Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 251: Huyết tộc (6)




Công Tây Linh từ trong mơ tỉnh lại, mở mắt ra, phản ứng đầu tiên là đề phòng mà nhìn phía bốn phía, vách tường xám trắng, quầy thuốc, cánh cửa khép hờ, hết thảy đều nói cho hắn, hắn vẫn đang ở phòng khám của bác sĩ Cổ.
Nói thực ra, mấy ngày sinh hoạt ở phòng khám này là mấy ngày hắn được ngủ ngon nhất.
Công Tây Linh đứng dậy từ chiếc đệm lò xo, đi đến phía trước cửa sổ nhìn ra sắc trời bên ngoài, một bầu trời thập phần âm trầm xám đen, khiến người từ trong lòng cảm thấy trầm trọng bất an.
Lại là một bầu trời đầy mây. Công Tây Linh ở trong lòng không biết lần thứ mấy lặp lại những lời này.
Từ khi cùng cha mẹ đến hòn đảo này, hắn cơ hồ chưa thấy được mặt trời là dáng vẻ gì, ngẫu nhiên có xuất hiện một hai lần, cũng chỉ là nháy mắt.
Phòng khám chỉ có một chiếc radio giản dị, phát thanh viên là nữ, đọc rõ ràng, truyền phát tin, "Theo cục khí tượng thủy văn và biến đổi khí hậu, ngày mai trên đảo sẽ là một ngày nắng ráo, thích hợp cho các hoạt động vui chơi ngoài trời và tham quan ngắm cảnh..."
Công Tây Linh nghe thế, tim cũng đi theo ngừng một phách.
Cổ Nguyên như cũ mặc tấm áo blouse trắng của gã, đi đến bên cạnh Công Tây Linh, "Đã lâu không thấy đảo có ngày nắng."
"Đừng nghĩ, đi ăn sáng đi." Cổ Nguyên vỗ vỗ bả vai Công Tây Linh, ngữ khí nhẹ nhàng nói.
Bọn họ đều biết thời tiết có ánh mặt trời đồng nghĩa với gì.
Lắng nghe dự báo thời tiết ngày hôm nay không chỏ có phòng khám nhỏ của Cổ Nguyên, nhà náo có thiết bị điện tử trên đảo cũng đều nghe được tin này.
Các du khách không chút nào để ý, bọn họ thấy nhiều ánh mặt trời xán lạn, ngược lại càng thích phong cách âm trầm độc đáo trên đảo.
Cư dân phần lớn chỉ kinh ngạc trong chốc lát, trên đảo đích xác đã lâu không có nắng, nhưng việc nên làm thì vẫn phải làm, mỗi người một ngày đều có việc của mình, mẩu tin nhỏ này không chiếm cứ đầu óc họ quá lâu.
Huyết tộc xem như có sinh hoạt gắn bó mật thiết với thời tiết cũng chỉ là oán giận vài câu, đối với bọn họ mà nói, ngày có ánh mặt trời, bất quá là không ra khỏi cửa ở nhà ngủ nướng.
Cổ Nguyên ôn hòa cười nói, "Bữa sáng ngày hôm nay chính là bánh mì cùng sữa bò mua ở tiệm bên cạnh, hương vị rất được."
Nói xong, tự mình cầm lấy một cái bánh mì gặm lên, Công Tây Linh cũng theo sau từ túi giấy cầm một cái, một ngụm cắn đi xuống, bánh mỳ mới ra lò, nóng hầm hập, vừa thơm vừa mềm.
Có lẽ là nhờ mỹ thực, Công Tây Linh tâm tình lập tức nhẹ nhàng hơn nhiều, "bác sĩ Cổ, là anh mua sao?"
Cổ Nguyên thuận miệng nói, "Không phải, là Hàn Cẩm Vinh mua."
Là cái người đã bị chuyển hóa thành huyết tộc kia, Công Tây Linh bị nghẹn, nhưng vẫn là không bỏ được, tuy rằng bà chị kia thoạt nhìn không giống người tốt, nhưng nếu đã muốn giết cậu ta, cũng rất đơn giản, không cần động tay chân rườm rà như vậy.
Dù sao mấy cái bánh mì cũng không thu mua được hắn, hắn sẽ không bỏ qua bất luận một huyết tộc nào.
Ăn xong bánh mì, Công Tây Linh lại uống sữa bò, hương vị cũng thực ngon, thấy hắn uống xong rồi, Cổ Nguyên còn đem ly của mình cho hắn. Công Tây Linh chớp chớp mắt, vẫn nhận lấy.
Sáng sớm thượng cũng chưa nhìn thấy Hàn Cẩm Vinh, Công Tây Linh nhịn không được hỏi, "Chị ta đi đâu?"
"Chưa nói, bất quá, cũng sắp về rồi." Cổ Nguyên vừa dứt lời, cửa phòng khám đã bị đẩy ra, là Cẩm Vinh.
Phục trang đơn giản chỉ là trên lưng rất nhiều đồ vật, là một phen thanh đao vừa dài vừa bén, nhìn qua liền biết không giống người thường.
Công Tây Linh trong mắt tràn đầy ngạc nhiên, "Cây đao này?" Hắn nâng mắt, "Sao chị lại có được nó?"
Công Tây Linh sao không nhận ra thanh đao kia, kia chính là cha mẹ cậu được hiệp hội thợ săn khen thưởng, sau khi cha mẹ qua đời cũng không rõ lạc ở đâu.
Cẩm Vinh đặt vũ khí xuống, rút ra khỏi vỏ, lưỡi đao cực bén nhọn.
Công Tây Linh đã có thể xác định đây chính là đồ vật của ba mẹ cậu ta, hai bước ba bước đi đến, nhấp miệng nói, "Trả lại cho tôi, đây là đồ vật của cha mẹ tôi."
"Hiện tại đồ ở trong tay tôi." Cẩm Vinh liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói, "Coi như cái giá cho ơn cứu mạng."
"Ơn cứu mạng, tôi sẽ trả lại." Dưới sự giáo dục của Cổ Nguyên nhiều ngày nay để tránh Công Tây Linh tìm chết, Công Tây Linh cũng vô pháp phủ nhận, Hàn Cẩm Vinh đích xác cứu hắn một mạng.
Cẩm Vinh cũng không thèm nhìn cậu ta, m ơn trớn lưỡi dao, không chút để ý đáp, "Chờ nhãi ranh cậu đến bao giờ, xong việc tôi trả."
Công Tây Linh mặt đỏ lên, còn muốn nói cái gì lại bị Cổ Nguyên kéo lại, hắn hướng Công Tây Linh lắc lắc đầu, cơ hồ là nhỏ đến khó phát hiện thở dài một tiếng,
"Cha mẹ cậu sẽ không thất vọng khi cô ấy dùng vũ khí của họ."
"Chị ta" Công Tây Linh ngẩn người, nhất thời nỗi lòng hỗn tạp, không biết nói cái gì.
Cẩm Vinh tỏ vẻ thực vừa lòng với vũ khí mới trong, tay không bắt giặc? Cô mới không ngốc như vậy, trên đảo cũng khó tìm công cụ. Cây đao này vẫn là tìm được từ Cục Cảnh Sát, bao gồm tro cốt cha mẹ Công Tây Linh, nhưng chuyện này để Cổ Nguyên nói cho hắn đi.1
Vũ khí từ hiệp hội thợ săn sản xuất phẩm so với lưỡi dao thông thường phẩm chất tốt hơn rất nhiều, cũng là dùng để chuyên môn đối phó huyết tộc.
Cẩm Vinh nói một tiếng với Cổ Nguyên, "Tôi đi ngủ một giấc, đến buổi tối anh nhớ gọi tôi."
Cổ Nguyên khóe miệng hơi hơi run rẩy, nhìn qua một chút cũng không giống người chuẩn bị một mình lao vào ổ huyết tộc.
Yến hội huyết tộc cũng là dịp để bọn chúng cuồng hoan,
Elias ở huyết tộc có địa vị rất cao, nếu đem cấp bậc của huyết tộc phân chia như quý tộc thời Trung cổ, như vậy hắn có thể xưng vương tước, huyết tộc cấp thấp phụng huyết tộc bậc cao là chủ, thậm chí khẩn cầu huyết tộc bậc cao bố thí, địa vị tôn quý giống Elias, thực lực cường đại, dung mạo lại là số một số hai, có rất nhiều người giống Lily sùng bái, đi theo hắn.
Nhưng tại yến hội quan trọng như vậy, khách khứa tham dự cũng không thiếu người châm chọc hắn.
"Elias, nghe nói ngươi bị một huyết tộc chính ngươi chuyển hóa đánh một trận." Một huyết tộc bậc cao mái tóc màu dây đay khóe miệng mang theo trào phúng mỉa mai.
Những huyết tộc khác nghe vậy cũng xì xào bàn tán, loại chuyện này ảnh hưởng không nhỏ đến uy tín của Elias ở huyết tộc.
Elias trên mặt mang theo ôn hòa có lễ tươi cười, một chút không có biểu hiện ra tức giận tới, "Lần này cho các ngươi tới, cũng là vì thương lượng xử trí chuyện của nàng."
Huyết tộc bậc cao kia cũng không tiếp tục chê cười, có thể dùng lời chiếm tiện nghi của tên Elias này đã khó được, hắn cũng không nghĩ Elias lại có thời điểm như vậy
"Huyết tộc cuồng vọng như vậy đích xác nên xử cực hình."
Nói như vậy là vì lấy lòng Elias, cũng là để huyết tộc vừa lòng, đám người có mặt ở nơi này nhiều ít cũng nghe đồn qua việc này, nếu không nhanh chóng xử trí, sao có thể răn đe những tân huyết tộc khác.
Lại nói, yến hội của huyết tộc cũng còn một mục đích khác là hoan nghênh các tân huyết tộc, những kẻ vừa từ nhân loại chuyển hóa thành huyết tộc.
Huyết tộc tuy rằng có dung nhan không già, thọ mệnh lâu dài, nhưng cũng tồn tại khiếm khuyết lớn, đó chính là khó sinh đời sau. Huyết tộc thuần huyết được sinh ra mỗi năm chỉ có một số lượng cực nhỏ, vì làm lớn mạnh lực lượng huyết tộc, mới phát sinh việc chuyển hóa nhân loại.
Chỉ cần thành huyết tộc, sẽ giống như bọn họ.
Khuất phục khát vọng với máu tươi, đắm chìm trong trường sinh thanh xuân tốt đẹp, nghe nói lứa huyết tộc đầu tiên, chỉ là bởi vì hoài nghi ý nghĩa huyết tộc xuất hiện trên đời, dù gì so với nhân loại, huyết tộc thật sự quá ít.
Qua vài thập niên, thuỷ tổ huyết tộc cũng không suy nghĩ cẩn thận, nếu không có kết quả, vậy làm lớn mạnh lực lượng huyết tộc, ắt sẽ hiểu được ý nghĩa cuộc sống này.
Không ngừng mở rộng huyết tộc, thậm chí đem thế lực từ chỗ tối duỗi ra bên ngoài.
Trang viên huy hoàng này của Elias kỳ thật cũng là thành lũy của huyết tộc,
Elias đi đến đại sảnh, đứng ở vị trí trung tâm, dưới trăm ánh mắt chăm chú nhìn hắn, giọng nam như đàn cello ưu nhã vang lên, "Hôm nay tuyên bố chuyện thứ nhất, chính là xử trí một người do ta chuyển hóa thành tân huyết tộc—."
Ngay lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, dưới ánh trăng, một người chậm rãi bước vào,
Thịnh yến nháy mắt an tĩnh, tất cả nhìn về phía kẻ không mời mà đến —— Hàn Cẩm Vinh.1
Dưới những ánh mắt bất thiện của huyết tộc, Cẩm Vinh cười càng tươi, nhìn một vòng chung quanh đại sảnh, "Xem ra ta tới đúng thời điểm rồi."
Tuy rằng đối phương thoạt nhìn ôn hòa mà có lễ, hành vi này làm rất nhiều huyết tộc cảm thấy bị mạo phạm.
"Thật là một kẻ thô lỗ cuồng vọng." Chính là huyết tộc vừa chỉ trích Elias lần nữa ngạo mạn khinh miệt nói,
Cẩm Vinh bởi vì những lời này mà nhìn về phía hắn, mỉm cười "Nếu đây là lý do ông cho rằng ta thô lỗ cuồng vọng, như vậy chúc mừng quý ngài, ngài còn có thể nhìn thấy càng nhiều."
Ngay sau đó, nàng đưa tay rút vũ khí, hàn quang lạnh thấu xương, đoản đao thon sáng lên trong ánh trăng.
"Trên người nàng có mùi lũ thợ săn!" Có huyết tộc cảm nhận được hơi thở kì quái, không khỏi kinh hô,
Một huyết tộc cư nhiên cầm vũ khí của thợ săn quỷ hút máu, thật hoang đường!
Không nghĩ tới, vài giờ trước, có một nhân loại cũng có câu hỏi tương tự, Cổ Nguyên ngẫu nhiên hỏi Cẩm Vinh, "Cô muốn báo thù như thế nào?"
Nàng nói, "Đương nhiên là giết bọn họ."
"Bọn họ? Elias? Đám người ở trang viên"
"Không, toàn bộ huyết tộc." Cẩm Vinh không chút nào che giấu ý đồ, rõ ràng là đang muốn thông báo.
......
Trên lễ phục trắng tinh của huyết tộc kia nhanh chóng xuất hiện một vết máu, rồi loang dần ra, thân thể cũng ngã xuống, vị trí trái tim như bị người ta rạch đôi, mạng sống cứ thế mà trôi tuột đi.
Mà màn tàn sát đêm nay chỉ vừa bắt đầu.
Máu tươi, vô tận lan tràn máu tươi, như muốn nhấn chìm đại sảnh, mà những kẻ yêu thích máu tươi nhất trong mắt chúng không có hưng phấn, chỉ có sợ hãi cực đoan.
Mà Elias cũng không ngoại lệ, thời điểm thanh đao c ắm vào trái tim hắn, thân thể lạnh lẽo, hắn mới tỉnh ngộ, hắn đã làm ra một quyết định sai lầm cỡ nào, cho rằng bản thân có thể quyết định cho số mệnh của người khác, hắn thực ra đã đặt dấu chấm cho đông đảo sinh mệnh của huyết tộc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.