Xuyên Qua Chi Linh Thực Sư

Chương 64: Tôn Miễu Miễu mất mát




Edit + Beta: Snail
Tiêu Nhạc Vinh trở lại phòng rồi đầy tức giận vừa khóc vừa la: "Lúc đầu bà nội đã nói sẽ ra mặt cho con, bà nội nói chuyện không giữ lời."
Trịnh Bội Nhi cũng có chút bất mãn với thái độ dàn xếp ổn thỏa của Vương Lộ, nhưng Trịnh Bội Nhi vẫn biết có chừng có mực.
"Nói bậy cái gì đó? Bà nội con làm vậy tự nhiên là có đạo lý của bà."
Tiêu Nhạc Vinh cắn chặt răng, nói: "Thằng nhóc ngu ngốc đó giờ đắc ý rồi! Qua một đoạn thời gian nữa nó sẽ leo lên đầu con ngồi, để con làm ngựa cho nó cưỡi luôn mất."
Rõ ràng trước đây mình đánh nó, thằng nhóc ngu ngốc đó cũng không dám lên tiếng, nhưng giờ lại ngang ngược như vậy. Tam thúc quả thực như biến thành một người khác vậy, trước kia mình đánh thằng nhóc ngu ngốc kia, tam thúc đều không lên tiếng nói gì.
Trịnh Bội Nhi cúi đầu thầm nghĩ: Đâu chỉ mình Tiêu Tiểu Phàm ngang ngược! Tiêu Cảnh Đình cũng vênh mặt hẳn lên rồi. Tiêu Cảnh Đình vẫn rất bất mãn bởi đãi ngộ của Tiêu Thanh Nham tốt hơn hắn, hiện tại thực lực của hắn tăng lên, chẳng lẽ là muốn tranh thủ đãi ngộ tốt hơn?
Tiêu Kình Phong trước kia vẫn lăn lộn trong đội lính đánh thuê, giờ lại ở cùng Tiêu Cảnh Đình, khắp nơi ủng hộ Tiêu Cảnh Đình, tuy rằng Tiêu Kình Phong không được coi trọng, nhưng tên này đứng về phía Tiêu Cảnh Đình thì cũng rất phiền toái.
Trịnh Bội Nhi thu xếp ổn thỏa cho Tiêu Nhạc Vinh và Tiêu Nhạc Phong rồi đi ra cửa.
"Con trai ngủ rồi à?" Tiêu Thanh Nham xụ mặt, thoạt nhìn tâm tình không được tốt lắm.
Trịnh Bội Nhi gật đầu đáp: "Ngủ rồi."
"A Vinh không sao chứ?" Tiêu Thanh Nham hỏi.
"Vẫn cứ ôm đầu kêu đau." Trịnh Bội Nhi đầy đau lòng nói.
"Trước đây tam đệ căn bản không xem thằng nhãi con kia ra gì! Lần này lại ra mặt cho thằng nhóc kia như thế." Tiêu Thanh Nham oán hận nói.
"Theo ta thấy, Tiêu Cảnh Đình chưa chắc là ra mặt cho thằng nhãi con kia, mà mượn cớ thằng nhãi kia làm mất mặt huynh mới là thật." Trịnh Bội Nhi nói.
Tiêu Thanh Nham gật đầu: "Nói không sai, giờ thực lực tam đệ tăng lên, chắc hẳn dã tâm cũng lớn theo, đáng hận là Tiêu Kình Phong còn giúp đỡ Tiêu Cảnh Đình đối nghịch với ta khắp nơi."
Tiêu Thanh Nham nắm chặt nắm tay, tuy rằng cha mẹ vẫn thiên vị hắn nhất, thế nhưng bởi vì tu vi của Tiêu Cảnh Đình và Tiêu Kình Phong tăng lên nên họ thay đổi cái nhìn với hai kẻ kia không ít, lại lạnh nhạt với mình hẳn đi, còn may, còn may là hai tên kia sử dụng linh dược sinh ra tính kháng thuốc, muốn tiến bộ nữa thì rất khó khăn.
...
Biệt viện của Tiêu Thành Phong.
"Mẫu thân, chuyện gì mà vui vẻ thế?" Tiêu Mộc Hồng nhìn Liễu Huyền hỏi.
Liễu Huyền cười cười, đáp: "Tiêu Cảnh Đình trở về mới hai ngày, con trai hắn liền đánh nhau với con trai Tiêu Thanh Nham, nghe nói tiểu quỷ Tiêu Nhạc Vinh bị thằng ngốc kia đánh trọng thương, trước đây Tiêu Cảnh Đình không xem thằng ngốc kia ra gì, lần này lại đặc biệt ân cần ra mặt cho thằng nhóc ngốc kia, ta thấy hai huynh đệ này sắp trở mặt rồi."
Tiêu Mộc Hồng cười lạnh, thầm nghĩ: đôi huynh đệ kia đánh nhau thì tốt rồi, không đánh hắn mới phải lo ấy.
"Trịnh Bội Nhi không phải người rộng lượng, con cô ả bị đánh, hẳn là sẽ ghi hận Tiêu Cảnh Đình."
Liễu Huyền gật đầu: "Đúng vậy, ả đàn bà kia ngang tàng lắm, tính tình của Tiêu Nhạc Vinh giống mẫu thân nó, là đứa không chịu được chút thiệt thòi nào."
Tiêu Nhạc Vinh được xem như tiểu bá vương của Tiêu gia, ngày thường thích bảo người khác làm ngựa cho nó cưỡi, đám tôi tớ trong nhà kính nó là tiểu thiếu gia nên đành luồng cúi thuận theo nó.
Tiêu Nhạc Vinh còn thích bắt mấy đứa nhỏ cùng lứa tuổi không được cưng chiều làm ngựa cho nó cưỡi, gây ra không ít chuyện, có điều tuy rằng Tiêu Nhạc Vinh tuổi còn nhỏ lại biết chọn người bắt nạt, những đứa trẻ bị ức hiếp kia đều có hậu trường không đủ cứng rắn, thoáng cái đã bị Trịnh Bội Nhi đè xuống, trước đây Tiêu Tiểu Phàm chịu không ít thiệt thòi từ chỗ Tiêu Nhạc Vinh... Lần này Tiêu Nhạc Vinh lật thuyền trong mương! Bị Tiêu Tiểu Phàm đập vỡ đầu, Tiêu Tiểu Phàm lại không bị gì cả.
"Ta nghe nói lần này Tiêu Cảnh Đình trở về đối xử với thê tử của con rất lạnh nhạt." Liễu Huyền hỏi.
Tiêu Mộc Hồng gật đầu: "Đúng vậy! Dường như Tiêu Cảnh Đình không giống như trước nữa." Lần này trở về, quan hệ giữa Tiêu Cảnh Đình và Hứa Mộc An tốt lên không ít.
Liễu Huyền âm u nói: "Tên kia không biết từ nơi nào lại gặp phải vận cứt chó, vậy mà cũng thăng lên cấp năm, lúc Tiêu Cảnh Đình vừa đến thôn Thổ Khâu, ta cũng phái người nghe ngóng tin tức của hắn, người về báo cáo rằng Tiêu Cảnh Đình đến đó chỉ biết hối hận, cả ngày tiêu tiền xằng bậy, nghiện đánh bạc, còn dính vào tiêu dao tán."
"Mẫu thân, người phái ai ra ngoài vậy? Có phải đã truyền tin tức giả cho người không?" Tiêu Mộc Hồng hỏi.
Liễu Huyền lắc đầu: "Hẳn là không đâu, người ta phái ra là một thân tín theo ta nhiều năm, ta nghĩ hẳn là sẽ không nói bậy."
...
Tiêu Cảnh Đình đi qua hành lang thì bất ngờ gặp phải Tôn Miễu Miễu, Tiêu Cảnh Đình thản nhiên gọi một tiếng "Đường tẩu" rồi xoay người rời đi.
"Cảnh Đình." Tôn Miễu Miễu gọi Tiêu Cảnh Đình một tiếng.
Tiêu Cảnh Đình bị Tôn Miễu Miễu u oán gọi tên, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, Tiêu Cảnh Đình nhìn về phía Tôn Miễu Miễu, hỏi: "Đường tẩu có việc?"
"Cảnh Đình, huynh ghi hận ta sao?" Tôn Miễu Miễu mang vẻ mặt sa sút hỏi.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Đúng."
Tôn Miễu Miễu ngây người một lúc, không ngờ Tiêu Cảnh Đình cứ vậy mà thừa nhận: "Bởi vì ta gả cho đường ca của huynh?"
"Tẩu gả cho ai cũng được, không liên quan đến ta, ta chỉ là có chút ngoài ý muốn, ta theo đuổi tẩu khiến tẩu ghê tởm vậy à, ghê tởm đến mức Tôn gia các người hận không thể khiến ta lầm đường lạc lối, vợ con ly tán?" Tiêu Cảnh Đình lạnh lẽo nói.
"Ta không rõ huynh có ý gì." Tôn Miễu Miễu mở miệng.
Tiêu Cảnh Đình cười cười: "Trở về hỏi ca ca tẩu đi, tẩu không rõ nhưng hắn thì rõ đấy."
"Cảnh Đình, huynh hận ta đến vậy ư."
"Đường tẩu, đừng bày ra cái dáng vẻ oán trời trách đất như này, cứ như ta phụ tẩu vậy, trên thực tế chúng ta chưa bao giờ bắt đầu cả." Tiêu Cảnh Đình lạnh lùng nói.
Tôn Miễu Miễu nhìn theo bóng lưng Tiêu Cảnh Đình, trong lòng trống rỗng không nói nên lời.
...
Biệt viện của Tiêu Cảnh Đình.
Tiêu Tiểu Phàm ôm chân lăn tới lăn lui trên giường.
"Con cầm một cục gạch đánh nó kêu cha gọi mẹ luôn, ha ha ha..." Tiêu Tiểu Phàm vui vẻ nói.
Hứa Mộc An nhìn Tiêu Tiểu Phàm, cảm thấy xả được một cục tức đồng thời lại có chút bất an: "Được rồi, đừng đắc ý, nếu không phải cha con xuất hiện thì con đã bị ông bà nội con giam ở từ đường rồi."
Trước khi Tiêu Cảnh Đình tới, Trịnh Bội Nhi đề nghị giam Tiêu Tiểu Phàm vào từ đường hối lỗi mấy ngày.
Nơi từ đường kia âm u ẩm ướt, Tiêu Tiểu Phàm còn nhỏ như vậy mà ở trong đó mấy ngày thì làm sao chịu nỗi chứ! Vấn đề là khi đó nếu không có Mộc Thư Vũ giúp đỡ ngăn lại, nói không chừng Vương Lộ sẽ đồng ý ngay.
"Giờ cha thật là tốt." Tiêu Tiểu Phàm đầy vui vẻ nói, Tiêu Tiểu Phàm ôm chăn cọ cọ, "Trước đây cha không quan tâm con, con bị mập mạp chết bầm đẩy xuống sông cha cũng không để ý tới con."
Hứa Mộc An cúi đầu, trong lòng cũng cảm thấy may mắn, cũng may, cũng may mà Tiêu Cảnh Đình biến thành người như bây giờ.
....
"Tiểu Phàm ngủ rồi à?" Tiêu Cảnh Đình hỏi.
Hứa Mộc An gật đầu đáp: "Lên giường rồi, có điều hẳn là còn chưa ngủ, kích động lắm."
"Kích động, hẳn là vậy, khó lắm mới báo thù rửa hận được mà." Trong ấn tượng, dường như Tiêu Tiểu Phàm luôn bị Tiêu Nhạc Vinh bắt nạt, lần này vất vả lắm mới chiếm được ưu thế, khó trách kích động.
"Nói cái gì đó." Hứa Mộc An nhìn nhìn chung quanh, tai vách mạch rừng! Tiêu Cảnh Đình chỉ biết nói bừa.
"Phụ thân, mẫu thân vẫn thích đại ca hơn." Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An gật đầu: "Đúng vậy!" Tuy rằng chuyện lần này phụ thân, mẫu thân không truy cứu đến cùng, nhưng Hứa Mộc An nhìn ra được Vương Lộ rất bất mãn đối với việc Tiêu Tiểu Phàm đánh Tiêu Nhạc Vinh.
Tiêu Thanh Nham vẫn luôn là đứa con Tiêu Lâm Phong và Vương Lộ thương nhất, phần thiên vị này không dễ dàng thay đổi như vậy.
"Ngày mai chúng ta dẫn con trai đi dạo phố chút đi." Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An có chút do dự mở miệng: "Ngày mai, không tốt lắm đâu, Tiểu Phàm vừa gặp chuyện liền dẫn tụi nhỏ ra ngoài chơi."
"Sợ cái gì, dù sao ta cũng là kẻ coi trời bằng vung, không hòa hợp với Tiêu Thanh Nham." Tiêu Cảnh Đình nói.
Vốn Tiêu Thanh Nham khinh thường Tiêu Cảnh Đình, Tiêu Cảnh Đình lại cảm thấy Tiêu Thanh Nham đoạt tài nguyên của hắn, quan hệ giữa hai huynh đệ vô cùng gay go.
"Nói cũng phải." Hứa Mộc An nói.
"Có thể gọi thêm nhị ca." Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An gật đầu: "Được." Lần này Tiêu Tiểu Phàm có thể tránh được một kiếp, Tiêu Kình Phong và Mộc Thư Vũ giúp đỡ không ít.
"Hôm nay lúc huynh đi thị sát ruộng đất thì gặp phải Tôn Miễu Miễu à?" Hứa Mộc An hỏi.
Tiêu Cảnh Đình gật đầu: "Đúng là gặp, vừa rồi mới gặp nữa."
Hứa Mộc An sửng sốt một chút, hỏi: "Vừa rồi?"
"Nhìn như trùng hợp, nhưng theo ta thấy là cô ta cố ý chờ ta." Tiêu Cảnh Đình nói.
Hứa Mộc An cười cười, nếu không phải Tiêu Cảnh Đình không còn là người ban đầu nữa thì khi gặp được Tôn Miễu Miễu chỉ sợ đã sớm nhào tới rồi, nhưng Tiêu Cảnh Đình của hiện tại, Tôn Miễu Miễu đã định trước là phải thất vọng rồi, Tiêu Cảnh Đình này nói, hắn thích đàn ông.
"Tôn Miễu Miễu lòng dạ cao, cô ta gả cho Tiêu Mộc Hồng hẳn là vì cảm thấy đại phòng vốn có thể nắm quyền." Hứa Mộc An nói.
Tiêu Cảnh Đình khoanh tay: "Mặc kệ cô ả, qua một thời gian ta sẽ nói với phụ thân xem có thể dọn ra ngoài hay không."
Hứa Mộc An gật đầu: "Cũng tốt." Không gian ngọc bội của Tiêu Cảnh Đình không thể lộ ra ngoài, Tiêu gia nhiều người mắt tạp, lắc lư dưới mắt những lão đầu tinh khôn thì khó tránh khỏi sẽ lộ ra chân tướng.
...
"Nghĩ gì thế?" Mộc Thư Vũ nhìn Tiêu Kình Phong hỏi.
Tiêu Kình Phong lắc đầu: "Không có gì, chỉ là cảm thấy cha mẹ quá bất công." Nếu không phải tam đệ dựa vào lý lẽ biện luận, Tiểu Phàm sẽ phải bị nhốt vào trong từ đường. Tiêu Kình Phong sống cùng Tiêu Tiểu Phàm một đoạn thời gian, cảm thấy tuy đầu óc Tiêu Tiểu Phàm không quá thông minh nhưng là một đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Mộc Thư Vũ gật đầu: "Ta cũng cảm thấy có một chút, tuy Tiểu Phàm dùng gạch đập Tiêu Nhạc Vinh là có chút không đúng, có điều sao Tiêu Nhạc Vinh có thể bắt Tiểu Phàm làm ngựa cho nó cưỡi chứ? Quá không tôn trọng ngươi khác, Tiểu Phàm nhỏ như vậy, Tiêu Nhạc Vinh đè lên người Tiểu Phàm còn không đè hư thằng nhỏ luôn sao, đại ca huynh cũng không chịu quản lý đứa nhỏ này gì hết."
Tiêu Kình Phong lắc đầu: "Bọn họ mới lười quản, kỳ thật trước kia hai đứa con của đại ca thường bắt nạt hai đứa nhỏ của Hứa Mộc An, tính ra thì oán hận tích tụ quá sâu rồi." Trước kia hắn không thường trở về, giao tình với Hứa Mộc An cũng không sâu, chỉ có thể lưu ý một chút.
Mộc Thư Vũ hít sâu một hơi nói: "Chuyện trước kia của tam đệ huynh ta cũng có nghe nói qua, cũng may đệ ấy thay đổi rồi."
Tiêu Kình Phong gật đầu: "Đúng vậy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.