Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 74: Thần tiên tỷ tỷ rất biết gây thù (2)




(2)
Cũng không bao lâu, Cẩm Vinh liền phát hiện Dao Quang tiểu tiên nữ vẫn là rất hữu dụng. Nàng với những chuyện lớn nhỏ phát sinh ở Tiên giới đều biết nhất thanh nhị sở (tường tận rõ ràng), cho dù là chút bí mật chuyện cũ, có lẽ là do Dao Quang trời sinh đã là thần tiên, hậu trường lại tương đương cường ngạnh, cha mẹ nàng đều là thần tiên tu vi không yếu, mà tổ phụ càng là Nam Thiên Thanh Huyền đại đế.
Nha, còn là tiên tam đại.
Đây cũng là vì sao mặc dù nàng có tu vi Kim Tiên, vẫn có thể chạy đến đạo trường của Cẩm Vinh, trên người nàng có tuyệt phẩm pháp khí tổ phụ tặng cho.
Cẩm Vinh đã qua tuổi sinh ra hâm mộ ghen tị trẻ con với những chuyện này, cho nên cô rất bình tĩnh ngồi nghe xong những thứ bản thân muốn hiểu rõ, rồi lại chuyên tâm bồi dưỡng tiên thảo tiên dược.
"Cô dùng tiên lực đi bồi dưỡng những thứ này, quá lãng phí đi." Dao Quang tiểu tiên nữ nhìn Cẩm Vinh chăm cây, lại bắt đầu líu ríu.
Trong ký ức của Dao Quang tiểu tiên nữ, chuyện này đích xác là rất lãng phí tiên lực bởi vì bình thường tiên nhân sẽ để đồng tử quản lý thảo dược linh phố ra tay, hoặc là làm ra mấy cái người giấy, khôi lỗi hỗ trợ quản lý, có linh lực trong tiên cảnh tẩm bổ, những thảo dược này cũng tự lớn lên được.
Mà tiên nhân bình thường cũng sẽ không sử dụng linh lực của mình, một là ngại mệt mỏi, hai là hao phí tu vi, thăng cấp đã khó, ai muốn tu vi còn bị lùi lại chứ. Tiên giới tường hòa, tranh đấu ít, liền nuôi tiên nhân trên Tiên giới phần lớn thành tính tình bại hoại lười nhác, đột nhiên xuất hiện một tiểu tiên chịu khổ tu ngàn năm thành Cửu Thiên Huyền Tiên, đã rất hiếm thấy, quả thực là đóa kỳ hoa. Cho nên khi Dao Quang nghe đến danh vị Huyền Nữ này, nàng cùng đám tiểu đồng bạn đều sợ ngây người.
Tóm lại, tiên nhân ở đây vừa lười tu luyện, cũng không muốn uổng phí tu vi.
Cẩm Vinh nhàn nhạt lườm nàng một chút, nha đầu này thật đúng là bị nuôi thành tính tình hồn nhiên ngây thơ không hiểu chuyện.
Dao Quang hình như cũng ý thức được điểm ấy, che miệng lại dè dặt hỏi tiếp, "Vậy cô vì sao lại hao phí tiên lực bồi dưỡng những thảo dược này?
"Bởi vì ta muốn bọn chúng lớn nhanh một chút." Hơn nữa cô cũng không để bụng một chút tiên lực này, tu luyện nhiều năm như vậy, không phải là vì muốn tùy tính sao?
Dao Quang ngồi xổm ở bên cạnh nâng má, "Cô một chút cũng không giống lời bọn họ nói."
"Bọn họ nói như thế nào?" Cẩm Vinh nhất tâm nhị dụng, một bên dùng tiên lực tẩm bổ mỗi một gốc tiên thảo tiên dược, một bên nghe Dao Quang nói chuyện, khó được một người tới nói chuyện phiếm cùng, mà dáng dấp còn không tệ, Cẩm Vinh cũng liền khoan dung hơn nhiều.
"Tổ phụ ta nói cô rất lợi hại, có thể khổ tu nhiều năm như vậy, còn nói ta, hai ngàn tuổi vẫn chỉ là một Kim Tiên." Nói thì nói như thế, nhưng Dao Quang giống như một chút cũng không để ý, ngược lại rất có hứng thú với Cẩm Vinh, "Nhưng ta cảm thấy tính tình cô không giống như là thích khổ tu, bọn hắn nói người khổ tu đều lạnh như băng, nhưng cô rất có kiên nhẫn, còn cùng ta nói chuyện."
Cẩm Vinh nhíu mày nhìn nàng một cái, "Cô có một câu nói đúng, tính tình ta đích xác không thích khổ tu."
Tu luyện với Cẩm Vinh chỉ là một loại đường tắt, vì đạt tới mục đích cuối cùng, nhưng cô tuyệt không phải loại người một lòng chuyên tâm với đại đạo, thậm chí thất tình lục dục cũng vẫn còn.
Từ sau lần gặp đó, Dao Quang tiểu tiên nữ thường xuyên chạy đến Tiểu Ly Sơn, tìm bạn mới Cẩm Vinh nói chuyện phiếm.
Dưới cái nhìn của Dao Quang, dạng người chân không bước ra khỏi nhà như Cẩm Vinh, buồn bực một mình trong đạo trường quản lý thảo dược thật sự là quá tịch mịch, lại không biết Cẩm Vinh chỉ là một lòng muốn thoát nghèo.
Cô mà đã hăng lên, ông tổ của ham chơi cũng phải sợ hết hồn.
Cũng chính bởi vì Dao Quang tiên nữ tự mình não bổ, mỗi lần tới chỗ Cẩm Vinh đều mang theo rất nhiều bát quái ở Tiên giới.
Không thể không nói, bởi vì Tiên giới bình thản an bình rất nhiều năm, lần gần nhất có phân tranh vẫn là từ ngàn năm trước, cho nên các Tiên Nhân đều nhàn nhức cả trứng, không có mấy ngày liền tìm chuyện để buôn, cái gì mà Nam Hải Tam công chúa cùng Nguyệt Nham thần tướng hai vợ chồng cãi nhau, Tam công chúa ôm con chạy về nhà ngoại, Nguyệt Nham thần tướng chạy đến nhà vợ xin lỗi, đều không thể cầu được ái thê quay đầu, mọi việc như thế vân vân mây mây.
Ngoại trừ bát quái, còn có tiểu tiên nữ bằng hữu với Dao Quang, cũng đến giúp hỗ trợ quản lý linh dược nhà Cẩm Vinh, dù sao bọn họ không ít đều am hiểu đạo sinh trưởng, đối tiên thảo tiên dược hiểu khá rõ.
Không hiểu sao, chỗ Cẩm Vinh liền biến thành một trong những địa điểm tổ chức tiệc trà của các nàng.
"Nghe nói Nguyệt Nham thần tướng tuần này lại đi đến Nam Hải thêm hai lần, mà đại môn Long cung cũng chưa vào được." Một tiểu tiên nữ nào đó trên người đầy hoa thơm bay lượn vừa làm phép vừa nói.
Một tiểu tiên nữ khác thân mang y phục thêu mặt trăng bạc cả người toàn băng hàn hỏi, "Chuyện gì xảy ra? Thần tướng không phải là rất lợi hại sao?"
"Lợi hại thì lợi hại, nhưng mà chặn cửa là Nam Hải đại Thái tử, Nhị thái tử, cùng Tam thái tử, Nguyệt Nham tướng quân nào dám động thủ."
"Đáng thương Nguyệt Nham tướng quân." Chúng tiên nữ đồng tình nói một tiếng.
"Đáng thương cái gì, đều là do hắn đần." Cẩm Vinh thuận miệng nói.
" Vì sao?" Chúng tiên nữ đồng thời nhìn về phía Cẩm Vinh bên kia.
"Nếu hắn thông minh thì nên cùng Nam Hải mấy vị Thái tử đánh một trận, tốt nhất là bị đánh tàn tạ vào." Cẩm Vinh lấy xuống một đóa Nguyệt Sương hoa đã nở rộ, cất vào trong túi linh dược, lại chậm rãi nói tiếp, "Tam công chúa thấy vậy không phải là sẽ đầu hàng sao?"
Cẩm Vinh nói thêm một câu, "Tốt nhất đừng làm bị thương mặt, phun một chút máu là được."
Tiệc trà kết thúc, tiên tử có giao tình cùng Nguyệt Nham tướng quân liền chạy đi chỉ bảo cho hắn.
Bảy ngày sau, Cẩm Vinh đang điều chế Đế Lưu Tương thu thập tinh khí nhật nguyệt của Nguyệt Cung tiên tử, hình dạng như vô số bầu tròn nối nhau, vạn đạo tơ vàng, từng đống quán xuyến rủ xuống.
Bỗng nhiên cảm ứng được có người cầu kiến, Cẩm Vinh vung tay áo, liền xuất hiện ở cửa sơn môn, chỉ thấy một vị nam tử dung nhan tuấn mỹ quạnh quẽ, ngân giáp lóe ánh bạc lạnh thấu xương, hắn nghiêng mình nói, "Tại hạ Nguyệt Nham, tiến đến đa tạ tiên tử lần trước xuất ra kế sách."
Cẩm Vinh: "......"
Gương mặt quanh năm quạnh quẽ của hắn hơi đỏ lên, "Nhờ phúc tiên tử, ta với Tam công chúa đã hòa hảo, nghe nói tiên tử gần đây đang bồi dưỡng tiên thảo linh dược lấy làm ngọc phấn, Nguyệt Nham trước thay Tam công chúa đặt hàng 500 hộp."
Khá lắm, vì cảm tạ cô mà ra đơn đặt hàng lớn như thế.
Nguyệt Nham thần tướng tính tình cũng không phải thích nói nhiều, cảm tạ một phen, lưu lại tiền đặt cọc của đơn hàng liền đi.
Cẩm Vinh thu hồi pháp khí Tiên thạch bị Nguyệt Nham sung làm tiền đặt cọc, coi như ngọc phấn nhà cô còn chưa bắt đầu bán đã thu được chút danh tiếng đi.
Về phần ngọc phấn, Cẩm Vinh chưa từng nghĩ tới chuyện chỉ là bán tiên thảo tiên dược "thô", như vậy quá không có lời, muốn một đồ vật gia tăng giá trị, trước tiên phải cải biến nó, Cẩm Vinh dùng các loại vật liệu làm ra ngọc phấn mỹ dung dưỡng nhan, cùng một lô thảo dược nhưng giá trị hiện tại không biết tăng thêm bao nhiêu lần.
Kỳ thật luyện đan cũng không tệ, nhưng quá cực khổ, mà Cẩm Vinh lại còn phải học từ đầu, không thể so với làm ngọc phấn đã có kinh nghiệm từ trước.
Cẩm Vinh vốn chỉ coi đây là nốt nhạc đệm cho việc buôn bán của mình, nhưng càng ngày càng nhiều thần tiên chạy tới thỉnh giáo cô chuyện sinh hoạt lớn nhỏ trong nhà rồi chuyện công việc trên thiên cung.
Biến đi, cô cũng không phải chuyên gia tư vấn tình cảm.
Lấy tu vi Cẩm Vinh, tự nhiên có thể phất phất tay liền không gặp bọn họ, hoặc là một chưởng đánh đám người kia ra ngoài, nhưng ai bảo lễ vật bọn họ mang đến thực sự phong phú, còn nguyện ý đặt một lượng lớn ngọc phấn, đồng thời hỗ trợ quảng cáo tuyên dương danh tiếng ngọc phấn ở Tiên giới.
Cho nên ngọc phấn chưa bán thì đã cháy hàng.
Vì thế, Cẩm Vinh liền quang vinh tự mình ra trận, đã từng là đế vương hậu cung ba ngàn giai lệ, Cẩm Vinh đối với chuyện tình cảm trai gái lý luận chiêu số cho đến kinh nghiệm thực tế đều dư giả, tỉ như khổ nhục kế, lại tỉ như điệu hổ ly sơn dục cầm cố túng, xảo ngộ, ba mươi sáu kế đều có thể áp dụng vào chuyện tình cảm vô cùng nhuần nhuyễn.
Tiên giới biến thành phong cách yêu đương ngập tràn, bong bóng phấn hồng bay tứ tung, khắp nơi một mảnh hài hòa.
Nghe nói, gần đây Thiên Đế cùng Thiên Hậu tình cảm cũng tốt lên rất nhiều, Cẩm Vinh mới sẽ không nói, tiên quan tiên nữ hai bên đều tặng quà cho cô đâu.
Nhìn Tiên giới tràn lan mùi vị ngọt khé cổ của đám người yêu đương kia, Cẩm Vinh nội tâm dâng lên một cỗ ưu tang nhàn nhạt, cho nên khi Dao Quang đề nghị xuống hạ giới chơi, Cẩm Vinh sảng khoái đáp ứng, vẫn là không muốn ở Tiên giới tiếp tục bị nhét thức ăn cho chó.
Đi chơi chán, Cẩm Vinh quay về Tiểu Ly Sơn yên lặng hồi ôn nhân gian phồn hoa mỹ hảo thì Dao Quang nàng lại nhớ trần tục.
Chính là đơn giản như vậy, Dao Quang nhất kiến chung tình với một phàm nhân, hơn nữa còn là hai bên đều có tình ý.
Trên đường về Tiên giời, Dao Quang còn mặt mũi đỏ bừng hưng phấn, nói lần tiếp theo lúc nào đi.
Cẩm Vinh lành lạnh đáp, "Trên trời một ngày, dưới đất một năm, cô ở Tiên giới chơi hai tháng, hắn đã đi Lục Đạo Luân Hồi."
"Vậy làm sao bây giờ?" Dao Quang sốt ruột, nhìn về phía Cẩm Vinh mà nàng cho rằng không gì không làm được.
Cẩm Vinh không có ý định can thiệp vào lưu luyến trần tục của Dao Quang, dù sao luật lệ thiên đình cũng không có cấm thần tiên nói chuyện yêu thương, bất quá phàm nhân cùng thần tiên tuổi thọ khác biệt. Cẩm Vinh dứt khoát để nàng đi tìm hậu trường siêu cứng rắn của nàng, tổ phụ Thanh Huyền đại đế xin giúp đỡ, cũng là âm thầm đào cái hố cho phàm nhân kia, có thể trải qua bài kiểm tra của Thanh Huyền đại đế, cũng coi như đủ tư cách cùng Dao Quang ở một chỗ.
Dao Quang nghe đề nghị của Cẩm Vinh, về sau thấy nàng nói phàm nhân nàng thích cũng rất có tuệ căn, lấy nho nhập đạo, mà lại nguyện ý vì nàng trải quả thí luyện của Thanh Huyền đại đế, cố gắng thành tiên.
Bài kiểm tra của Thanh Huyền đại đế không chỉ là nhằm vào phàm nhân kia, mà còn có cả Dao Quang, lão tiên đã nói, lấy chút tu vi kia của Dao Quang mà còn muốn nói chuyện yêu đương là không được, đầu tiên phải đem tu vi nâng lên Huyền Tiên, về sau ông sẽ tiếp tục xem xét.
Đây là Dao Quang thuật lại, cho nên mấy ngày này Dao Quang lập tức đem lo lắng với người trong lòng thành lo lắng cho chính mình.
"Cẩm Vinh, ta phải làm sao bây giờ?" Dao Quang vẻ mặt đau khổ nói.
Cẩm Vinh tiếp tục phối ngọc phấn, làm mỏi tay mà cung không đủ cầu, ài, "Thanh Huyền đại đế yêu cầu cũng không cao, cô đã là Kim Tiên đỉnh phong, kém một bước liền có thể thành Huyền Tiên."
"Coi như một bước như vậy, cũng khó nhảy tới, tổ phụ còn nói không cho ta sử dụng đan dược bổ sung tu vi." Dao Quang mặt đều nhăn thành cái bánh xếp.
Tiểu cô nương này rất nghe lời tổ phụ, ông đã bảo không ăn thì sẽ không ăn.
Suy tư nửa ngày sau, Dao Quang bỗng nhiên linh cơ khẽ động, "Cẩm Vinh, cô nói xem ta có nên hạ phàm lịch kiếp, lỡ lại có thể đột phá thì sao?"
"Mù quáng." Cẩm Vinh cầm ngọc trúc gõ vào đầu nàng một cái.
Dao Quang ôm đầu, "Trước kia Yến Chỉ Thần Quân chính là như vậy."
Yến Chỉ Thần Quân? Cẩm Vinh chớp mắt, trong thần thức giống như có mảnh vỡ chợt lóe lên.
"A, cô có lẽ là không biết, hắn mấy ngàn năm trước cùng Bích Thấu thượng tiên phong ấn Thần cảnh đi......
Nghe Dao Quang bát quái chuyện tình cảm lưu luyến của Yến Chỉ Thần Quân cùng Bích Thấu Thượng Tiên từ ngàn xưa, cái gọi là "kịch bản" lại lần nữa xuất hiện ở trong thần thức Cẩm Vinh, chỉ là lần này không nhiều, cũng không hoàn chỉnh, chỉ có một chút nội dung thuộc về nguyên thân.
Lúc Huyền Điểu thăng tiên được Yến chỉ Thần Quân cứu giúp, sau làm bạn bên người hắn, cũng vì hắn mà mất mạng, đây cơ bản là toàn bộ chi tiết cuộc đời nguyên thân.
Lần này, duyên phận từ thời điểm thăng tiên đã đứt, cũng không cần lại lấy mệnh tướng toàn.
Trọng yếu nhất chính là, Cẩm Vinh bế quan hơn 1,400 năm, hoàn toàn tránh khỏi kịch bản nam nữ chủ, đợi cô ra thì cũng đã vật đổi sao dời, nam nữ chính vĩnh viễn phong ấn Thần cảnh.
Nhưng Cẩm Vinh càng thêm tò mò cái gọi là "kịch bản", đến cùng là cái thứ gì, cho dù là quá khứ tương lai vận mệnh của thần tiên cũng có thể đoán trước.
"Cẩm Vinh, cô nói hóa thành phàm nhân lịch luyện có được hay không?" Dao Quang một chút cũng không có phát giác được cảm xúc Cẩm Vinh biến hóa, còn chấp nhất chuyện làm thế nào nhanh chóng đề cao tu vi.
Cẩm Vinh đề nghị, "Biến phàm nhân, còn không bằng biến thành tảng đá, biến thành cỏ cây."
"A, nghe không tệ, ta trở về thử một chút."
Nhìn qua Dao Quang hứng thú bừng bừng rời đi, Cẩm Vinh mỉm cười, cô cũng muốn bế quan một lần, kịch bản xuất hiện để Cẩm Vinh có nhiều thêm mấy phần cảm ngộ, bình cảnh trước đó cũng có cảm giác đột phá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.