Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư

Chương 72: Sự thay đổi của Tiêu Cảnh Đình




Edit + Beta: Snail
Tiễn bước đám người Tiêu Di, Tiêu Cảnh Đình rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhớ tới ánh mắt hung tợn của tiểu cô nương lúc gần đi kia, Tiêu Cảnh Đình liền cảm thấy đau đầu, một nắm gạo là ân một đấu gạo là thù(*), nguyên chủ làm hư hai đứa nhỏ kia, giờ lại ghi hận lên người mình! Có điều, chỉ hai đứa nhóc tì lông còn chưa dài kia cũng không làm nên cơm cháo gì.
(*)một nắm gạo là ân một đấu gạo là thù: giúp đỡ cho người khác chút ít khi họ gặp khó khăn thì họ sẽ biết ơn, nhưng khi giúp đỡ quá nhiều, tạo thành ỷ lại thì khi ngừng giúp họ, họ sẽ mang thù.
"Lấy được tiền chưa?" Tiêu Cảnh Đình hỏi Tiêu Tiểu Phàm.
Tiêu Tiểu Phàm vỗ vỗ bộ ngực, giả bộ thành dáng vẻ già dặn nói: "Cha, có con ra tay, cha còn lo lắng ư?"
Tiêu Cảnh Đình gật đầu, cười nói: "Yên tâm, yên tâm, Tiểu Phàm nhà ta có khả năng như vậy, đương nhiên là cha yên tâm rồi."
"Bạc ở chỗ đại ca, đại ca nói con số không sai, nếu môn toán của đại ca không tốt mà tính sai thì không liên quan tới con." Tiêu Tiểu Phàm nói.
Tiêu Tiểu Đông hung ác liếc Tiêu Tiểu Phàm một cái, hừng hực khí thế nói: "Đệ nghĩ rằng ta ngốc giống đệ à?"
Tiêu Tiểu Phàm bất mãn liếc Tiêu Tiểu Đông rồi ôm đùi Tiêu Cảnh Đình cọ cọ, có hơi tủi thân nói: "Cha, ca ca thật là! Cứ nói con ngốc, có đôi khi con cũng rất có khả năng mà."
"Đúng đúng đúng, hầu hết thời gian Tiểu Phàm đều rất có khả năng."
Tiêu Tiểu Phàm nghe vậy có chút đắc ý giương cằm về phía Tiêu Tiểu Đông.
Tiêu Tiểu Đông lấy ngân phiếu đưa Tiêu Cảnh Đình, nói: "Đều ở nơi này ạ, tổng cộng hai ngàn lượng."
Tiêu Cảnh Đình thu hồi ngân phiếu, ném vào trong túi trữ vật, nói: "Tiểu Đông đã đếm thì hẳn là sẽ không sai."
Tiêu Tiểu Phàm tranh công nói: "Cha, con phải khóc lóc lăn lộn túm váy bà ấy đấy, bằng không không dễ lấy được ngân phiếu vậy đâu."
Tiêu Cảnh Đình: "..." Khóc lóc lăn lộn, túm váy bà ấy?
Tiêu Tiểu Phàm không chú ý tới sắc mặt Tiêu Cảnh Đình, khua tay múa chân tiếp tục nói: "Cha, con còn lấy được hai bao lì xì, cho ca ca một cải, ca ca thật ngốc mà! Gặp bà ấy lại không nói được một lời, Tiểu Phàm thật lợi hại."
Tiêu Tiểu Đông: "..."
Tiêu Tiểu Phàm thần thần bí bí nói với Tiêu Cảnh Đình: "Nha đầu kia vừa rồi muốn cướp bao lì xì của con, con liền nhẹ nhàng đẩy nó một cái, nó lập tức té xuống đất, nó yếu quá đi thôi, có phải bị thiếu máu không cha!"
Tiêu Cảnh Đình: "..." Thỉnh thoảng hắn sẽ nhắc tới hai từ thiếu máu, Tiêu Tiểu Phàm liền nhớ rõ.
Tiêu Tiểu Phàm ưỡn ưỡn ẹo ẹo lấy ra một bao lì xì, không nỡ mà đưa đến trước mặt Tiêu Cảnh Đình: "Cha, đây là bao lì xì."
"Có bao nhiêu lượng bạc?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
"Hai mươi lượng." Tiêu Tiểu Phàm đáp.
Tiêu Cảnh Đình sờ cằm, nói: "Hai mươi lượng, chỉ có chút ít vậy à! Tự con cất đi." Tiêu Tiểu Phàm nghe vậy vội vàng rụt tay lại.
Tiêu Cảnh Đình nhìn gương mặt tham tiền kia của Tiêu Tiểu Phàm, chợt cảm thấy buồn cười.
Hứa Mộc An đi ra nói: "Hai đứa con còn chưa ăn sáng đúng không?"
Tiêu Tiểu Phàm gật đầu đáp: "Đúng ạ, còn chưa ăn."
Tiêu Cảnh Đình sửng sốt một chút, chưa ăn cơm đã bỏ chạy đi đòi nợ, con trai nhà mình cũng quá tích cực đi, tích cực như này khiến người cha như hắn ngượng chết được!
Hứa Mộc An nhìn Tiêu Tiểu Phàm nói: "Tiểu Phàm hôm nay rất lợi hại, có thể ăn nhiều chút."
Tiêu Tiểu Phàm mặt mày hớn hở nói: "Dạ, ăn nhiều nhiều chút."
...
Tiêu Di dẫn hai đứa bé về phòng khách của Tiêu gia.
"Mẫu thân, người mượn được tiền chưa?" Trần Hi Tiến có chút vội vàng hỏi. Nói là mượn tiền, kỳ thật chính là hỏi Tiêu Cảnh Đình xin chút bạc, trước kia Tiêu Di cũng từng hỏi mượn Tiêu Cảnh Đình vài lần, mỗi lần con số đều không quá nhiều, Tiêu Cảnh Đình đồng ý rất sảng khoái.
Tiêu Di lắc đầu: "Không được."
"Con nghe bác trai nói Tiêu Cảnh Đình tốn một trăm ngàn lượng mua một linh tháp, hiện tại rất có tiền." Trần Hi Tiến chua lè nói.
Tiêu Di híp mắt, Tiêu Cảnh Đình quả thật rất có tiền, đáng tiếc bây giờ hắn cũng keo kiệt hơn trước nhiều.
Trần Nhạc Linh còn đang chìm đắm trong sự căm thù khi bị Tiêu Cảnh Đình lạnh nhạt, nó nói với giọng căm hận: "Tiêu thúc thúc không thèm giúp con, con sẽ không để ý đến ông ta."
Tiêu Di nhìn Trần Nhạc Linh, trong lòng bất đắc dĩ, không thể so sánh Tiêu Cảnh Đình với trước kia được nữa, trước kia, Trần Nhạc Linh giận giỗi với Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình còn có kiên nhẫn mà dỗ dành, hiện giờ lại không giống, nghe nói Tiêu Cảnh Đình cưng thằng ngốc kia đến coi trời bằng vung, còn đối đầu với Tiêu Thanh Nham vì nó nữa.
"Muội không để ý đến ông ta ấy à, giờ ông ta đang rất vui vẻ khi khỏi phải để ý tới muội kia kìa." Trần Hi Tiến nói.
Trần Nhạc Linh đỏ bừng mặt, rầu rĩ nói: "Tiêu thúc thúc nói chuyện không giữ lời, trước đây rõ ràng thúc ấy nói thương con nhất, quý con nhất."
Tiêu Di cúi đầu, trước khi đến cô ta có nghe nói Tiêu Cảnh Đình thay đổi không ít, Tôn Miễu Miễu còn không lấy được thứ tốt gì từ trên người hắn, cho nên cô ta đã sớm có chuẩn bị đối với cục diện trước mắt.
Tuy rằng sớm có chuẩn bị, có điều trong lòng Tiêu Di vẫn rất khó chịu, trong tư tâm, Tiêu Di vẫn mong mỏi với Tiêu Cảnh Đình cô ta là một ngoại lệ, đáng tiếc...
"Mẫu thân, nghe nói Tiêu thúc thúc giờ đã Luyện Khí tầng năm, có phải bọn họ nói lung tung không?" Trần Nhạc Linh hỏi. Trong lòng Trần Nhạc Linh, phụ thân là một người rất lợi hại, phụ thân tấn cấp Luyện Khí tầng bốn còn thất bại, không lý nào kẻ không biết tiến thủ như Tiêu thúc thúc lại là Luyện Khí tầng năm!
Tiêu Di nói: "Tiêu thúc thúc của con phúc duyên thâm hậu, ăn thiên tài địa bảo nên đã là Luyện Khí tầng năm."
Trần Nhạc Linh nghe vậy, sắc mặt vốn không tốt lại càng thêm khó coi.
...
"Tiểu thư, Tiêu Di đi ra từ nơi ở của Tiêu Cảnh Đình rồi, hình như không lấy được thứ tốt gì." Một thị nữ nói với Tôn Miễu Miễu.
Tôn Miễu Miễu gật đầu: "Trong dự kiến." Lần này Tiêu Cảnh Đình trở về thì đối xử với Tôn Miễu Miễu cô rất lạnh nhạt, đối xử với bạn tốt trước kia cũng lạnh nhạt, đối với Tiêu Di ước chừng cũng không có ấn tượng gì tốt.
...
Tiêu Cảnh Đình vội vàng thu dọn chút đồ đạc, Hứa Mộc An nhìn Tiêu Cảnh Đình bận tới bận lui thì hỏi: "Đi ngay hôm nay à?"
Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Đúng vậy! Càng sớm càng tốt, con trai chúng ta giày vò kinh quá, người bình thường không so được."
Chỉ cần hắn không để ý là Tiểu Phàm có thể đánh nhau với người khác, mặc dù không phải lỗi của Tiểu Phàm, nhưng cứ đánh nhau như vậy cũng không phải chuyện tốt. Hắn có thể bảo vệ thằng nhóc thối đó một lần, hai lần, nhưng thằng nhóc thối cứ tiếp tục đánh nhau với người ta mãi thì hắn cũng không che chở nỗi.
Hứa Mộc An gật đầu: "Cũng đúng." Nhìn ra được Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ rất không kiên nhẫn với đứa con trai nhỏ nhà mình. Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ bất công không phải ngày một ngày hay, không dễ gì thay đổi.
"Mau thu dọn chút đi, lập tức phải đi rồi." Tiêu Tiểu Đông nói.
Tiêu Tiểu Phàm hưng phấn lăn qua lăn lại trên giường: "Tốt quá đi, rốt cuộc không cần sống ở nơi quỷ quái này nữa."
Tiêu Tiểu Đông nhìn Tiêu Tiểu Phàm hí ha hí hửng liền giội nước lã: "Đúng vậy! Sống ở đây, đệ bị người ta đánh cả ngày."
Tiêu Tiểu Phàm buồn bực lật người, giơ giơ nắm tay lên, nói: "Tên khốn Tiêu Nhạc Vinh kia, chờ đệ trưởng thành, đệ nhất định phải cho nó đẹp mặt."
Tiêu Tiểu Đông cười lạnh, nói: "Thực lực đệ mạnh mới có thể khiến nó đẹp mặt, thực lực không đủ thì sẽ thành người ta cho đệ đẹp mặt đấy."
Tiêu Tiểu Phàm đầy buồn bực liếc nhìn Tiêu Tiểu Đông, nói: "Ca ca thật đáng ghét, cứ hắt nước lạnh đệ."
Hứa Mộc An đi đến, nói: "Mấy đứa mau thu dọn đi, lát nữa chúng ta đi ngay, đồ đạc không thu dọn kịp thì cứ bỏ lại."
Tiêu Tiểu Phàm nhảy từ trên giường xuống: "Đợi con chút, đợi con chút! Con có nhiều đồ chơi lắm, không thể bỏ lại đâu."
Tiêu Tiểu Đông khẽ hừ một tiếng, khinh thường nói: "Nít ranh chính là nít ranh, chỉ biết chơi đồ chơi."
Tiêu Tiểu Phàm nhìn Tiêu Tiểu Đông, bẹp bẹp miệng: "Ca ca, huynh cũng lén chơi đồ chơi của đệ đó thôi, đệ thấy hết rồi."
Mặt Tiêu Tiểu Đông hơi đỏ lên, tức giận nói: "Đệ nhìn nhầm rồi."
Tiêu Tiểu Phàm cau mày, dựa vào lí lẽ mà biện luận: "Không có ư? Vịt con của đệ, đệ còn chưa chơi đã hư rồi, là huynh chơi hư mất."
Mặt Tiêu Tiểu Đông đỏ lên, nói: "Là đệ không chú trọng chăm nom nên mới hư, không liên quan đến ta."
"Không phải, chính huynh làm hư kìa." Tiêu Tiểu Phàm rầu rĩ nói.
"Là đệ làm hư, sau đó quên mất." Tiêu Tiểu Đông nói.
Tiêu Tiểu Phàm dùng ánh mắt hết thuốc chữa mà nhìn Tiêu Tiểu Đông: "Trí nhớ của đệ mới không kém vậy đâu, đừng tưởng đệ ngốc rồi ăn hiếp đệ."
Tiêu Tiểu Đông hừ hừ nói: "Trí nhớ của đệ vẫn luôn rất kém."
Hứa Mộc An nhìn hai đứa nhỏ, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, hai đứa đừng nói nữa, một lát sẽ đi ngay đấy, đồ không kịp dọn chỉ có thể bỏ lại đây."
Tiêu Tiểu Phàm cực kỳ hoảng sợ nói: "Vậy mọi người chờ chút đi!"
Tiêu Tiểu Phàm nhìn sang Tiêu Tiểu Đông nói: "Ca ca, đệ không so đo huynh lén chơi đồ chơi của đệ nữa, có điều huynh phải giúp đệ dọn đồ chơi."
"Ta mới không có chơi đồ chơi của đệ, là thấy đệ đáng thương ta mới dọn phụ đệ thôi." Tiêu Tiểu Đông vặn tay nói.
Tiêu Tiểu Phàm gật đầu, bất đắc dĩ đáp: "Đúng, đúng, huynh nói sao cũng đúng hết, mau giúp đệ mang đồ chơi lên xe đi."
Ngoài cửa, Tiêu Cảnh Đình nhìn hai tiểu quỷ ra ra vào vào, bận rộn đến quên trời quên đất, thầm nghĩ: Trong lúc không để ý thì đồ chơi của Tiểu Phàm đã nhiều vậy rồi, con nít chính là con nít, khi dọn nhà thì thứ đầu tiên nghĩ tới chính là đồ chơi. Tiểu Đông có tình có nghĩa với huynh đệ thật nha! Bình thường toàn hung dữ với Tiểu Phàm, đến thời khắc mấu chốt liền giúp đỡ huynh đệ nhà mình.
...
"Thật sự sắp đi rồi ư?" Tiêu Thanh Nham nhìn Trịnh Bội Nhi hỏi.
Trịnh Bội Nhi gật đầu: "Đúng vậy!"
"Không ngờ lại gấp như vậy." Tiêu Thanh Nham có chút hoài nghi nói, vốn hắn còn tưởng Tiêu Cảnh Đình sẽ vây quanh cha mẹ một phen nịnh bợ lấy lòng.
Gần đây có rất nhiều người đến thăm viếng cha mẹ, khen Tiêu Cảnh Đình con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng, người khen hắn thì ít đi nhiều, thời gian hắn tấn cấp Luyện Khí tầng năm đã rất lâu rồi, sớm không còn mới mẻ gì nữa.
Được khen nhiều nên dường như cha mẹ đã có chút rộng rãi với Tiêu Cảnh Đình.
Tiêu Thanh Nham híp mắt lại, tâm tư hơi trầm xuống, hắn dừng lại ở Luyện Khí tầng năm khá lâu rồi, tuy rằng rất nhiều người đều dừng lại ở giai đoạn này rất lâu, nhưng nếu hắn thật sự không đột phá được, địa vị liền khó mà giữ.
"Có lẽ là lấy lùi làm tiến." Trịnh Bội Nhi âm u nói, Tiêu Cảnh Đình vừa đi, phụ thân, mẫu thân càng áy náy thêm mấy phần đối với Tiêu Cảnh Đình.
"Mỗi tháng phải trả mười ngàn lượng bạc, tên Tiêu Cảnh Đình này thật sự là kẻ điên, ta không tin tên kia dựa vào trồng trọt mà có thể trả được số bạc này, đến lúc không có tiền trả, e rằng phải tìm cha mẹ khóc nhè." Tống Thư Hàng châm chọc nói.
"Chứ gì nữa." Trịnh Bội Nhi nói: "Số tiền tên kia trả trước khẳng định là do bán thiên tài địa bảo." Chỉ là không biết linh thực đó rốt cuộc quý giá bao nhiêu, có thể bán nhiều bạc như vậy thì hẳn là bất phàm.
"Cái thứ vô tình vô nghĩa." Nghe Trịnh Bội Nhi nhắc tới thiên tài địa bảo, Tiêu Thanh Nham liền nhịn không được mà đau lòng.
"Thanh Nham, huynh phải về học viện rồi đúng không?" Trịnh Bội Nhi hỏi.
Tiêu Thanh Nham gật đầu: "Đúng vậy." Hắn đã rời khỏi học viện một đoạn thời gian, tuy rằng học viện cho phép học sinh rời trường, nhưng rời đi thời gian dài cũng không tốt, hắn đi khá lâu rồi, sắp kéo dài không nỗi nữa.
"Phải hỏi xin cha mẹ nhiều bạc chút mới được, trở về học viện thì cái gì cũng cần chuẩn bị." Tiêu Thanh Nham nói.
Tiêu Thanh Nham thầm nghĩ: lần này cha mẹ đột nhiên biến mất, mình xem như hiểu được nỗi khổ khi không có bạc rồi, trên dưới học viện đều là mặt hàng nâng cao đạp thấp, nếu mình không có tiền, địa vị lập tức xuống dốc không phanh.
"Chờ ta mang ruộng đất cha mẹ cho đi cho thuê thì hàng tháng hẳn là có thể thu vào một khoản tiền không nhỏ." Trịnh Bội Nhi nói.
Tiêu Thanh Nham lạnh lùng liếc nhìn Trịnh Bội Nhi, nói: "Chuyện này cô tự cân nhắc đi, có điều hàng tháng phải báo cáo sổ sách cho ta."
Lần này cha mẹ biến mất, Trịnh Bội Nhi ầm ĩ đòi ly hôn với Tiêu Thanh Nham, Tiêu Thanh Nham xa cách Trịnh Bội Nhi hơn nhiều, có điều dù sao hai người đã sinh hai đứa con trai, ít nhiều vẫn có chút tình cảm, Tiêu Thanh Nham không có người thích hợp nào khác để giao phó, chỉ có thể nhờ vào Trịnh Bội Nhi.
Trịnh Bội Nhi gật đầu: "Ta biết rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.