Cẩm Vinh rời cục cảnh sát chưa được bao lâu, liền nhận được điện thoại, Bạch lão gia tử đã sớm đoán được việc này, hỏi thăm một chút tình hình.
Cẩm Vinh có chút kinh ngạc, "Tuy rằng không trái với quy định, nhưng ngài không sợ cháu mang tình cảm riêng vào nhiệm vụ hay sao."
Bạch lão gia tử giọng mang theo một chút ý cười, "Cháu là cái dạng gì, ta còn không rõ hay sao, hơn nữa......"
"Cẩm Vinh." Bạch lão gia tử ôn hòa không mất uy nghiêm nói tiếp, "Mạc Phái lần này phải bắt."
Cẩm Vinh gợi lên ý cười, "Vậy thì không phải giúp đỡ đơn thuần rồi."
Bạch lão gia tử khẳng định, "Thời điểm tất yếu, chính cháu xử lý."
Lời này cô đã nghe không biết bao nhiêu lần, câu trả lời cũng trước sau như một, Cẩm Vinh biểu tình hiện lên trong nháy mắt đạm mạc, "Được, cháu đã biết."
Cái gọi là trùng hợp, có khi lại là tất nhiên.
Kết thúc trò chuyện, Cẩm Vinh thu điện thoại vào trong túi. Nơi các ký túc xá trường học một đoạn, thuận tiện đi bộ sắp xếp lại dự tính thời gian tới.
Nhưng nhạy bén cùng khả năng quan sát của Cẩm Vinh không vì những suy tính trong đầu mà hạ xuống, lập tức nhận ra có một chiếc xe đang theo dõi mình.
Cẩm Vinh gõ cửa sổ xe hai cái, mỉm cười nói, "Có chuyện gì sao? Hứa tiên sinh."
đây là lần đầu tiên Hứa Hiếu Cảnh gặp mặt nữ nhi Hứa Tiểu Ngải, tuy rằng hiện giờ gọi là Hàn Cẩm Vinh.
Bởi duyên cớ trước đây, bọn họ còn chưa kịp đặt tên cho con, Tiểu Ngải cũng chỉ là tên thân mật.
Cho dù phụ thân đã nhắc nhở, Hứa Hiếu Cảnh mỗi lần gặp chuyện có liên quan đến thê tử, đầu óc không cẩn thận nổi.
Huống chi Hàn Cẩm Vinh đã về Yến Thị.
Hứa Hiếu Cảnh cũng có chừng mực, phụ thân chỉ là nói không được đi điều tra, không cưỡng cầu, nhưng chưa nói không thể gặp mặt. Cha mẹ con cái, thiên luân chi tình, ông ta không tin một đứa trẻ lớn lên ở viện mồ côi có thể dễ dàng từ bỏ.
Mà Hàn Cẩm Vinh dừng lại, chủ động gõ cửa sổ xe, tựa hồ cũng chứng thực điểm này.
Hứa Hiếu Cảnh kéo cửa xe, để con gái hư hư thực thực tiến vào, Cẩm Vinh cũng không cự tuyệt, không biểu hiện ra bén nhọn, thái độ không quá kì thị, không khỏi làm Hứa Hiếu Cảnh thở phào nhẹ nhõm.
Xe đi thêm một đoạn đường, Hứa Hiếu Cảnh không biết nên mở lời như thế nào với đứa con thất lạc nhiều năm này.
Hoặc là nói, cho dù trước đây đã tưởng tượng nhiều viễn cảnh, nhưng không nghĩ rằng, nữ nhi sẽ là cái dạng này.
Nếu lớn lên ở Hứa gia, con gái ông ta chắc sẽ giống cháu gái Hàm Anh và những thiên kim tiểu thư khác, không phải như bây giờ, khiến ông không thể nào xuống tay, sờ không tới, khoảng cách đều đã xây dựng xong.
Hứa Hiếu Cảnh đơn giản không hề mang ý đồ hàn gắn tình cảm cha con, đi thẳng vào vấn đề nói ra mục đích của mình.
"A Dư rất nhớ con." Vì thê tử, Hứa Hiếu Cảnh hoàn toàn có thể đi cầu một người khác, chẳng sợ người kia là con gái hắn, tuy rằng với hắn mà nói, không khác gì một người xa lạ.
"Không có tâm tư khác, bà ấy chỉ là muốn gặp con." Hứa Hiếu Cảnh thành khẩn nói, có thể đem tư thái hạ đến thấp như vậy, có thể nói là cực kỳ thâm tình.
Cẩm Vinh như cũ ôn hòa mỉm cười, nhìn dáng vẻ thờ ơ kia, Hứa Hiếu Cảnh sinh ra một chút tức giận,1
"Bà ấy dù sao cũng là mẹ ruột con."
Nghe được lời này, Cẩm Vinh tựa hồ thoáng động dung một chút, "Ngài đã nói như vậy, tôi liền tiết lộ một chuyện cho ngài."
Tái xế Hứa Hiếu Cảnh nhìn kính chiếu hậu, vị Hàn tiểu thư kia nghiêng đầu giống như nói gì đó với tiên sinh, bộ dáng ôn hòa mỉm cười, còn có vẻ rất thân cận, khiến cho tài xế thoáng vui mừng vì Hứa tiên sinh có thể hàn gắn với con gái.
Nhưng chớp mắt, sắc mặt Hứa tiên sinh liền thay đổi.
"Mạc Phái sắp chết rồi."
Đây chính là những lời Cẩm Vinh nói cho Hứa Hiếu Cảnh, sau khi nói xong cũng không xem sắc mặt Hứa Hiếu Cảnh, nhìn về phía trước, "Đến nơi rồi, dừng xe lại đi."
Tài xế nghi hoặc nói, "Hứa tiên sinh?"
Hứa Hiếu Cảnh giọng hơi trầm xuống, "Nghe con bé."
Tài xế gật gật đầu, đem xe dừng ở ven đường, thẳng đến khi Cẩm Vinh xuống xe, đóng cửa lại, Hứa Hiếu Cảnh cũng chưa nói thêm lời nào.
Trong đầu Hứa Hiếu Cảnh lúc này chỉ suy nghĩ hai việc duy nhất, thứ nhất là lời này có đáng tin tưởng hay không, thứ hai, nếu như A Dư biết chuyện này thì phải làm sao?
Hắn biết rõ A Dư vẫn không thể quên được Mạc Phái, thái độ hiện tại của bà như vậy, nguyên nhân là vì con gái, cũng có nguyên nhân Mạc Phái luôn ở nước ngoài không quay về. Nhưng một khi tin Mạc Phái chết đến tai bà, mọi chuyện sẽ khác hoàn toàn. Việc này lấy thế lực Hứa gia, không khó tra, nhưng tuyệt không thể để A Dư biết.
Hứa Hiếu Cảnh theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ kính chiếu hậu, thấy Hàn Cẩm Vinh còn ở ven đường không đi.
Trên mặt xuất hiện một loại tùy ý, mang theo vẻ hứng thú.
Thân ảnh nhỏ dần khi trước xe lăn bánh,
Hứa Hiếu Cảnh bỗng nhiên cảm thấy đáng sợ, người như vậy, thực sự là con gái ông?
......
So với khách sạn, Cẩm Vinh càng thích ở lại ký túc xá trường học, lúc sau một thời gian sau, không có ai từ Hứa gia tới tìm cô, càng không ai đếnnhận thân nhân nữa.
Mà cục cảnh sát bên kia, cũng không biết Bạch lão gia tử hay cấp dưới đã nói gì với Chu cục, Cẩm Vinh cơ hồ mỗi ngày đều ra vào tầng mười hai cục cảnh sát, người bên trong cũng đều quen biết cô.
"Hàn tiểu thư, Trịnh đội trường mời mọi người bánh tart trứng, em cũng lấy một cái đi." Một cảnh sát trẻ tuổi nhiệt tình nói.
Không thể không nói, vẻ ngoài Cẩm Vinh vẫn rất có tính lừa gạt, hơn nữa cũng rất dễ gây hảo cảm, hiện giờ cố vấn tâm lý tội phạm Dịch Bác cũng không động tâm tư, nói tóm lại, ở chỗ này hiệp trợ công tác vẫn là rất nhẹ nhàng.
Cẩm Vinh cũng không cự tuyệt ý tốt của người khác, tiếp nhận hộp bánh tart trứng, mỉm cười nói, "Cảm ơn."
"Trịnh Dực khi nào hào phóng như vậy?" Dịch Bác vừa ra, liền nhìn thấy bọn họ đang chia bánh tart, duỗi tay từ trong hộp của Cẩm Vinh lấy một cái, Cẩm Vinh cũng không ngại, đừng chơi trò phân tích nhau là được.
Trịnh Dực trừu trừu khóe miệng, không để ý tới hành vi mất mặt của Dịch Bác mà nói với những người khác, "Đêm nay mọi người lại vất vả."
Thời gian hành động định là ba ngày sau, kế hoạch cũng đã xác định tốt, mà Trịnh Dực làm người đứng đầu cũng phải đi hiện trường tham dự chỉ huy.
Bên trong văn phòng cách âm, Trịnh Dực vỗ vỗ vai Dịch Bác, "Chu cục nói, cậu cũng phải đi."
Dịch Bác người này tuy rằng trầm mê tâm lí học phạm tội điểm, nhưng bản lĩnh còn là phi thường xuất sắc, cũng là cục cảnh sát tinh anh.
"Phải ra nước ngoài hả?" Dịch Bác nhíu nhíu mày, "Tôi có chướng ngại tâm lý với việc xuất ngoại nhé."
Trịnh Dực trực tiếp làm lơ hắn, "Đây là mệnh lệnh." Cân nhắc tình đồng chí của hai người, Trịnh Dực an ủi, "Yên tâm, là chỉ huy từ phía sau, sẽ không có cái gì nguy hiểm."
Dịch Bác cũng biết không thể làm trái "Vậy được rồi."
Nhưng Trịnh Dực và Dịch Bác không nghĩ tới, bọn họ lại gặp được Hàn Cẩm Vinh ngay trên chuyến bay, biết được cô cũng làm một thành viên trong nhóm công tác lần này.
Cẩm Vinh trả lời cũng thực ngắn gọn, "Hiệp trợ công tác."
Hiệp trợ công tác? Ngay cả đi hiện trường trực tiếp cô cũng đến hỗ trợ, đây đâu còn là giúp đỡ ở mức bình thường, đừng nói Dịch Bác, Trịnh Dực cũng cảm thấy kỳ quái.
Đáng tiếc Cẩm Vinh không giải thích thêm, mang bịt mắt liền bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
......
Quốc gia Y,
Là quốc gia láng giếng với Nam Loan, nơi này một mảnh núi non, lại còn giáp biển, tọa lạc một biệt thự xa hoa cùng nhiều trang viên điền sản.
Mà chủ nhân chính là Mạc Phái, 25 năm trước chạy ra nước ngoài, dựa vào thế lực còn sót lại thành lập tập đoàn, sản nghiệp trải rộng rất nhiều địa phương.
Biệt thự trang viên này chỉ là một trong số những cứ điểm của hắn mà thôi, tới địa vị này, có rất nhiều người muốn tánh mạng hắn, Mạc Phái không sợ chết, nhưng chưa thực hiện được tâm nguyện, hắn chưa thể chết được.
Tâm nguyện của hắn, chính là có một ngày có thể đường đường chính chính về nước, gặp lại người con gái hắn luôn thương nhớ Thư Thiển Dư. Vì nàng hắn có thể vứt bỏ mọi thứ hắn sở hữu, không từ thủ đoạn.
Cảnh sát quốc tế không phải lần đầu tiên theo dõi hắn, Mạc Phái cũng không để ý, thậm chí tiếp tục khuếch trương sự nghiệp, thủ hạ hắn cũng không cảm thấy, bọn họ có thể tìm tới nơi này.
Vậy mà ở bờ biển, thăm dò của cảnh sát đã bắt đầu tiến vào, trên màn hình theo dõi xuất hiện nhóm cảnh sát lặng yên không một tiếng động lẻn vào phạm vi biệt thự.
Mạc Phái mấy năm nay hoạt động phi pháp, kiếm lời rất nhiều, cũng đủ cho hắn sinh hoạt xa hoa mà hưởng thụ.
Hiện tại đứng trước mặt hắn, đều là nghĩa tử hắn tín nhiệm, Mạc Phái uống rượu vang, ánh mắt đảo qua người phía dưới, hắn biết những kẻ hắn bồi dưỡng ra đều mộng tưởng có thể kế thừa sản nghiệp, hắn cũng không ngại bọn họ cạnh tranh, càng xuất sắc càng tốt.
Nguyên bản còn có một người, Mạc Dư, đáng tiếc chết ở Nam Loan, hắn còn chưa thể báo thù cho Mạc Dư.
Mạc Phái thở dài.
Đột nhiên, một người trẻ tuổi da trắng da tóc vàng trên mặt tràn đầy nôn nóng đi đến, "Nghĩa phụ, đã xảy ra chuyện."
"Cảnh sát tìm được nơi này."
Nghe được lời này, có người khẩn trương, cũng có người không để bụng, có người cười nhạo nói, "Chỉ là mấy tên cảnh sát,ngươi đã lo lắng như vậy? Mạc Luân lá gan của ngươi cũng quá nhỏ đi."
Những người khác cũng không ngại lúc này chèn ép Mạc Luân, "Đúng vậy, chúng ta sinh ý là hợp pháp."
Mạc Luân cười lạnh nói, "Có tin tình báo từ Y quốc gửi đến, cảnh sát đã nắm giữ đủ chứng cứ, các sòng bạc ở Nam Loan cùng vài sản nghiệp khác đều đã bị niêm phong."
Những người khác rốt cuộc cảm nhận được nguy cơ, Mạc Phái đánh mấy cuộc điện thoại, sắc mặt cũng trầm xuống, "Có nguy hiểm, chúng ta hiện tại liền đi."
Cảnh sát cư nhiên phong tỏa toàn bộ vùng bên này, là muốn bắt sống hắn nhận tội.
Đang muốn đứng dậy, Mạc Phái nhận được một chiếc điện thoại, đầu dây cho thấy là từ trong nước gọi đến, Mạc Phái thần sắc bỗng nhiên liền thay đổi,
Nghe thấy đầu dây bên kia là giọng nói luôn khiến hắn nhung nhớ, ngữ khí cũng ôn nhu lên,1
"Đã biết, đừng lo......"
"Lập tức rời khỏi nơi này."
Chương 266 (9)
Đám người Trịnh Dực sau khi lên phi cơ, cùng cảnh sát địa phương còn có cảnh sát quốc tế thuận lợi liên lạc.
Cuối cùng bước cuối cùng trong chiến dịch bắt giữ đã được tiến hành, tuy rằng Trịnh Dực không rõ Hàn Cẩm Vinh một nhân viên ngoài biên chế làm thế nào lại vào được đây, và vì sao cô lại cầm theo nhiều giấy chứng nhận bên người như vậy, vô luận là với cảnh sát quốc tế cùng cảnh sát địa phương.
Không ai có dị nghị gì đối với việc cô tiến vào phòng quan sát, cô cũng không làm gì,đơn thuần nghe kế hoạch cùng quyết định của bọn họ.
Ở thời điểm mấu chốt này, cũng không ai cũng có thể chú ý đến Cẩm Vinh, trừ một người đang rất rảnh rỗi, Dịch Bác.
Nhưng mà trong chớp mắt, khi rời ánh nhìn khỏi Cẩm Vinh, người đã biến mất. Xem Trịnh Dực khẩn trương chăm chú theo dõi tình hình, Dịch Bác cũng không lên tiếng, Cẩm Vinh không có vai trò quan trọng trong quá trình bắt giữ cuối cùng, cũng chỉ nghĩ rằng cô có nhiệm vụ riêng.
Trịnh Dực chú ý đến từng cử động, biến hóa trên màn hình, "Mạc Phái phát hiện ra rồi."
Để không làm cho Mạc Phái phòng bị cùng rất nhiều nguyên nhân khác, bọn họ không thể phong tỏa trên biển, nếu Mạc Phái dùng thuyền rời đi, nhiệm vụ lần này không thể nghi ngờ là đứng bên bờ thất bại.
Người phụ trách máy truyền tin nói, "Lập tức hành động, có người phản kháng lập tức khống chế."
Bên trong biệt thự hoa lệ vang lên từng tiếng súng, nháy mắt đem cảnh trí nơi này phá hư không còn một mảnh,
Y quốc cho phép lưu hành và sử dụng vũ khí,
Huống chi Mạc Thị kinh doanh đồ cấm, đám con nuôi của Mạc Phái cũng không ngốc, nếu để nghĩa phụ bị bắt được, tất cả mọi thứ bọn họ đang có sẽ bị phá hủy trong một sớm một chiều, không ngừng có người lưu lại bọc hậu, hỗ trợ Mạc Phái rời đi.
Mạc Phái an toàn, bọn họ cũng sẽ an toàn.
Mạc Thâm cùng Mạc Uẩn hiện giờ là hai người đi cuối cùng của đội ngũ, cầm súng không ngừng tuần tra chung quanh, để ngừa nguy cơ tùy thời có cảnh sát xuất hiện.
Vậy mà bọn họ vẫn phản ứng không kịp, bị đánh cho hôn mê bất tỉnh, cũng chưa thể thấy rõ bộ dạng người tập kích bọn họ.
Cẩm Vinh cầm lấy súng của bọn họ, tùy tay ném sang một bên, cô hiện tại đang trong thời gian nghỉ ngơi, không giết, đánh ngất bọn họ là được.
Cẩm Vinh nhìn di động, bám theo sau.
Đội ngũ hộ tống Mạc Phái rời đi cũng nhanh chóng phát hiện Mạc Thâm cùng Mạc Uẩn biến mất, ý thức được có sát thủ truy lùng.
Giống như mèo đuổi chuột, không biết lúc nào sẽ nhảy ra cắn một miếng.
Đoàn người hộ tống Mạc Phái càng ngày càng ít, không biết khi nào dừng ở mặt sau người liền lặng yên không một tiếng động mất tích. Rốt cuộc nghe được tiếng sóng biển khi, cuối cùng dư lại vài người đều nhẹ nhàng thở ra, thực mau là có thể rời đi nơi này.
Mạc Phái sắc mặt không đẹp đến đâu, chờ hắn chạy thoát, hắn nhất định phải tra ra người này là ai, là thế lực nào muốn mạng hắn.
Từ ban công bỗng nhiên nhảy xuống một người, dùng khuỷu tay đánh về phía hắn, Mạc Phái khiếp sợ phát hiện, hai nghĩa tử thân thủ tốt nhất của hắn đều ngã xuống trên mặt đất.
Mạc Phái xoay người bỏ chạy, nhưng giọng nói phía sau lưng khiến hắn cứng đờ, không bước nổi một bước thứ hai, "Mạc Phái."
Hắn cứng đờ quay đầu lại, nhìn về phía người tập kích mình, là một cô gái khá trẻ tuổi, vì sao cô ta lại có giọng của...
Cẩm Vinh tắt máy giả giọng trong tay, mỉm cười nói, "Bị bắt rồi."1
Giây tiếp theo, Mạc Phái lâm vào trong một mảnh hắc ám.
......
Lần này thành công bắt giữ Mạc Phái, trải qua một vài lần thương thảo, đám người Trịnh Dực mang được bọn họ về nước để tiến hành thẩm tra. Mạc Phái luôn tâm tâm niệm niệm có thể về nước, nhưng không nghĩ tới sẽ lấy cách thức như thế này để quay về.
Mà Cẩm Vinh cũng coi như có công lớn trong lần truy bắt này, chỉ là lần nữa, không ai biết đến.
Cô chỉ phụ trách bảo đảm không để Mạc Phái trốn thoát, cuộc điện thoại kia của Mạc Phái, hắn nghĩ rằng đó là Thư Thiển Dư, kỳ thật Cẩm Vinh dùng một chiếc máy đổi giọng rẻ tiền mà lừa gã, lại xâm nhập vào di động của gã, tùy thời có thể định vị vị trí vụ thể.
Thư Thiển Dư hiện tại căn bản không biết Mạc Phái ra sao, có Hứa Hiếu Cảnh hao hết tâm tư gạt bà, cho dù là nhà mẹ đẻ Thư Thiển Dư cũng sẽ không tiết lộ nửa câu, vì gìn giữ đoạn hôn nhân này.
......
Mạc Phái đương nhiên không chịu phối hợp thẩm vấn, tuy rằng chỉ là vấn đề sớm muộn, nhưng gã một ngày không nhận tội, lại thêm những sản nghiệp bí mật của gã, cảnh sát cũng khó có thể tra được.
Cảnh sát hy vọng hắn có thể thỏa hiệp, thậm chí đưa ra đề nghị giảm hình phạt, nhưng Mạc Phái cự tuyệt, ngược lại đưa ra một điều kiện, hắn muốn gặp Thư Thiển Dư.
Thật đáng tiếc, cho dù cảnh sát nguyện ý tranh thủ cho hắn một phen, Hứa Hiếu Cảnh thậm chí Hứa gia Thư gia cũng sẽ không để Thư Thiển Dư có bất kì liên quan gì đến kẻ này một lần nữa.
Mạc Phái trầm mặc thật lâu, chỉ nói một câu, "Tôi muốn gặp Hàn Cẩm Vinh."
Tuy rằng chuyện Cẩm Vinh đứng ra bắt giữ Mạc Phái được giữ bí mật, không có truyền ra đi, nhưng trên đường dẫn độ hắn về nước, Mạc Phi cũng gặp cô,cũng nhớ rõ khuôn mặt của người bắt mình, thông qua luật sư, biết tên cô cũng không khó.
Cẩm Vinh không nghĩ tới cuối cùng vẫn cần tham gia vào, nhưng cũng không cự tuyệt, người này sắp chết, hành vi phạm tội của Mạc Phái cũng đủ phán tử hình, cái gọi là giảm hình phạt chỉ là kéo dài thời gian cho hắn thôi.
Bọn họ được An bài gặp mặt trong một căn phòng nhỏ, Mạc Phái bị còng tay, ngồi sau bàn.
Mọi lối ra vào đều có cảnh sát canh giữ, cửa khóa kín, lại cách âm, nhưng từ lớp kính vẫn có thể thấy được toàn cảnh bên trong.
Làm người trông coi Mạc Phái, bọn họ cũng thoáng hiểu biết, nghe nói Mạc Phái khi còn trẻ, thân thủ thực dũng mãnh, am hiểu quyền anh cùng cận chiến, vạn nhất hắn kích động lên tấn công cô gái kia, đối phương trẻ tuổi, trông chân tay yếu ớt như vậy.1
Đối với suy nghĩ này của bọn họ, Mạc Phái khịt mũi coi thường, bọn họ khẳng định không biết bao nhiêu nghĩa tử của gã, đều là Hàn Cẩm Vinh triệt tiêu.
Nhưng hiện tại tâm tư gã cũng không ở trên vấn đềnày, Mạc Phái gắt gao nhìn Hàn Cẩm Vinh, "Tôi biết cô là ai."
"Không chỉ là con gái A Dư, cô chính là...."
Cẩm Vinh không phủ nhận, như cũ ôn hòa mỉm cười nhìn hắn, làm như không biết hắn đang nói cái gì.
Mạc Phái lại nói, "Nếu đã vậy, ta đây không trách ngươi."
Hắn sớm nên nghĩ đến, Nam Loan có một cái tên nổi tiếng, chính là từ loạn chiến năm ấy mà nổi lên.
"Mạc Dư......" Mạc Phái lần nữa nhắc đến cái tên này, đối tượng hắn luôn hằng mong báo thù, giờ đã ở trước mắt.
Nhưng hiện tại đều đã không quan trọng, hắn muốn chấm dứt tất cả.
Mạc Phái tựa hồ cảm khái, hồi ức lại một vài chuyện, "Cô càng lớn càng giống cha mẹ, ngay lần đầu tiên, ta đã có thể nhận ra."1
Lời này cũng có thể xưng là thiện chí, nhưng Cẩm Vinh lại không ôm thiện tâm trong người, "May mắn, tôi chỉ có ngoại hình giống bọn họ, đầu óc nếu cũng giống nữa, vậy thật không xong."
Mạc Phái mặt tựa hồ cứng lại một chút, hẳn là tâm tình không được tốt.
"Không nghĩ tới một thoáng nhất thời mềm lòng, để lại hậu quả là cô, còn có ta hôm nay." Mạc Phái cười khổ nói, quả nhiên là báo ứng a.
Cẩm Vinh lắc lắc đầu, "Ông tự đánh giá cao lương thiện của bản thân rồi, tôi và ông ngồi đây chẳng phải do ông làm ra, người gây tội ác, sớm một cũng sẽ trả giá."
Chờ Cẩm Vinh rời đi, Mạc Phái đã tức giận không nhẹ, Cẩm Vinh hảo tâm nhắc nhở cảnh sát trông coi an bài bác sĩ đến kiểm tra tâm thần cho gã, kẻo chưa nhận tội liền đã chết.
Quả nhiên, sau khi Mạc Phái nhận tội, hắn liền tự sát, khả năng hắn cho rằng tự sát còn hơn phải chấp hành án tử hình đi.
Tập đoàn của hắn cũng theo sự ra đi của chủ nhân, sụp đổ hàng loạt, việc bắt giữ các chân tay của gã về quy án chỉ là một sớm một chiều.
Sự tình đã viên mãn hạ màn, Cẩm Vinh liền gọi điện thoại báo cáo công tác với Bạch lão gia tử. Bạch lão gia tử cũng sớm biết được kết quả, đối với Cẩm Vinh hành động lần này tỏ vẻ thực vừa lòng.
Cẩm Vinh gọi điện thoại cho Bạch lão gia tử, chủ yếu là nhắc nhở cô còn đang tận hưởng kỳ nghỉ, không có nhiệm vụ liền không cần tìm cô.
Đối với nhân tài, Bạch lão gia tử từ trước đến nay luôn ưu đãi lại yêu quý, cười ha hả mà nói, lần này thời gian công tác không trừ vào kỳ nghỉ, coi như xuất ngoại chơi một vòng, về sau cũng không có lần sau.
......
Bạch lão gia tử rất giữ lời, Cẩm Vinh lại quay về sinh hoạt êm đềm, đi học, về kí túc xá, thỉnh thoảng đến quán và phê của Nhậm Tảo ngồi.
Còn nhiều thêm hai người là Trịnh Dực và Dịch Bác.
Thời điểm phá án Cẩm Vinh cũng chỉ có giao tình hời hợt với hai người này, nhưng sau lần trùng hợp gặp ở quán của Nhậm Tảo, ngược lại quen thân hơn. Chủ yếu vẫn là Trịnh Dực c cùng Nhậm Tảo ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, hai người đều là người tương đối nhiệt huyết chính nghĩa, tính cách tương tự.1
Phòng dư ở quán Nhậm Tảo còn bị hắn cải tạo thành phòng luyện tập.
Hai người ngẫu nhiên hứng thú sẽ so găng, thắng bại đều có.
Trịnh Dực ngay từ đầu còn kinh ngạc bản thân tốt nghiệp trường cảnh sát bằng xuất sắc, cư nhiên còn trên tay ông chủ quán cà phê nhỏ, sau lại biết được Nhậm Tảo trước kia là quân nhân, mới bừng tỉnh, khó trách thân thủ tốt như vậy.
Cẩm Vinh lắc lắc đầu, Nhậm Tảo xuất ngũ xong, bỏ bê không ít.
Dịch Bác chú ý tới này một chi tiết, tiến lại, "Kỳ thật ta cũng biết một chút nhu đạo cùng Taekwondo."
Cẩm Vinh nghiêng nghiêng đầu, " Bác sĩ Dịch cũng muốn cùng bọn họ đánh một hồi sao?"
Dịch Bác gia hỏa đúng là tiến sĩ, còn là phó giáo sư tiến sĩ trẻ tuổi nhất ở trường cảnh sát, xứng với hai chữ thiên tài, nghe nói Cẩm Vinh học tâm lý học, hắn còn cung cấp không ít kiến nghị, trừ bỏ nói chuyện ngạo kiều, tính tình cổ quái, cũng không có khuyết điểm khác.
Hắn bĩu môi, "Ta thích dựa vào đầu óc, không thích cậy vào tứ chi."
Lúc này, Trịnh Dực và Dịch Bác một thân mồ hôi đi tới, nghe thấy lời này liền không khách khí, "Nói ai cậy tứ chi hả?"
Dịch Bác nhìn cơ bắp phập phồng trên người họ, yên lặng dời đề tài, "Ta là nói, thứ này tập luyện cường thân kiện thể là được, luyện nhiều dễ bị thương."1
Chương 267 (10) (Hoàn)
Cẩm Vinh cuối cùng vẫn đến Nhậm gia, thăm hỏi cha mẹ Nhậm Tảo một lần, lần này Nhậm Tảo mời cả Trịnh Dực, Dịch Bác cùng đi, Cẩm Vinh cũng không dễ cự tuyệt, liền đáp ứng.
Hai vị lão nhân gia thân thể hiện giờ rất tốt, cha mẹ Nhậm Tảo cũng hi vọng được gặp bạn bè của con trai còn rất hoan nghênh bọn họ, mong ngày sau thường thường lui tới.
ăn một bữa cơm, rời khỏi nhà Nhậm Tảo, Trịnh Dực còn nhe răng nhếch miệng cười nói, "Ăn cơm hộp quen, lâu lắm rồi mới ăn được một bữa cơm nhà."
Dịch Bác mỉm cười nói, "Lấy tay nghề đội trường Trịnh, tự mình vào bếp mà không gọi cơm hộp còn có thể gây chết người."
Trịnh Dực hỏi lại, "Chẳng lẽ tiến sĩ Dịch của chúng ta còn biết nấu cơm?"
"Đúng, ta biết nấu cháo." Dịch Bác nhanh chóng đẩy sang, "Hàn Cẩm Vinh, cô thì sao, ở một mình chắc quen nấu cơm rồi hả?"
Từ khi trở nên quen thân, bọn họ cũng không xưng hô Hàn tiểu thư nữa, trực tiếp gọi tên, nhưng thật ra có loại cảm giác quen thuộc.
"Biết chút ít, bất quá......"
"Có người cùng ăn cơm mới là quan trọng nha."
Trịnh Dực và Dịch Bác không thể không thừa nhận câu này nói không sai. Nhưng mà một kẻ ham mê đánh nhau, tham công tiếc việc, một kẻ trầm mê với phân tích tâm lý tội phạm, thành gia lập thất, trong mơ đi.
Yến Thị là trung tâm chính trị kinh tế văn hóa của quốc gia, cũng là thành phố phồn hoa nhất, buổi tối ở quảng trường, ngũ quang thập sắc âm nhạc tưng bừng, náo nhiệt phi phàm, khiến ban đêm lạnh lẽo bị xua tan không ít,
Cẩm Vinh ngừng lại, xem xét đài phun nước, bên cạnh cũng có rất nhiều người dừng lại xem.
Trong tầm mắt, một đạo hắc ảnh nhanh chóng xuyên qua. Trịnh Dực lập tức phản ứng lại, quát to một tiếng, "Có cướp."
Nghe thấy giọng này, đám người lập tức xôn xao lên, mọi người lập tức tự kiểm tra xem mình có mất thứ gì không, thuận tiện chủ động tránh đường cho Trịnh Dực.
Cẩm Vinh quay đầu nhìn Dịch Bác, "Bác sĩ Dực không nhìn xem trên người mình thiếu cái gì?"
"Cô coi thường tôi quá, tôi sao có thể bị......"
Đang đứng ở bên xem đuổi cướp, Dịch Bác nhìn đến Cẩm Vinh trong tay cầm ví tiền mẫu thân đại nhân sắm cho hắn, tức khắc cạn lời.
Cẩm Vinh thực dứt khoát ném lại ví tiền cho hắn, ngắn gọn nói, "Bác sĩ Dịch cẩn thận nha."
"Xem ra tiến sĩ tâm lí học phạm của chúng ta, cũng không thể phòng ngừa được trộm vặt." Cẩm Vinh ôm khuỷu tay, khẽ cười cười, tựa hồ mang theo chút hài hước.
Dịch Bác tựa hồ quẫn bách, tai hơi đỏ, cất lại ví tiền sau đó nói, "Phát hiện kẻ cướp còn không nói sớm?"
"Nói gì chứ, Trịnh Dực cũng đã sớm phát hiện, anh ta là cảnh sát, đương nhiên phải bắt cướp." Cẩm Vinh tựa hồ cảm thấy vấn đề Dịch Bác đưa ra không có gì khó hiểu.
Lấy bản lĩnh Trịnh Dực, bắt một tên ăn trộm vẫn là rất đơn giản, đem người giao cho cảnh sát sau, liền trở lại. Chỉ là xem Dịch Bác sắc mặt tựa hồ không được tốt, Hàn Cẩm Vinh ngược lại dương dương tự đắc, Trịnh Dực có chút tò mò, xảy ra cái gì vậy.
Đáng tiếc Dịch Bác không nói cho hắn, đường đường là tiến sĩ tâm lí học tội phạm cư nhiên thiếu chút nữa bị ăn trộm, chuyện mất mặt như vậy, Dịch Bác sao có thể nói ra.
......
Quán cà phê cách cục cảnh sát khá xa, nhưng cách làng đại học rất gần, Cẩm Vinh thường xuyên lại đây ngồi, uống ly cà phê, tuy nói Nhậm Tảo xuất ngũ mấy năm nay, thân thủ hao hụt, nhưng pha cà phê tay nghề đích xác có điều tiến bộ.
Trịnh Dực gặp được án tử khó giải quyết tới tìm Dịch Bác, cũng sẽ ngồi lại quán cà phê.
Vì thế mấy người cũng thường xuyên chạm mặt,
Trịnh Dực chọn nơi này, là bởi vì án lâm vào ngõ cụt, bực bội khi còn có thể cùng Nhậm Tảo đánh một hồi phát ti3t phát ti3t, mà Dịch Bác tới đây, lại vẫn là vì Hàn Cẩm Vinh, dù sao từ trước khi phá được án Mạc Phái, hắn đã rất tò mò về cô.
Đúng hơn, Dịch Bác không rõ, hoàn cảnh như thế nào đã tạo nên một người phức tạp như Hàn Cẩm Vinh, đối với tính cách của Hàn Cẩm Vinh thực cảm thấy hứng thú.
Đương nhiên, hắn sẽ không thừa nhận lần trước bị Cẩm Vinh nửa trêu đùa một hồi mà kích khởi tính khiêu chiến.1
Làm phó giáo sư trẻ tuổi nhất trường cảnh sát, Dịch Bác lớn lên cũng không kém, vô luận là gia cảnh hay là về mặt thành tựu nghiên cứu, ngay cả khí chất, vẫn là rất hấp dẫn người, ít nhất mới ngồi trong chốc lát, liền kéo theo cho Nhậm Tảo không ít khách.
Dịch Bác hỏi Nhậm Tảo, "Hàn Cẩm Vinh hôm nay không có tới sao?"
Theo số liệu thống kê, mỗi cuối tuần đúng thời gian này, Cẩm Vinh đều nhân thời gian không có tiết học, thư viện không mở cửa, đám người yêu đường trong trường học tản bộ rất dễ dàng quấy rầy trạng thái tâm lý của người khác, quán cà phê của Nhậm Tảo cũng liền thành lựa chọn tốt nhất.
"Cẩm Vinh hả, hôm nay có việc."
Nhậm Tảo hiển nhiên là biết Hàn Cẩm Vinh đi đâu, nhưng Dịch Bác cũng không truy vấn đi xuống, mà là đổi vấn đề, "Hàn Cẩm Vinh hình như thân thủ rất tốt."
Trước đây không rõ, nhưng sau sự kiện ở Quảng trường, Dịch Bác càng khẳng định, có thể phát giác được tên trộm, lại thần không biết quỷ không hay lấy được ví của hắn, Hàn Cẩm Vinh nhất định không vừa.
Nhậm Tảo lắc nhẹ ly cà phê, ngẩng đầu nghi hoặc nói, "Cô ấy chưa nói hả? Chúng ta từng là chiến hữu."
Về việc này, vô luận là Cẩm Vinh hay Nhậm Tảo, đều không có che giấu, chỉ là cũng sẽ không cố tình nhắc tới.
"Vậy chắc chắn thân thủ rất tốt?" Dịch Bác mắt hiện lên một tia khiếp sợ, nuốt nuốt nước miếng, mạc danh có chút khẩn trương nói.
"Cả tôi, Trịnh Dực, thêm luôn Dịch Bác cậu cũng đánh không lại." Nhậm Tảo thuận miệng nói một câu, liền bưng cà phê đi đưa cho khách trong tiệm.2
......
Thư Thiển Dư cuối cùng vẫn biết tin Mạc Phái đã chết, là vợ Hứa Triệu Cảnh, em dâu Vương Hoa Lan không cẩn thận nói lỡ miệng, việc này Hứa gia tất cả mọi người biết, bọn họ giấu một mình Thư Thiển Dư mà thôi.
Vương Hoa Lan vốn không mang ý tốt, phải biết rằng, đối với Thư Thiển Dư, bà ta vẫn luôn mang theo hận thù, trừ bỏ ở con cái, bà ta chưa từng thắng được Thư Thiển Dư, dù là trên phương diện nào, gia thế không được như Thư gia, gả chồng rồi Thư Thiển Dư nghe bà ta như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, giờ đây con trai con gái bà ta còn phải đi lấy lòng Thư Thiển Dư.
Nhưng hiện tại tâm lý bà ta đã cân bằng hơn nhiều, Thư Thiển Dư nữ nhi duy nhất không nhận mặt, tình nhân trong lòng cũng đã chết.
Vương Hoa Lan cũng định buông xuống, lại không nghĩ rằng Thư Thiển Dư nghe xong thì đột nhiên chạy ra ngoài, đi khỏi Hứa gia, leo lên một chiếc xe.
Thư Thiển Dư tinh thần đã chịu k1ch thích liền mất khống chế đụng vào vành cua,gặp tai nạn xe cộ, phải đưa vào nhập viện.2
Hứa Hiếu Cảnh nghe tin gấp gáp trở về, ánh mắt nhìn Vương Hoa Lan như nhìn người chết, còn có chồng bà ta cũng luôn miệng chỉ trích vì đã đem chuyện này nói cho đại tẩu, khiến đại tẩu bị k1ch thích, phát sinh chuyện lớn như vậy.
Vương Hoa Lan lo sợ bất an, hai đứa nhỏ cũng hoảng sợ, nếu đại bá mẫu xảy ra chuyện gì, lấy tính tình đại bá, ngay cả đuổi bọn họ ra khỏi Hứa gia, không gì là không thể.
Sau khi được cấp cứu, Thư Thiển Dư tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng vĩnh viễn mất đi khả năng sinh sản.1
Hứa gia loạn thành một đoàn,
Cẩm Vinh lại tiếp tục nghỉ phép, nhàn nhã không chịu được.
Ngay cả Trịnh Dực và Dịch Bác cũng không thanh nhàn như vậy, bởi vì đây có đại án, thời gian nghỉ ngơi còn chẳng có.
"Đồng trưởng quan thế nào?" Nhậm Tảo xoa xoa bàn đài, nhìn về phía Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh ở Yến Thị quen biết không chỉ một mình Nhậm Tảo, còn có rất nhiều bằng hữu, ngẫu nhiên cũng sẽ đi thăm hỏi, tỷ như ở Yến Thị nhậm chức Đồng trưởng quan, trừ bỏ hiện tại là cấp dưới của Bạch lão gia tử, đồng trưởng quan là người Cẩm Vinh gắn bó lâu nhất.
"Vẫn vậy, huấn luyện tân nhân." Cẩm Vinh buông cà phê, mỉm cười nói.
Nhậm Tảo cười nhạt cười nói, "Tôi còn nhớ rõ, ông ấy luôn khen cậu nhiều nhất, mắng tôi mắng nhiều nhất. Nói cậu là học sinh ông ấy đắc ý nhất, mà tôi là tệ nhất."
"Ông ấy hiện tại cũng là nói như vậy." Cẩm Vinh nhàn nhạt mà ngó hắn liếc mắt một cái, "Lần này đi thăm Đồng trưởng quan, ông cũng nói lời này."2
Nhậm Tảo: "......" Mệt ta còn nghĩ hôm nào đi thăm ông.
......
Cẩm Vinh cũng biết được chuyện Thư Thiển Dư, rốt cuộc cũng coi như Cẩm Vinh gián tiếp thúc đẩy, ngay từ đầu lộ ra Mạc Phái sự, Cẩm Vinh chính là cố ý, chỉ cần Hứa Hiếu Cảnh biết, đến người thứ hai, thứ ba, khi nào cây kim trong bọc lộ ra ngoài, ai cũng không biết.
Cô cho rằng bằng bản lĩnh của Hứa Hiếu Cảnh, có thể giấu thật lâu, không nghĩ tới, nhanh như vậy liền nổ tung.
Xem ra Hứa gia cũng không sạch sẽ như vậy.
Đối với kết quả này tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng lại nói tiếp, bản thân trách nhiệm không có, đừng làm phụ mẫu người khác thì tốt hơn.2
Trong lúc này, Hứa Hiếu Cảnh cũng nghĩ tới tìm cô, nhưng ngẫm lại vẫn thôi, hắn lo lắng Cẩm Vinh sẽ nói gì với A Dư, như phía trước nói cho hắn, Mạc Phái sẽ chết.
Hơn nữa đứa con gái này chẳng mang chút hảo ý nào trong người.1
Đã không thuộc về Hứa gia, năng lực của đứa con gái này đã vượt qua hắn tưởng tượng, cũng khó có thể khống chế.
Hứa Hiếu Cảnh đã không hề kỳ vọng cô đối Hứa gia sẽ có cảm tình. Hứa Hiếu Cảnh vì vợ mà tâm thần lẫn thể chất đều mệt mỏi, cũng không nghĩ lại đi ứng đối càng nhiều phiền toái.
Mà ở bệnh viện, Thư Thiển Dư sau khi tỉnh lại, tuy rằng mất rất nhiều thời gian mới có thể nhìn mặt Hứa Hiếu Cảnh, nhưng sau khi nghe hắn giải thích cái chết của Mạc Phái cùng hắn không quan hệ, hơn nữa là Mạc Phái nhận tội tự sát, cũng dần dần tiếp nhận được sự thật này.
So sánh với cái này, mất đi khả năng sinh dục cũng là đả kích không nhỏ.
Thư Thiển Dư bỗng nhiên càng thêm khát vọng với hài tử duy nhất của mình.6
"Hứa thái thái, người kia thật sự không quay lại đây."
Nhìn Thư Thiển Dư kiên trì muốn ở quán cà phê chờ, Nhậm Tảo không thể không nhắc nhở, trong lòng cũng thở dài.
Tới nơi này hoàn toàn là ý định của một mình Thư Thiển Dư, bà ta không biết Cẩm Vinh ở nơi nào, nhưng biết Cẩm Vinh từng xuất hiện ở chỗ này, cũng tin tưởng kiên trì liền có thể cảm động Cẩm Vinh.1
Hứa Tiểu Ngải cũng được, Hàn Cẩm Vinh cũng được, cho dù là cái tên nào, kia đều là nữ nhi.
Thư Thiển Dư bướng bỉnh khiến cho trượng phu Hứa Hiếu Cảnh cũng không thể nề hà, khuyên ngăn không được, đành phải cùng vợ ngồi chờ, thậm chí đem sự vụ đều buông tay cho nhị đệ.
Dịch Bác cùng Trịnh Dực ngẫu nhiên tới quán cà phê, cũng thấy đôi vợ chồng kỳ quái này, Nhậm Tảo chưa nói, nhưng Dịch Bác tâm tư nhạy bén đoán được bọn họ là tới tìm Hàn Cẩm Vinh.
"Thực phiền toái đi." Trịnh Dực lo lắng nói, hắn cũng kiến thức quá không ít người, xem bọn họ trang điểm quần áo còn có bảo tiêu đi bên cạnh, liền biết không phải người bình thường. Ấn tượng của hắn đối Hàn Cẩm Vinh không tồi, cũng xem như bằng hữuđi, hiện tại có người tìm đến, Trịnh Dực tự nhiên nhịn không được mà lo lắng.
Dịch Bác lại cười, ẩn ẩn lộ ra sắc bén mũi nhọn, "So với lo lắng cho Hàn Cẩm Vinh, chi bằng lo lắng cho bọn họ đi."
Nhậm Tảo càng là hiểu rõ Hàn Cẩm Vinh, bất quá, ánh mắt liếc quá tràn đầy chờ mong Thư Thiển Dư, trong lòng thầm nghĩ, chưa một ngày làm tròn vai của người cha người mẹ, lại mong Hàn Cẩm Vinh tự nguyện quay lại làm nữ nhi tốt của bọn họ.
Khó trách Hàn Cẩm Vinh bạc tình với bọn họ như vậy.
Như Dịch Bác sở liệu, thật sự đợi hơn một tháng, cũng không thấy được bóng dáng Hàn Cẩm Vinh, hy vọng tan biến, Thư Thiển Dư cũng chỉ có thể thất vọng trở về.
Nhưng Thư Thiển Dư lại chưa từ bỏ ý niệm tìm lại con gái, chẳng sợ Hứa Hiếu Cảnh nói cho nàng một ít về thân phận Cẩm Vinh hiện tại, cũng không làm mất đi hi vọng trong lòng bà ta, thậm chí lo lắng cho an toàn của Cẩm Vinh, không biết phải trải qua nhiều ít nguy hiểm.
Có lẽ là Hứa Hiếu Cảnh quá yêu vợ, lại hoặc là bị vợ thuyết phục, có phần đồng tình với ý kiến của vợ, thuyết phục Cẩm Vinh rũ bỏ thân phận hiện tại, quy lại Hứa gia người thừa kế.
Ông ta cũng không phải không suy xét, thừa dịp trong khoảng thời gian này, Hứa Hiếu Cảnh cũng xử lý tốt sự vụ trong gia tộc, Vương Hoa Lan, em dâu suýt nữa hại A Dư mất mạng, việc xử trí tuy có nhìn mặt mũi nhị đệ và nể tình A Dư cầu tình, Hứa Hiếu Cảnh không trừng phạt bà ta quá nặng, nhưng trong lòng đã có ý niệm, không tính toán đem con cái Vương Hoa Lan làm người thừa kế.
Có mẫu thân như vậy, rất khó không ảnh hưởng.
Trừ việc liên quan trực tiếp đến Thư Thiển Dư, Hứa Hiếu Cảnh vẫn thực lý trí, bằng không cũng không có khả năng dù dưới gối không con cháu vẫn có thể đảm nhận Hứa gia.
Người nhiều năm không gặp mà mới lạ, thậm chí bởi vì một câu mà tâm sinh kiêng kị, nhưng Hứa Hiếu Cảnh cũng không thể không thừa nhận Hàn Cẩm Vinh xuất sắc, thậm chí ẩn ẩn có chút kiêu ngạo.
Trước khi Cẩm Vinh xuất hiện, Hứa Thuần Thanh, Hứa Hàm Anh có lẽ không tồi, nhưng cũng chỉ là không tồi, còn chưa đủ tư cách chấp chưởng Hứa gia.
Nhưng Hàn Cẩm Vinh, trải qua nhiều tình huống phức tạp đặc thù, ngược lại khiến người càng xuất sắc. Luận năng lực, tiếp quản gia tộc là dư dả.
Ý tưởng là rất tốt đẹp, đáng tiếc thật muốn làm thì quá khó khăn, Hứa Hiếu Cảnh gặp phải áp lực rất lớn, vì tìm kiếm người ủng hộ, hắn thậm chí chủ động tìm tới phụ thân.
Nhắc lên Hứa gia, hứa lão gia tử cũng có chút do dự, hắn cũng biết con dâu cả tai nạn xe cộ, đời này, đại nhi tử chỉ sợ chỉ có được một hài tử, nếu là vạn nhất chết ở bên ngoài, Hiếu Cảnh chẳng phải là vô hậu.
Có lẽ bộ đội bên kia không muốn thả người, nhưng bản thân Hàn Cẩm Vinh thì sao.
Nếu là cô chủ động yêu cầu, bên kia cũng sẽ không cưỡng cầu, có thể nói quyền chủ động hiện giờ ở trên tay Hàn Cẩm Vinh, chỉ cần cô nguyện ý, Hứa gia liền có thể trở thành hậu thuẫn.
Làm huyết mạch duy nhất của Hứa Hiếu Cảnh, người thừa kế Hứa gia danh chính ngôn thuận, đúa cháu này hoàn toàn có thể càng loá mắt.
Hứa Quan Lan cũng coi như vì nhi tử vứt bỏ thể diện, động nhân mạch, muôn tranh thủ cơ hội, kết quả thì sao, Hàn Cẩm Vinh tiếp nhiệm vụ đi nước ngoài, tạm thời chưa về.
Hứa lão gia tử xác định bạn tốt không phải có lệ, bất đắc dĩ mà thở dài.
Hứa lão gia tử cũng biết, loại nhiệm vụ này ngắn thì mấy ngày, lâu là mấy năm, Hứa gia chờ không nổi. Đây cũng là đang ép Hứa gia thỏa hiệp, hơn nữa để lại thể diện cho Hứa gia.
Tiễn bạn tốt xong, Bạch lão gia tử khoanh tay sau lưng, bỗng nhiên nói với thư ký, "Cậu nói xem, Hàn Cẩm VInh là cố ý tiếp nhiệm vụ này sao?"
Rõ ràng kỳ nghỉ còn chưa kết thúc, lại chủ động nhận nhiệm vụ, thật sự kỳ quái.
thư ký ôn hòa mỉm cười nói, "Có khả năng đi, bằng không ở lại trong nước, Hàn tiểu thư cũng lo lắng ngài khó xử, rốt cuộc đó là Hứa gia."
Bạch lão gia tử khẽ hừ một tiếng, cùng Hứa Quan Lan tuy là giao tình lâu năm, nhưng muốn mang người, không dễ đâu.
......
Ai cũng không nghĩ tới, đến khi bọn họ lần nữa nghe được tin tức của Cẩm Vinh,
Khuôn viên nghĩa trang liệt sĩ,1
Tuy rằng lễ truy điệu được tiến hành kín đáo, lại không nghĩ rằng nhiều người tới như vậy, bọn họ công việc khác nhau, tuổi tác giới tính cũng không giống nhau, duy nhất chính là, bọn họ đều vì Hàn Cẩm Vinh mà đến.
Người quen biết Hàn Cẩm Vinh, trừ bỏ trầm mặc, không một ai không nói nàng tốt,
Có người nói, giá trị một người, không phải xem người đó có bao nhiêu thành tựu, mà là xem lễ tang có bao nhiêu người chịu vì hắn thiệt tình rơi lệ.
Mà ở điểm này, Hàn Cẩm Vinh không thể nghi ngờ là thành công, ở trong lòng Dịch Bác, ít nhất hắn hiện tại tâm tình rất kém.
Bia mộ rất đơn giản, thậm chí không có ảnh chụp, cũng không tìm được hài cốt, có bao nhiêu huân chương vinh dự cũng không đền bù được.
Bọn họ đi theo Nhậm Tảo tới, tin tức cũng là Nhậm Tảo nói cho bọn họ, "Anh có bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày này?" Đây là Dịch Bác hỏi Nhậm Tảo, một tia phẫn nộ, phẫn nộ vì sao không ngăn cản người lại.
Nhậm Tảo mắt đầy quầng thâm, trầm mặc, cuối cùng nói, "Nghĩ đến."
"Là người, ai cũng sẽ chết."
Hứa Hiếu Cảnh cùng Thư Thiển Dư cũng tới, tựa hồ cũng không có gì lý do gì để ngăn cản bọn họ, cũng không có ai để ý đến đôi vợ chồng này, mặc dù bọn họ là cha mẹ ruột Hàn Cẩm Vinh. Thậm chí có người bởi vì tiếng khóc của Thư Thiển Dư tiếng khóc, cảm thấy quấy rầy an bình nơi này, mà cảm thấy không kiên nhẫn.
Tới nơi này, mọi người hầu hết đều biết Hàn Cẩm Vinh lớn lên ở cô nhi viện,
Thậm chí bằng hữu Hàn Cẩm Vinh còn nhớ rõ, cô từng nói, cô không có thân nhân, nếu có một ngày không còn nữa, toàn bộ tài sản sẽ để lại cho cô nhi viện. Vì một câu này, bằng hữu đều cảm thấy nên giúp Hàn Cẩm Vinh trông coi cô nhi viện.
Còn có Hứa gia, bọn họ cũng không ngại cho Hứa gia chút phiền toái, để Hàn Cẩm Vinh ở một thế giới khác vui vẻ.
......
Mà Cẩm Vinh, người đang ở trên boong tàu trên chiếc thuyền đi về xa khơi, nhìn hoàng hôn trên bờ biển, khóe môi cong cong.5
-hoàn thế giới 37-
[30.09.22 kết thúc thế giới ba mươi bảy]