẽ đến dự buổi bán đấu giá này rồi.
Trên đường phố, trong một hàng dài xe ngựa sang trọng, có hai người đang lách qua từng hàng xe tiến về phía cổng Thiên Hạ lâu.
Người đi phía trước là một lão hòa thượng, vận một bộ áo cà sa cũ kỷ có chút mảnh rách được vá ở trên vai. Nhưng nếu nhìn kỷ có thể nhận ra vị hòa thượng này từng bước chân từng cử chỉ điều toát ra một cổ khí khái nhàn tãn tự tại. Đôi mắt già nua nhiều nếp nhăn khẽ nheo nhẹ thâm sâu như nhìn thấu hết thế nhân. Trên tay là một chuỗi phật châu tròn đen lóng lánh, trên môi lúc nào cũng như đang nở nụ cười. Vị lão hòa thượng từng bước từng bước chậm rãi tiến về phòng đấu giá.
Phía sau vị lão hòa thượng kia là một vị tiểu tăng khoãng chừng 20 tuổi. Trên vai là một bao tai nãi nhỏ gọn. Hành động và bước chân của vị tiểu tăng này có chút gấp gáp vội vàng. Dường như muốn nhanh chóng đuổi kịp theo vị lão hòa thượng kia.
Nhìn vào hai người này thật làm cho người ta thấy lạ. Rỏ ràng một người đi một người chạy, vậy mà người đi chậm rãi lại có thể đi nhanh hơn người đang hớt hãi chạy theo kia.
Nhưng hiện tại cũng không có ai chú ý tới tình huốn kỳ lạ này. Mọi người hiện tại đang nóng lòng muốn nhìn thấy mấy bức tranh trong đồn đãi khiến người ta không kìm được hiếu kì kia.
Thiên Hạ lâu không hổ là nơi chuyên tổ chức những cuộc đấu giá lớn, chỉ trong vòng một giờ, toàn bộ khách đến dự hội đấu giá đã được bài trí an vị ngồi vào nơi dành cho khách nhân.
Đợi các vị khách đã an vị ổn thỏa, người chủ trì Thiên Hạ Lâu cũng như những lần đấu giá khác đứng ra nói một lèo các quy tắc cần chú ý khi muốn mua một món đồ. Nào là cần phải gõ chuông sau đó mới báo giá, mỗi lần báo giá phải +100 lượng bạc trở lên, không được báo giá thấp hơn 100 lượng bạc. Nào là…. (TG: Mình tóm tắc cho nhanh nha)
Sau khi người chủ trì Thiên Hạ lâu nói xong thì tới lượt cung lão bản.
Cung lão bản hai tay bởi vì kích động nên có chút run run, Ông chỉnh trang lại quần áo vốn không bị một tí nếp nhăn nào của mình lại sau đó mới chậm rãi bước lên trên đài cao.
Phía sau Cung Lão bản là năm hán tử mặt lạnh trong bộ trang phục màu đen. Mỗi bước chân nhẹ nhàng như đi trên gió, điều đó chứng minh rằng năm người này chính là một cao thủ hạng cao. Năm vị hán tử chậm chạp theo sau Cung Lão, trên tay mỗi người là một cái khai lớn, trong mỗi khai là một bức tranh dùng đễ bán đấu giá hôm nay.
Cung lão bản bước lên đài cao, ông xoa xoa hai tay lại với nhau sau đó mới từ từ nở nụ cười chậm rãi nói:
“Chào các vị, Trước tiên Lão hủ đa tạ các vị hôm nay đã dành thời gian đến với hội đấu giá tranh của ta. Thú thật với các vị, những bức tranh chuẩn bị sắp đấu giá này đây cũng không phải thuộc quyền sở hữu của ta, mà là ta nhận được lời ủy thác của một vị tiên sinh họ “Ngạo” nhờ chủ trì đấu giá mấy bức tranh này. Có lẽ hiện tại các vị ích nhiều sẽ muốn biết lai lịch vị Ngạo tiên sinh kia, nhưng là Lão hủ không thể nói cho các vị biết. Bởi vì đây chính là lời hứa mà lão hủ đã hứa với vị họa sư kia.
Nhưng hiện tại chuyện quan trọng không phải Ngạo tiên sinh là người nào, quan trọng là những bức tranh của Ngạo tiên sinh có khiến cho các ngài hài lòng hay không thôi. Lão hủ cũng không muốn làm mất thời gian của các vị. Thôi thì bây giờ sẽ đễ cho các vị nhìn thấy những bức tranh của Ngạo tiên sinh, đễ các vị tự mình bình phẩm vậy.”
Cung lão bản đứng trên đài cao nữa úp nữa mở nói. Xong ông ra hiệu cho một hán tử đang cầm bức tranh thứ nhất bước lên. Cung lão bản cái lưng phúc chốc thẳng đứng, trên mặt điều toát ra vẽ tự hào. Tấm vải đỏ che bức tranh được mở ra, dưới đài mọi người điều tò mò nhóng cổ lên nhìn.
“Đây, bức tranh thứ nhất của buổi đấu giá hôm nay. Bức tranh này có tên “Dân giàu nước mạnh” Bức này mức giá đầu tiên sẽ là 30 vạn lượng bạc. Các vị ai có hứng thú xin mời bước lên đây ngắm nhìn một chút.”
Cung lão bản mắt lóe sáng tự tin nhìn mọi người nói.
Cung lão bản vừa nói xong, khán đài bên dưới mọi người nhao nhao lên. Có không ích tiếng cười lớn đầy xem thường và nhạo bán.
“Ôi trời! ta đang ở bán đấu giá tranh hay là buổi đấu giá bảo vật vậy? Một bức tranh thôi cũng đã gọi giá 30 vạn lượng. Kia lão tiên sinh chắc lánh đời lâu quá nên không phân biệt được giá cả a? 30 vạn lượng? Đúng là thật dám kêu” Một vị trung niên trong bộ trang phục gấm mắc tiền ngồi ở hàng ghế số 4 không kìm được cười nhạo lớn tiếng.
Lời vị trung niên kia vừa nói xong dưới đài không ích người hùa theo. Nào là chê cười Cung lão bản tham tiền đến điên rồi, nào là nói ông hòn đá lót chân mà tưởng là bảo ngọc.
Cung lão bản đứng trên đài môi giật giật mấy cái, trong mắt có tức giận nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Ông khẽ hừ một cái không để ý đến mọi người đang cười nhạo. Cung lão bản trong mắt có ngàn tia lóe sáng, ông nói thầm “Hừ, các ngươi điều là người không có hiểu biết. Đợi đến các ngươi nhìn thấy bức tranh này rồi tranh nhau mua lấy ta cũng không dễ bán cho các ngươi.”
Cung lão bản nhìn phía dưới đài một cái rồi nở nụ cười. Ông chậm rãi từ tốn nói.
“Các vị, hôm nay đến đây điều là các vị quý nhân, bức tranh này của ta ra giá 30 vạn lượng đó cũng không phải mức giá quá cao để các vị không mua nổi. Nếu các vị không mua nổi bức tranh này vậy có thể chờ một chút nhìn xem mấy bức tranh sau. Nhưng là... Những bức tranh kia lão hủ lo lắng các vị đụng cũng đụng không đến nổi a”
Cung lão bản giọng nói vốn là từ tốn nhưng lời nói lại mang theo dao nhọn. Chẳng những ông chê họ không có đủ tiền mua còn chê họ không có kiến thức. Mấy vị khách nhân bên dưới nghe lời nói của Cung lão thì có chút tức giận. Chẳng qua vì ở hội đấu giá thì không thể đánh nhau, đó là quy định xưa nay. Ai cũng không thể vi phạm, dù đó là hoàn đế vua của một nước. Bởi vậy mọi người mặt hầm hầm nhìn lên trên đài. Ánh mắt như muốn nuốt trọn Cung lão bản.
Cung lão bản thấy không ai có ý định bước lên xem tranh thì trong lòng có chút gấp gáp. Nhưng nhớ tới lời của tiểu cô nương nên ông chỉ im lặng đứng một bên, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười đạm đạm.
Lúc này, người dưới đài mặt dù trong lòng cũng có chút mất hứng, xong nhưng cũng có chút tò mò. Không biết bức tranh là như thế nào đặc biệt lại được kiêu giá cao như vậy. Những vị khách nhân cũng bắt đầu từ từ rụt rịch muốn lên xem thử một chút.
Một vài vị quý nhân trong trang phục cao quý từ từ bước lên, dẫn đầu không ai khác là hai vị hòa thượng lúc nãy.
Vị lão hòa thượng từ lúc nghe tên của bức tranh thì đã hứng thú rồi. Phải biết thông thường một người họa sư, khi vẽ xong một bức tranh thường hay kén chọn và suy nghĩ rất nhiều. Họ muốn đặt ra một cái tên nghe tao nhã đẹp đẽ cho bức tranh của mình. Nhưng vị Ngạo họa sư này thì lại khác, đặt tên cho bức tranh của mình nghe rất bình thường, phải nói lại có chút dung tục. Lão hòa thượng cũng vì điều này mới tò mò về bức tranh.
Tiểu hòa thượng đi phía sau lão hòa thượng thì không mấy hứng thú, chẳng qua sư phụ đi thì hắn đi theo, chứ nếu không hắn thật không muốn chạy tới chạy lui như vậy.
Vị lão hòa thượng chậm chạp bước tới trước mặt Cung lão bản, ông mỉm cười một nụ cười nhẹ hẫng sau đó mới bước tới nhìn tranh. Các vị quý nhân phía sau cũng bắt đầu chậm rãi bước lên đài, trong đó có không ích các vị quan viên trong triều. Bọn họ là bởi vì tên của bức tranh mà làm cho tò mò.
Lão hòa thượng trên mặt vốn luôn giữ một nụ cười nhân ái, nhưng tới khi nhìn thấy bức tranh thì cái môi cứng ngắt, mắt mở to khó tin. Lão hòa thượng cứ im lặng chết trân nhìn chằm chằm vào bức tranh. Mấy vị khách nhân đi phía sau vốn là có chút tò mò với bức tranh, hiện tại thấy phản ứng của lão hòa thượng thì tò mò gấp đôi, chân cũng bước nhanh hơn tiến lại phía bức tranh đễ nhìn. Ở bên dưới có không ích người vì phản ứng của lão hòa thượng mà cũng bắt đầu đứng lên hướng về phía đài cao đi đến. Trong lòng mọi người đang nghĩ không biết bức tranh kia như thế nào lại làm cho lão hòa thượng phản ứng thái quá như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.