Xuyên Qua Chủng Điền Chi Phu Lang Hung Mãnh

Chương 6:




Lâm Phàm đầu hơi hơi nghiêng sang một bên, chỉ nhẹ nhàng nâng một tay lên đã dễ dàng không chế cánh tay đang chuẩn bị đánh xuống của ông ta - “Đánh người cũng phải nhìn tình huống, các ngươi đều đã nói chúng ta không có quan hệ gì, vậy tự nhiên ông cũng không có quyền đánh ta.” - Người ở đây sao ai cũng thích bạo lực như thế nhỉ, chẳng qua giá trị vũ lực lại quá thấp.
Y lại không có ham mê thích bị ăn đòn, nên thấy kẻ khác muốn dộng thủ, y tự nhiên phải phản kích.
Cả khuôn mặt Lâm Phu Lang thoáng chốc đỏ bừng, ngay sau đó liền lăn trên mặt đất khóc rống - “Ta như thế nào lại sinh ra một kẻ bất hiếu như thế này, ta……” - Vốn còn muốn tiếp tục la lối khóc lóc, lại bị Lâm Phàm lạnh căm căm chặn họng.
“A ma, ngài đã là người mấy chục tuổi, còn không biết xấu hổ ở trước nhà ca nhi nhà mình giở trò chơi xấu.” - Lâm Phàm tấm tắc, ca nhi trong thế giới này, so với nữ nhân ở thế giới kia còn ẻo lả hơn, nước mắt như là nước trong vòi, nháy mắt một cái liền lập tức rơi xuống.
“Đương nhiên, nếu a ma người cảm thấy hai chuyện này không liên quan, mời người cứ tiếp tục, ta vẫn đang nghe đây.” - Lâm Phàm ngoáy ngoáy lỗ tai, dáng vẻ chăm chú lắng nghe - “Chờ a ma khóc đủ rồi, chúng ta liền mời thôn trưởng tới công chính.”
“Chuyện nhà người trong nhà định đoạt.” - Lâm Đại Ngưu trầm giọng nói - “Cho dù phải công chính, cũng phải đến mời Tam thúc công của Lâm gia chúng ta.”
Lâm Phàm nhướng mày, thân thể y còn rất yếu ớt, mà cái người gọi là a phụ a ma hình như là không hề quan tâm, chỉ quan tâm tới ích lợi của bọn họ - “A phụ, đừng trách con nói không xuôi tai, người đã mặc kệ sự sống chết của con, vậy con vì sao lại phải cố kỵ tới cảm thụ của các người?”
Những lời này vừa nói xong, sắc mặt hai người Lâm phu lang trong phút chốc trở nên khó coi, Phàm ca nhi luôn luôn nghe lời như thế nào mấy ngày không gặp liền biến thành cái dạng này.
“Thật là tạo nghiệt a.” - Lâm Phu Lang cuối cùng phỉ nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, lôi kéo phu quân trực tiếp bỏ chạy lấy người, thực rõ ràng chính là thừa nhận ý tứ của Lâm Phàm.
Sau khi đám người kia đi, Lâm Phàm mới thở phào nhẹ nhõm, y thật đúng là không quá am hiểu ứng phó với những hạng người này, nói cách khác, y thà đơn thân độc mã chiến đấu với dị thú còn sướng hơn.
“A thẩm, ngày mai phiền toái thẩm vào thôn mời thôn trưởng tới đây.” - Lâm Phàm trực tiếp lên tiếng đánh thức a thẩm còn đang đứng ngơ ra ở góc nhà.
Y biết hành vi của mình khẳng định sẽ khiến những người khác nghi ngờ, thậm chí cho rằng tính cách y chuyển biến quá nhanh, chẳng qua y đã phải trải qua bao nhiêu chuyện, mang thai ngoài ý muốn, bị hưu, người nhà không nhận thân... Mang thai mà gặp phải nhiều trắc trở như vậy, có chuyển biến cũng hết sức bình thường, bằng không chờ đợi y chỉ có cái chết.
A thẩm lập tức liền hoàn hồn - “A ca a tẩu cho cháu 30 cân gạo lứt, cùng với quyền sở hữu đất của tòa nhà tranh này.” - Thuận tiện giải thích cho Phàm ca nhi tình hình tài sản cá nhân.
Lâm Phàm khóe miệng run rẩy, y thật là nghèo rớt mồng tơi, nói như vậy, chén nước cháo ban nãy đều do a thẩm tặng cho y a.
“A thẩm, Phàm ca nhi tạm thời không có năng lực tự gánh vác, mấy ngày này phiền toái thẩm rồi.” - Lâm Phàm sắc mặt có chút đỏ, mở miệng thỉnh cầu.
Dựa vào thân thể y hiện tại, đừng nói lên núi, phỏng chừng còn chưa đi được hai bước liền té xỉu, suy yếu đến mức làm Lâm Phàm cũng rất bất đắc dĩ.
A thẩm lập tức liền quát - “Cháu toàn nói cái gì đâu, có thai nên từ từ tĩnh dưỡng.”
Còn không có chờ Lâm Phàm nói thêm cái gì, một cái hài tử ba bốn tuổi đã chạy từ bên ngoài đã vào, lớn tiếng hô - “A ma, a ma, đại bá cùng đại bá sao đang đưa thôn trưởng tới đây.”
Lâm Phàm sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ tới hiệu suất của hai người bọn họ nhanh như vậy, lại suy nghĩ kỹ càng một hồi, là đang cố nhân lúc y yếu ớt để tranh thủ moi móc lấy chút chỗ tốt sao? Đây quả nhiên là cha mẹ tốt a, nếu đã như thế, Lâm Phàm y cũng sẽ càng không khách khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.