Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 260: Tiên phàm (8)




"Nếu nàng không muốn, liền thôi." Nghe Minh Quân đáp lời, Thanh Ngộ chân nhân khẽ vuốt râu, bình thản nhạt nhẽo nói,
Nếu đối phương vô tình, Quảng Dương Môn cũng sẽ không cưỡng cầu.
Minh Quân cho rằng cô nương kia không giống bình thường, hắn tự nhiên là tin tưởng, nhưng Minh Quân tựa hồ quá chú ý người kia, sự chú ý này có lẽ chính hắn cũng không phát hiện.1
Minh Quân cũng nhắc đến thân thế của nàng, có lẽ là đồng cảm, thương hại, dù là gì đi nữa, đều nên dừng lại ở đây, Thanh Ngộ chân nhân vuốt râu.
Tu tiên vấn đạo, sa vào tình ái chính là tối kỵ.
Minh Quân không phát giác Thanh Ngộ chân nhân có chỗ nào khác thường, kính cẩn cầm lễ nói, "Vâng, sư thúc."
Cẩm Vinh ngồi ở bán đá trong viện, tự mình pha một tách trà, khói bay mờ mịt,
Nếu Đường Cẩm Vinh không có ký ức, bái nhập môn phái tu tiên đệ nhất thiên hạ là một lựa chọn không tồi, có thể dựa vào lương sư điển tịch ở đó mà tiến bộ, bước lên con đường tu tiên.
Đáng tiếc lại đổi thành Cẩm Vinh, đã luân hồi không biết bao nhiêu thế, như lời nói, Quảng Dương Môn không có gì để dạy cô.
Sau khi kiểm tra tư chất xong, đám người Minh Quân nhanh chóng rời đi, đúng hai ngày sau, chuyện này là các vị sư thúc làm chủ nên không có ai có dị nghị gì.
Trên đường quay trở về, đoàn người đi qua Đông Hải, mọi người bởi vì lên đường ngự kiếm phi hành, cũng hao phí không ít pháp lực, lại mang theo ba phàm nhân, liền nghỉ tạmở vùng ven Đông Hải.
Nhìn phía mặt biển vô biên, một đệ tử tò mò hỏi, "Hình như Đông Hải cầm tù một vị tiên nhân, không biết có phải thật hay không?"
"Ta cũng nghe nói qua, mười mấy năm trước ở đây còn giáng xuống thiên lôi trừng phạt."
Ríu rít nói chuyện là một vài ái đồ được coi trọng ở Quảng Dương Môn, tự nhiên nói chuyện cũng có chút không cố kỵ.
Người tu tiên nhiều thuật trú nhan, nhưng mười mấy năm trước, đám đệ tử phần lớn chưa vào sư môn, chính là nghe sư huynh sư tỷ kể lại.
Những người khác chỉ dám lén lút bàn luận, Thanh Hành ỷ vào Thanh Quang sư thúc tính tình tốt nhất, liền lớn mật hỏi, "Sư thúc, việc này là thật chăng?"
Thanh Quang cùng Thanh Tư, Thanh Ngộ nhìn nhau thoáng qua, vài tiểu tử chưa thành niên bàn luận chuyện này cũng là bình thường, việc này năm đó nháo đến ngũ giới đều biết, nói cho bọn họ, cũng là cho bọn họ cảnh giác.
Đường thành tiên gian khó, thành rồi cũng không thể làm bậy, địa vị tôn quý như Lam Hoa tiên quân, một khi xúc phạm thiên quy, cũng rơi vào khốn cùng, thân vây lao tù.
Đông Hải Không Khư nơi hắn bị giam cầm cũng thành cấm địa.
Có không ít nữ đệ tử bị dọa trắng mặt, đặc biệt là nghe được thấy 49 đạo trấn hồn thiên lôi, Minh Quân sắc mặt cũng cứng lại,
Thanh Ngộ thấy thế trong lòng vui mừng không thôi, biết dùng chuyện này răn dạy đệ tử tác dụng.
Nói xong, cũng có đệ tử gan lớn tò mò hỏi, "Vậy nữ tử phàm nhân thành hôn cùng Lam Hoa tiên quân đâu?"
Thanh Ngộ chân nhân lắc lắc đầu, "Không biết."
Xem ra, Lam Hoa tiên quân vì một nữ tử phá huỷ quy tắc tu hành rơi vào hoàn cảnh này, thật sự không khôn ngoan.
Cũng rất nhiều người có cùng suy nghĩ này, ngay cả đồng đạo chí cốt của Lam Hoa tiên quân cũng không thể lý giải, thậm chí cảm thấy phàm nữ kia làm Lam Hoa lầm đường.
Đông Hải Không Khư,
"Sao ngươi lại tới đây?" Lam Hoa xiềng xích đầy mình nhìn thân ảnh xuất hiện bên ngoài kết giới, đáy mắt hiện lên nhàn nhạt ý cười.
Xuất hiện ở nơi cấm địa với cả người thần quỷ yêu ma là một vị tiên nhân áo choàng đen, cũng là bạn tốt nhất của Lam Hoa, Tịch Duyên, nghe được lời này, khóe miệng hơi chọn.
"Ngươi quên sao, trên kia khai mạc Dao Trì thịnh hội, Thiên Đế cũng uống say, sao có thời gian chú ý đến một tiên nhân nho nhỏ như ta."
Cách kết giới, Tịch Duyên giơ bầu rượu trên tay, "Ta còn mang theo đào yêu nhưỡng linh quân tửu, đáng tiếc, ngươi uống không được."
Hắn như cố ý đùa giỡn Lam Hoa.
"Ta đúng là quên mất." Lam Hoa giữa mày mang theo ý cười nhạt nhẽo, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, thái độ đạm bạc.
Nhưng Tịch Duyên biết, Lam Hoa muốn động cũng không thể động, huyền thiết hàn liên khóa trên bảy phần tiên cốt, triệt tiêu pháp lực, khiến cho hàn khí không ngừng cuồn cuộn tiến vào trong thân thể, chẳng sợ Thiên Đế nhân từ, không có dịch đi tiên cốt, nhưng Lam Hoa giờ không khác gì phàm nhân.
Bọn họ trời sinh thần duệ, có từng chịu lăng nhục như vậy.
trên trời một ngày, nhân gian một năm, hắn thật vất vả tìm cơ hội tới xem Lam Hoa, hắn lại đã ở đây chịu khổ mười sáu năm.
"Thật sự đáng giá sao?" Tịch Duyên tự mình ngồi xếp một bàn tiệc rượu, uống một chén, cảm giác đã hơi say.
Lam Hoa đạm đạm cười, ánh mắt kiên định bất biến đáp, "Đáng."
Bướng bỉnh mà kiên định, Lam Hoa bây giờ vẫn là Lam Hoa tiên quân cao ngạo không để thứ gì vào mắt trước kia sao?
Tịch Duyên cười khổ, "Nữ tiên ái mộ ngươi trên Thiên Đình đếm không hết, ngươi lại liều với thiên quy, cố tình yêu một nữ phàm nhân, còn vì nàng từ bỏ tất cả, vĩnh viễn bị cầm tù ở địa phương quỷ quái này."
"Ngươi lần này giấu đến kĩ như vậy, nếu là ngay từ đầu nói cho chúng ta biết, cũng có thể giúp ngươi che giấu, đến bây giờ, chưa từng nghe ngươi nhắc đến tên nàng......"
Tịch Duyên than một hồi, đối với Lam Hoa cứng đầu vừa lo lắng vừa bất lực.
Lam Hoa ý cười ôn hòa, "Các ngươi không cần lo lắng cho ta."
Tịch Duyên vừa nghe lời này, tức giận đến mắng to, "Nếu không phải xui xẻo, hóa hình không bao lâu liền quen biết ngươi, nào đến mức hiện tại mỗi ngày vì ngươi phát sầu......"
"Ta cùng nàng có một nữ nhi."
"Ngươi cũng không biết chúng ta vì ngươi...... Cái gì, ngươi cùng nàng còn có nữ nhi." Tịch Duyên ồn ào một hồi rốt cuộc phục hồi tinh thần, nghe rõ những lời này, kinh ngạc, "Chúng ta làm sao không biết?"
Hắn lại lập tức bấm tay, chân mày cau lại, "Làm sao tính không ra?"
Nói lời này, Tịch Duyên trực tiếp nhìn về phía Lam Hoa, chỉ thấy hắn mỉm cười, "Không phải ta làm."
Luân hồi chuyển thế, Sổ Sinh Tử thượng đều có ghi chép rõ ràng, huống chi là đứa con mà thần tiên cùng phàm nhân sinh ra, trăm ngàn năm khó gặp, nếu đã sinh ra, nhất định kinh động Thiên Đình, làm sao xuất hiện hiện tượng thiên văn hỗ độn như thế.
Lam Hoa nhàn nhạt nói, "Ta từng cho chính mình tính một quẻ, là cát."
Có lẽ liền ứng nghiệm trên người chính nữ nhi của gã.5
......
Tịch Duyên rời Đông Hải Không Khư xong, vốn là muốn đi tìm Lam Hoa nữ nhi, thuận tiện nhận mặt cháu gái, đáng tiếc thời gian hạ phàm quá ngắn, lại nhất thời tìm không thấy, đành phải về Thiên Đình.
Sau khi trở về, hắn lại đem việc này nói cho những thân hữu khác của Lam Hoa, đám người bọn họ cũng kinh ngạc không kém, trước không nói phàm nhân cùng thần tiên muốn có con nối dõi có bao nhiêu gian nan, thứ hai là nữ nhi Lam Hoa sinh ra, thiên cơ cũng không hiện, liền biết không giống người thường.
Nói không chừng, Lam Hoa thật sự có thể bình yên vô ưu thoát khỏi lao tù, Tịch Duyên cùng vài vị tiên nhân đều hy vọng như vậy.
Lại không nghĩ một ngày này tới thật nhanh.
(chuẩn bị đi oánh nhau cứu ông bố ruột thừa nè)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.