Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 4: [TG2] Nữ nhi tình trường chốn giang hồ (Hoàn)




Xong một đời kiêu ngạo, Cẩm Vinh tỉnh lại thì lại phát hiện mình xuyên rồi, lần này xuyên vào một thế gia chốn giang hồ, nội dung cuốn tiểu thuyết cũng nhanh chóng xuất hiện trong đầu Cẩm Vinh.
Vai chính là đệ tử thân truyền của trang chủ Phương Chi Sơn đứng đầu Thiên Kiếm Sơn Trang, Liễu Thiếu Bạch, võ công cao cường, phong lưu phóng khoáng.
Trang chủ kiêm sư phụ Phương Chi Sơn, ái thê sinh khó qua đời, trưởng tử tuổi nhỏ chết yểu, Phương Chi Sơn cùng thê tử tình thâm ý trọng, không muốn kết hôn lần nữa, bên người chỉ còn lại một nữ nhi Phương Cẩm Vinh.
Phương Chi Sơn một lòng đem Liễu Thiếu Bạch bồi dưỡng như con rể tương lai, cũng có ý đem Thiên Kiếm sơn trang truyền cho hắn. Phương Cẩm Vinh là nữ nhi gia, Thiên Kiếm sơn trang không có khả năng giao lại cho nàng, Liễu Thiếu Bạch đương nhiên trở thành đối tượng phù hợp nhất trong mắt Phương Chi Sơn.
Mà vốn Phương Cẩm Vinh cũng phương tâm ám hứa với Liễu Thiếu Bạch, theo lý mà nói, hai người này phải thuận lợi thành một đôi thần tiên quyến lữ chốn giang hồ, nhưng ai bảo vai chính là Liễu Thiếu Bạch, không phải Phương Cẩm Vinh.
*Phương tâm ám hứa: đơn phương hứa hẹn định ước.
Vai chính tiểu thuyết giang hồ, sao có thể thích một nữ nhân? Liễu Thiếu Bạch hành tẩu giang hồ, quen biết không ít nữ nhân mỹ mạo ưu tú, có Thánh nữ Ma giáo, Thần y thiên tài, hiệp nữ chính phái, vân vân và mây mây. Dần dần, thanh mai trúc mã Phương Cẩm Vinh đã bị hắn vứt đến nơi nào.
Chờ đến khi Liễu Thiếu Bạch hồ mưa gọi gió chốn giang hồ, Thiên Kiếm sơn trang truyền tin cho hắn trở về, trang chủ Phương Chi Sơn qua đời.
Phương Chi Sơn võ công cao cường nhưng thân thể người phàm tuổi thọ có tẫn. Liễu Thiếu Bạch sau khi trở về tổ chức lễ tang cho Phương Chi Sơn, thuận lợi trở thành tân trang chủ Thiên Kiếm sơn trang.
Vấn đề là, hắn không cưới Phương Cẩm Vinh, không thèm đề cập đến chuyện này một phân nào. Đến ba năm sau, hết tang kì, người trong Thiên Kiếm sơn trang đã triệt để đem chuyện Phương Cẩm Vinh là hôn thê của Liễu Thiếu Bạch quên sạch. Trong mắt bọn họ, Liễu Thiếu Bạch là trang chủ, thế như mặt trời ban trưa mà Phương Cẩm Vinh chỉ là con gái của trang chủ đời trước, Liễu Thiếu Bạch đã có tình nghĩa để nàng tiếp tục ở lại Thiên Kiếm sơn trang sống đã là không tệ.
Bị mọi người làm lơ, bị các mỹ nhân của Liễu Thiếu Bạch không ngừng tới kích thích, Phương Cẩm Vinh chính là buồn bực sầu não, trầm cảm mà chết.
Đại kết cục, Liễu Thiếu Bạch trở thành võ lâm minh chủ, túng kiếm tiêu dao, Thiên Kiếm sơn trang đổi tên thành Mộ Liễu sơn trang.
Mà Cẩm Vinh, năm nay bốn tuổi, một thân thịt mũm mĩm chống cằm ngồi xổm trên bậc thang, nhịn không được thở dài.
Loại sự tình này cũng không hiếm thấy.
Giống như ở hiện đại, kịch bản đại lão bản của tập đoàn lớn chỉ có một đứa con gái, muốn nuôi dưỡng một anh con rể tài giỏi chăm lo cho nửa đời sau của con gái mình.
Kết quả đại lão bản mất sớm, ái nữ không có khả năng quản lí tập đoàn đành mặc cho chàng rể tương lai điều khiển. Mà nam nhân thì không có cái gì nhiều như cái gọi là dục vọng, đại tiểu thư chỉ có thể bị nam nhân tinh anh lừa gạt cả tình lẫn tài, bị người một chân đá rớt, nam nhân kia trở thành cao phú soái, nghênh đón các loại mỹ nữ xuất hiện như tre già măng mọc.
Nhưng đây cũng không phải lí do để Liễu Thiếu Bạch tu hú chiếm tổ, vong ân phụ nghĩa Phương trang chủ.
Hiện tại Cẩm Vinh đã thay thế Phương Cẩm Vinh, đương nhiên sẽ không để cho tình huống kia xảy ra.
Muốn thay đổi vận mệnh kỳ thật cũng rất đơn giản.
"Muội muội"
Cẩm Vinh ngẩng đầu nhìn tiểu một nhóc mập mạp chạy đến chỗ mình, đây là huynh trưởng hơn Phương Cẩm Vinh hai tuổi, Phương Minh Đình.
Chỉ cần giữ được mạng của tiểu tử này là tốt rồi, Cẩm Vinh cong cong khóe miệng.
Tiểu hài tử thực sự sáu tuổi Phương Minh Đình không hiểu muội muội cười ngọt ngào như vậy làm gì, gãi gãi đầu nói, "muội muội, ngươi đang nghĩ gì vậy?"
Cẩm Vinh chớp chớp mắt, "Muội nghĩ huynh không luyện kiếm, định vụng trộm đi đâu hả?"
Tiểu bằng hữu Phương Minh Đình kinh hãi, vội vàng che miệng muội muội nhà mình, "Muội muội, đừng nói cho những người khác ta lén đi ra sau núi chơi, được không? Lần sau, ừm, lần sau mang muội đi."
Phương Minh Đình ngốc bạch ngọt bộ dáng nhịn đau chia sẻ bí mật cho mình, Cẩm Vinh trong lòng dâng lên cảm giác đang lừa gạt trẻ nhỏ, sảng khoải trả lời, "Được thôi."
"Ta biết muội muội là tốt nhất mà, tiểu thúc thúc vừa xuống núi có mang kẹo hồ lô về, ta sẽ cho muội thêm một chuỗi." Phương Minh Đình manh manh đát trả lời.
Phương Minh Đình rất thích đồ ngọt, chỉ là Phương Chi Sơn đối với hắn yêu cầu nghiêm khắc, không cho phép hắn ăn uống tùy tiện, cũng chỉ có thể ngóng trông chưởng bố trong trang ngẫu nhiên xuống núi mang về chút đồ ngọt nho nhỏ.
Cẩm Vinh cười cười gật đầu.
Buổi tối
Cẩm Vinh không chút lưu tình, quân pháp bất vị thân, mách lẻo với Phương Chi Sơn, Phương Minh Đình lười biếng không luyện kiếm mà trốn ra sau núi chơi.
* "Quân pháp bất vị thân": pháp luật của vua không thiên vị ai.
"Thằng bất hiếu!" Phương Chi Sơn giận giữ quát lớn, nhéo tai Phương Minh Đình lôi ra đánh một trận.
Cẩm Vinh một bên nghe tiểu shota Phương Minh Đình kêu oai oái, một bên ngồi trên bậc thang cắn hồ lô, trong lòng thở dài, quả nhiên trẻ nhỏ dễ bắt nạt.
* Shota là từ chỉ các nhân vật nam có tính cách và ngoại hình giống bé trai 12,13 tuổi trở xuống. Nhìn chung, Loli và Shouta có nghĩa giống nhau chỉ khác, Loli dùng chỉ các nhân vật nữ và Shota dùng chỉ các nhân vật nam.
Đối với chuyện lừa gạt bé trai đoạt kẹo hồ lô, Cẩm Vinh tỏ vẻ một chút cũng không thấy thẹn.
Trừ bỏ bị đánh, Phương Minh Đình còn bị Phương Chi Sơn cấm túc, nghiêm khắc yêu cầu hắn học xong hai chiêu thức mới, không học cho xong thì đừng có đi ra ngoài.
Hai chiêu thức Thiên Sơn kiếm pháp này không khó học, nhưng muốn một đứa bé sáu tuổi học nhuần nhuyễn toàn bộ, chỉ sợ cũng phải đóng cửa phòng quá nửa năm.
Phương Minh Đình vì việc này vài ngày không thèm nói chuyện với Phương Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh cũng không thèm đi xem hắn, đợi mấy ngày rồi mới mang kẹp hồ lô đến cho gia hỏa này, hắn cao hứng vô cùng.
Ước chừng nửa tháng sau, xảy ra một trận núi lở, Phương Chi Sơn cùng Phương Minh Đình đều bị dọa cho trắng mặt, Phương Cẩm Vinh vẻ mặt bình tĩnh cắn hồ lô.
Từ ngày đó về sau, Phương Chi Sơn đối với nữ nhi nhiều thêm vài phần coi trọng, mà Phương Minh Đình đã sớm bị Cẩm Vinh dỗ ngọt thì có chút sửng sốt.
Kỳ thật Cẩm Vinh đối đãi Phương Minh Đình không giống như là huynh trưởng, ngược lại như là chăm sóc đệ đệ, coi như là nhiều thêm một cái gọi là lạc thú.
Mà Phương Chi Sơn cho dù có coi trọng nữ nhi, nhận thấy đứa trẻ này tâm tư nhạy bén không giống những đứa bé bình thường, nhưng thiên phú võ công lại kém đến không thể nhìn nổi, cùng lắm chỉ có thể rèn luyện cường thân kiện thể, không khỏi có chút tiếc hận.
Ngược lại nhi tử Phương Minh Đình căn cốt không tồi, ngộ tính càng là thật tốt, cho nên Phương Chi Sơn mới yêu cầu nghiêm khắc với hắn như vậy.
Đối với chuyện luyện võ không luyện võ, Cẩm Vinh không để ý nhiều, luyện võ rất mệt, đối với người thuộc chủ nghĩa hưởng thụ như Cẩm Vinh, dựa lưng vào đại thụ mà hưởng phúc cũng không có gì không tốt.
Phương Minh Đình còn ưỡn ngực nói, sẽ bảo hộ tỷ tỷ, không, là muội muội cả đời.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, hai năm sau, Phương Chi Sơn một lần đi ra ngoài trở về còn mang theo một cô nhi, Liễu Thiếu Bạch.
Phương Chi Sơn gặp hắn ở một ngôi miếu hoang, thương tiếc đứa trẻ bơ vơ không nơi nương tựa nhưng tính cách kiên nghị, vì thế muốn mang về thu làm đồ đệ.
Sau khi về sơn trang, Phương Chi Sơn cẩn thân dò xét căn cốt Liễu Thiếu Bạch, tuy không so được với những đệ tử khác trong trang, nhưng mấy năm lang bạt kỳ hồ mà vẫn được như vậy, coi như vẫn có thể bồ dưỡng thêm, Phương Chi Sơn không khỏi vui sướng vài phần.
Phương Minh Đình đối với việc Phương Chi Sơn có thêm một đồ đệ cũng không có ý kiến gì, hắn còn đang vội vàng luyện tứ thức của Thiên Sơn kiếm pháp, dù sao cũng được khen ngợi là trăm năm kì tài của Thiên Kiếm sơn trang, càng phải trả giá nhiều nỗ lực mới được.
Phương Cẩm Vinh thấy Liễu Thiếu Bạch tẩy đi dơ bẩn trên mặt, thay quần áo của đệ tử trong trang lộ ra diện mạo anh tuấn trắng trẻo, cảm thán đương nhiên vai chính lớn lên không thể kém được.
Đối với tân đồ đệ của Phương Chi Sơn, tuy cô không nói gì nhưng biểu hiện cũng thực rõ ràng rằng mình không vui vẻ gì.
Mà Phương Chi Sơn thấy phản ứng của nữ nhi thì trong lòng không khỏi có chút kì quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.