Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 256: Tiên phàm (4)




Những lời này Đường Kính Như dù chưa toàn bộ nói ra, nhưng Cẩm Vinh cũng suy đoán được một chút,
Đường Kính Như nghĩ không sai,
Tiên phàm có khoảng cách, yêu nhau càng là cấm kỵ, trừ bỏ bị mất đi phúc phận cùng khí vận, thân thể Đường Kính Như mấy năm nay dần dần suy nhược.
Cũng may có Cẩm Vinh âm thầm chuyển vận linh lực cho nàng.
Cẩm Vinh cũng không hỏi nàng chuyện thương tâm, mà là nói, "Mẫu thân con tò mò, cái tên của con ngài đặt như thế nào vậy."
Đường Kính Như còn nhớ rõ, khi vừa mang thai, vợ chồng bọn họ vốn là muốn lấy một cái tên khác, không nghĩ, một ngày Lam Hoa đột nhiên đo lường tính toán, nói cần lấy tên này.
Tên tựa mệnh, hài tử của bọn họ chú định sẽ phi phàm, không được thiện sửa.
Khi đó phu quân còn tính thật lâu, nói bọn họ hài nhi có túc tuệ, ngày sau chính là nhân vật không ai chạm đến được. Mặc dù hắn không còn, con cũng có thể bảo hộ Đường Kính Như bình an.
Nghe Đường Kính Như nói như vậy, Cẩm Vinh liền cảm thấy cha mẹ tiện nghi đúng là đánh giá mình rất cao.
Không khỏi sinh thêm vài phần hảo cảm với cha hờ Lam Hoa tiên quân.
Nghĩ đến, mấy năm nay không có người tới quấy rầy các nàng sinh hoạt, cũng là trong truyền thuyết vị kia Lam Hoa tiên quân vạn toàn chuẩn bị.
Tuy rằng nàng mẫu thân Đường Kính Như hàm hàm hồ hồ, ngày thường nhiều cố kỵ, không muốn tiết lộ quá nhiều, nhưng đến khi Cẩm Vinh hỏi nàng cha tên là gì, Đường Kính Như vẫn là mỉm cười ở trên tay con gái viết hai chữ" Lam Hoa ".
Xem ra ngày cha tiện nghi quen biết mẫu thân là dùng tên thật, không mang ý định lừa tiểu cô nương, Cẩm Vinh miên man suy nghĩ một tí xíu.
Lam Hoa, Lam Hoa tiên quân.
Nếu Cẩm Vinh chưa hỏi Thổ Địa Công, có lẽ còn chưa rõ ràng vị này là ai, nhưng hiện giờ cô mười phần chắc chắn.
Đời này thật sự phải đánh với Thiên Đình một hồi.9
Có lẽ là cái tên Lam Hoa làm Đường Kính Như nhớ lại quá vãng tốt đẹp, nàng không biết được nữ nhi 6 tuổi trong lòng đang ấp ủ âm mưu lớn mật tày trời.
Cẩm Vinh đương nhiên không khinh nhờn những vị thần tiên trên trời kia, đặc biệt là khi bọn họ đang nhìn mặt cha tiện nghi mà làm lơ hai mẹ con mình, nhưng nếu thật muốn động thủ, chỉ cần dùng Sổ Sinh Tử của quỷ phủ, liền có thể tra được tung tích, Đường Kính Như chạy không thoát.
Cẩm Vinh không khỏi trầm tư.
————
Sau khi Cẩm Vinh đi bái tế cha mẹ, dù chưa thể làm Đường Kính Như cởi bỏ khúc mắc, nhưng cũng trong lòng khoan khoái phần nào, trên mặt cũng nhiều phần tươi cười.
Mà có mục tiêu phấn đấu, Cẩm Vinh cơ hồ thời khắc đều tu luyện, tuy rằng đã chuẩn bị kế hoạch chạy trốn, nhưng thực lực vẫn phải có.
Đã có cơ sở tu luyện, tu vi lần này nhanh chóng tăng tiến, nước chảy thành sông.
Phật gia có tiệm ngộ, ngộ đạo, mà tu hành cũng yêu cầu chăm chỉ, thiên phú, ngộ tính, tư chất, cơ duyên, các yếu tố này nếu được thỏa mãn, vậy một bước đăng tiên, đạp đất thành Phật.
Cẩm Vinh đã từng luân hồi nhiều kiếp, nhìn thấy những thường nhân hội đủ các yếu tố trên, được người đời xưng là thiên tài.
Người như vậy là được pháp tắc Thiên Đạo thiên vị.
Cẩm Vinh không được hưởng thụ đãi ngộ khí vận chi tử, cho dù có cũng bị lăn lộn thành không có, cái gọi là khí vận, nói tốt cũng không tốt, chỉ là Thiên Đạo là pháp tắc của thế giới, nó không vô duyên vô cớ cho ai cái gì, người mang khí vận hoặc là nhờ kiếp trước có đại công đức, hoặc là ngày sau gánh vác trách nhiệm, hồi báo thế giới.
Thần chức Tư mệnh cho phép Cẩm Vinh nhìn thấy thiên cơ, ngược lại mang theo nó vài thế, Tư Mệnh Thiên Bàn đã tự chứng minh nó thực phiền toái.
Cẩm Vinh không sợ phiền toái, nhưng lại không thích chịu khống chế, cho nên không biết sợ mà lừa dối thiên bàn đi luân kiếp.
Nếu Cẩm Vinh có thể biết trước cốt truyện vì năng lực tư mệnh, xuyên qua các kiếp cũng là vì thứ này, nhưng không rõ vì sao luân hồi không kết thúc.
Cẩm Vinh thực tiêu sái, ở trong luân hồi hưởng thụ mỗi từng cuộc đời bất đồng.
Cho dù không hồi kết, ít nhất vận mệnh của mình do mình làm chủ, mà không phải tuân theo thứ gọi là cốt truyện.
......
Núi xa trùng điệp, xanh ngắt như mơ, non xanh nước biếc, trời không đỏ mưa, lại mang theo hơi thở tươi mát sảng khoái.
Xuất hiện ở chân núi là một nhóm người có nam có nữ, khí chất bất phàm, dung mạo trẻ trung, trên người đều là phục sức đạm màu như nhau, có vẻ là đệ tử tiên gia môn phái nào đó.
Nữ đệ tử xiêm y lam nhạt thanh nhã nói với nam nhân bạch y cầm đầu đoàn người này, "Sư huynh, nếu không chúng ta tìm một chỗ nghỉ chân đi."
Những đệ tử khác dù không dám ngỏ lời, nhưng trong mắt cũng hàm chứa mong đợi nho nhỏ, bạch y nam tử nhìn như lãnh đạm bạch hơi hơi gật đầu, "Được."
Tuy nói người tu tiên không sợ mệt mỏi đói khát, nhưng trời đã tối, canh giờ nữa là nửa đêm, bọn họ nên tìm thôn trang nghỉ ngơi, cũng tốt hơn ăn ngủ ngoài trời dã ngoại sơn gian, hơn nữa tu vi của bọn họ chưa thể biến ra phòng ốc che mưa chắn gió.
Đi hồi lâu, cũng không thấy dân cư, bạch y nam tử suy nghĩ có nên ngự kiếm phi hành tìm nơi dừng chân. May thay, rốt cuộc lúc này hắn cảm ứng được phía trước có người, bạch y nam tử đi theo nơi đó, các đệ tử cũng theo sau.
Chỉ thấy một thiếu nữ 15-16 tuổi đang ở trong rừng múa kiếm, cũng không thể nói là múa, chỉ là quơ qua quơ lại một thanh kiếm gỗ, trong mắt bọn họ, vừa vụng về vừa thong thả, lại mang chút kỳ quái khó diễn đạt.
"Cô nương." Bạch y nam tử cất tiếng nói.
Thiếu nữ thế nhưng cũng chưa để ý đến hắn, như cũ huy kiếm, có đệ tử bất mãn muốn mở miệng, lại bị bạch y nam tử ngăn cản xuống dưới, hắn hơi hơi nhíu nhíu mày, nhưng cũng không nói thêm gì.
Cũng may thiếu nữ không làm cho bọn họ chờ bao lâu, tựa hồ đã hoàn thành xong, mới chậm rì rì mà nhìn về phía bọn họ, ánh mắt nàng chủ yếu là nhìn nam tử bạch y như tuyết, dung mạo xuất chúng trẻtuổi nhất.
"Người lớn trong nhà có dạy quý ngài đây không nên làm phiền người khác luyện kiếm."
Nàng thì tính luyện kiếm cái gì, có đệ tử nghĩ thầm trong lòng, cũng nhiều đệ tử trực tiếp tỏ ra không vui, một nữ tử hương dã lại dám ngạo mạn vô lễ như vậy.1
Bạch y nam tử tuy rằng nhìn như lạnh tựa băng sương, nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh nói, "Là ta không đúng, quấy rầy cô nương."
Đám đệ tử chỉ biết cảm thấy đại sư huynh thật khoan dung nhân thiện, cũng càng bất mãn với cô nương kia, không thể tưởng tượng được lại có một người vô lễ như vậy.
Thiếu nữ gật gật đầu, "Lời này nói cũng còn tính chân thành."
Đám đệ tử từ nhỏ tới lớn đều ở sơn môn Hoa Dương Phái thanh tâm quả dục, rất ít hỏi đến thế sự, hiện giờ các đệ tử lần đầu tiên gặp được một người có bản lĩnh tức chết người khác như vậy. Đám nữ đệ tử cơ hồ đều đỏ mặt, vì bực.
So sánh mới thấy, đại sư huynh của bọn họ vẫn không hề tức giận, đám sư đệ sư muội thở dài, đại sư huynh quả nhiên tu vi thâm hậu, hàm dưỡng cực tốt.
Đại sư huynh chưa nói gì, bọn họ cũng không chấp nhặt một nữ phàm nhân.
Cũng may thiếu nữ không tiếp tục" trêu chọc " bọn họ, nàng lúc này mới nói, "Xem bộ dáng mấy người, cũng không giống lạc đường tới nơi này."
Bạch y nam tử nói, "Xin hỏi cô nương có biết gần đây có nơi nào bọn ta có thể tá túc."
Thiếu nữ cầm kiếm gỗ kia chính là Cẩm Vinh, cô đánh giá những người này một vòng, đám người bị ánh mắt của thiếu nữ đảo qua liền cảm thấy lạnh gáy, trong khi nàng chỉ là một thường nhân, nhìn không ra chỗ nào đặc biệt.
Cẩm Vinh trong lòng thầm nghĩ, thì ra là đệ tử môn phái tu tiên, nhìn qua hẳn là không thiếu tiền, vừa vặn mang về cho thúc bá a di trong thôn kiếm tiền.
Đám người còn không biết mình đang bị nhìn như lợn sắp lên thớt, Cẩm Vinh rốt cuộc mở miệng, "Đi theo ta đi."1
......
Vậy là một nhóm người đi theo phía sau Cẩm Vinh,
bọn họ ra khỏi cánh rừng đến một con đường ngoằn ngoèo có khi rộng lớn, có khi hẹp, nữ đệ tử xiêm y màu lam nhạt kéo tay áo bạch y nam tử, nhỏ giọng nói, "Sư huynh, nàng không phải là yêu quái chứ."
Cũng không trách nữ đệ tử suy nghĩ như vậy, ở nơi núi sâu rừng già như vậy lại đụng phải một thiếu nữ kì quái, hành xử không giống người thường, đi đứng nhanh nhẹn, so với người tu tiên bọn họ không hề kém. Bọn họ còn tưởng mình đang bị yêu quái lừa gạt, lúc trước bọn họ từng gặp phải một con yêu quái ngụy trang thành đồng môn đệ tử, nếu không nhờ đại sư huynh tu vi thâm hậu nhìn thấu ám chiêu của yêu quái, bọn họ chỉ sợ đã bị yêu quái ăn vào bụng.
"Nàng không phải." Bạch y nam tử truyền âm trả lời, tuy rằng hắn cũng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng trực giác nói cho hắn, cô nương này không phải yêu quái.
Đi bộ thêm nửa khắc, bọn họ cuối cùng thấy được một mảnh dân cư đông đúc cùng phòng ốc điền xá.
Cẩm Vinh thuận miệng nói, "Tới rồi."
Bạch y nam tử có chút kỳ quái, lúc trước sao bọn họ không tìm được đường đến thôn này.
Cửa thôn đột nhiên xuất hiện nhiều nam thanh nữ tú khí chất tuấn dật, quần áo bất phàm, thực mau liền thu hút chú ý, có người thấy Cẩm Vinh, liền hỏi nói, "Tiểu Cẩm, đây là ai vậy?"
Cẩm Vinh cười nói, "Người qua đường, nói là muốn tá túc."
"Nhìn thật giống tiên nhân." Người trong thôn mồm năm miệng mười sôi nổi nghị luận, người trong thôn Liên Đài phần lớn cả đời cũng không đi quá xa quê hương, cũng không sinh ra nhân vật lớn, mà đám người bạch y nam tử ở trong mắt bọn họ không khác gì những tiên nhân trong lời kể người lại.
Bất quá chỉ dám nhỏ giọng nghị luận, miễn mạo phạm quý nhân.
Chỉ chốc lát, lí chính liền tới đây, cúi người chắp tay cung kính nói, "Xin hỏi chư vị chính là danh môn đại phái đệ tử?"
Lí chính đi đây đi đó, cũng từng nghe nói đến các môn phái tu tiên, xem đám người khí độ bất phàm mới dám phỏng đoán như vậy.
Bạch y nam tử rốt cuộc nói ra thân phận cùng sư môn, nguyên lai người này là đại đệ tử Minh Quân dưới Hoa Dương Phái.
Vốn muốn báo cho vị cô nương kia, chỉ là đối phương tựa hồ không thèm để ý, căn bản là không hỏi.
Hoa Dương Phái, vừa nghe chính là danh môn đại phái, khuôn mặt đầy nếp nhăn của lí chính nhiều vài phần tươi cười. Biết được các vị đệ tử là muốn ở lại đây tá túc mấy ngày, càng là một ngụm đồng ý, có thể kết thiện duyên không thể tốt hơn.
Những người khác trong thôn càng nhiệt tình chuẩn bị phòng ốc chiêu đãi các vị tiên nhân, nói ra cũng có phần hãnh diện.
Minh Quân cùng sư đệ muội đối đãi với các thôn dân không lãnh đạm cũng không quá thân cận, tuy có chút rụt rè, nhưng cũng là có lễ có tiết.
Tuy rằng này một nửa nguyên nhân là bị vị cô nương dẫn đường k1ch thích, gặp được thôn dân mới lấy lại được bình tĩnh.
Minh Quân nghĩ như vậy, đột nhiên nhận ra điểm không thích hợp, so với những người này, cô nương kia quá bình thản đi.
Lúc này cũng không thấy bóng dáng nàng, vì thế Minh Quân liền hỏi lí chính, "Không biết vị cô nương dẫn đường cho chúng ta đã đi đâu rồi?"
"Nàng là con gái Đường nương tử, chắc là về nhà phụ giúp nương nàng ta rồi, tiên trưởng có chuyện gì sao?" Lí chính có chút do dự nói,
"Kì thật không có." Minh Quân vừa nói một câu, liền có những người khác nói theo.
"Không có mới là lạ." Một nữ đệ tử tính tình nóng nảy nhịn không được nói, tuy rằng bọn họ cũng không tính là tiên nhân, nhưng một đường đi, trừ bỏ yêu quái, phàm nhân cho dù là công hầu vương tước đều nhiệt tình thân thiện với bọn họ, coi như khách quý mà lễ đãi, thái độ của Cẩm Vinh chênh lệch quá lớn.
Lí chính nghe xong lời này cũng nóng nảy, "Tiên trưởng chớ trách, Cẩm Vinh đứa nhỏ này chính là không hiểu chuyện chút, nàng vẫn là cô nương tốt, tâm địa thiện lương."
Không trách lí chính nói như vậy, tuy rằng mấy năm nay Đường nương tử dốc lòng nuôi nấng, nha đầu Cẩm Vinh chẳng được mấy phần giống mẫu thân, tri thư đạt lý, ôn nhu nhĩ nhã, nhưng nói gì thì nói nàng vẫn rất tốt, còn biết y thuật, thường hay lên núi hái thuốc, người bị bệnh trong thôn đều là nàng đi hái thuốc, tự mình chữa trị.1
Người trong thôn đều nói, chẳng sợ Cẩm Vinh không học được tay nghề thêu thùa của mẫu thân, chỉ bằng tay nghề y thuật của nàng, ngày sau cũng không lo.
Minh Quân nghe lí chính nói, cũng có chút đổi mới với cô nương Đường Cẩm Vinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.