Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 203:






Đợi một lát, Cẩm Vinh cũng biết điều ra khỏi viện của lão phu nhân.
Văn Mặc đi đằng sau cả gan hỏi một câu, "Đại thiếu gia, giờ đi học sao?"
Cẩm Vinh nhăn mặt, huênh hoang phất đuôi áo, "Không đi, lão thái thái và thím đã nói vậy, ta còn phải đi tìm mắng sao?"
Nhờ lão phu nhân và thái thái Tống thị, Cẩm Vinh đích xác được thức tỉnh, học cái gì chứ, đọc tứ thư ngũ kinh thêm một lần cũng vô dụng,
Văn Mặc nghe vậy lá gan cũng to ra, vẻ mặt tươi cười xum xoe nói, "Vậy thiếu gia, chúng ta đi đấu khúc hay đi đến Mạn Thanh Các?"
Mạn Thanh Các? Hình như là nơi thưởng thức ca vũ nguyên thân thường tới, so với thanh lâu sở quán bình thường cũng không khác nhau lắm, chỉ là kiểu cách, cao nhã hơn, cho nên được các vương công quý tộc ưa thích.
Phương Cẩm Vinh tốt xấu cũng là con trai tiền quốc công, lại không phải không được sủng ái, đi đến nơi như vậy cũng là bình thường, huống chi còn rất phù hợp với hình tượng một tên ăn chơi trác táng.
"Được, đi xem diễn đi." Đi ra ngoài đổi không khí một chút.
Vừa ra khỏi cửa, đúng là phát hiện một vấn đề lớn hơn nứa, có người đi theo giám thị cô, hay nói đúng hơn là giám thị Phương Cẩm Vinh.
Ban đầu Cẩm Vinh còn cho rằng thủ đoạn của kẻ theo dõi kia không đủ dùng nên mới bị cô phát hiện, nhưng nhìn Văn Mặc cùng hạ nhân bên cạnh hồn nhiên không nhận ra điều gì, cô ý thức được, có lẽ người giám thị mình cũng không hề đơn giản.
Một công tử phủ quốc công, liền thế tử cũng không phải, lại ở kinh thành dưới chân thiên tử này, có thể xảy ra chuyện gì, đến mức cần người theo dõi giám thị.
Người muốn giám thị là ai?
Có lẽ ngoài lão thái thái cùng Tống thị muốn nuôi phế Phương Cẩm Vinh vì ngôi vị thế tử, vẫn còn những suy tính khác không hề đơn giản chút nào.
"Đại thiếu gia, chúng ta tới rồi."
Trước mặt là lầu các tú lệ, trên biển hiệu đề ba chữ to Mạn Thanh Các rồng bay phượng múa, tiếng đàn sáo từ bên trong kéo ra cả bên ngoài, hoan thanh tiếu ngữ tưng bừng.
Một phụ nhân trang điểm nùng diễm tiến đến, "Phương đại thiếu gia tới rồi, chỉ sợ ngài muốn đến xem Như Nguyệt cô nương hôm nay lên đài đi."
Phương Cẩm Vinh ở Mạn Thanh Các cũng có một cô nương thường xuyên gặp mặt, chính là Như Nguyệt, không ít lần đến gặp riêng nàng, trong mắt người khác chính là vấn vương bụi hoa.
Cẩm Vinh mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, cứ theo thói quen của nguyên thân mà ngồi dưới nhìn Như Nguyệt múa, nàng múa một khúc Thủy tụ vũ vẫn là không tồi.
Vân Mặc khom lưng cúi đầu hỏi, "Đại thiếu gia, lần này thưởng bao nhiêu?"
"Cứ như bình thường, hai trăm lượng." Cẩm Vinh thuận miệng nói, dùng tiền của Quốc công phủ không chút nương tay.
Vô luận là lão thái thái hay Tống thị hay thúc phụ An quốc công, chẳng có ai hỏi đến chút việc nhỏ, tùy ý hắn tiêu tiền.
Mụ mụ Mạn Thanh Các nghe xong mặt mày hớn hở, nếu không phải các quý công tử đều phủng Như Nguyệt, bà ta thực sự muốn khuyên Như Nguyệt theo Phương đại thiếu gia, mềm giọng vài câu nói hắn chuộc thân, tốt xấu cũng là vào phủ Quốc công.

Như Nguyệt cười với Cẩm Vinh, theo thói quen diễn xuất của nữ tử mà phản ứng.
"Người kia là ai, sao cứ nhìn chằm chằm ta?" Cẩm Vinh chỉ chỉ cái người ngồi trên lầu, từ úc Như Nguyệt bắt đầu múa cứ luôn trừng cô, Văn Mặc nhìn theo hướng chỉ, thấy một thanh niên mặc y phục màu thiên thanh (xanh), quả nhiên là một vị công tử đẹp trai tuấn tú.
Phần chán ghét trong mắt vô duyên vô cớ khiến người ta không thoải mái, cho dù vị công tủ này có tuấn tú đến đâu đi nữa.
Trong trí nhớ của Cẩm Vinh không tồn tại người này, cho nên đành hỏi gã sai vặt, Văn Mặc cũng không biết người kia là ai, nhưng hắn tương đối nhanh nhẹn, đến tìm chưởng quầy hỏi thông tin.
Đến lúc quay lại, thần sắc có chút do dự, "Vị công tử kia là...thiếu gia con vợ cả Lý gia."
"Lý gia? Lý gia nào?" Cẩm Vinh sửng sốt, nguyên thân không có nhiều bạn bè, chỉ có chsut bạn nhậu cùng nhau ngoạn nhạc, còn lại hầu như không tham gia vào vòng huân quý kinh thành.
"Là nhà ngoại của ngài." Văn Mặc ngẩng đầu nhìn Cẩm Vinh liếc mắt một cái, lập tức lại thấp hèn cúi đầu, không dám nhiều lời.
Lúc này Cẩm Vinh nghĩ tới việc nguyên thân còn có một người mẹ tuẫn tình theochồng ở trên chiến trường, xuất thân bà cũng không thấp, huynh trưởng nhà mẹ đẻ cũng đều ngồi trong lục bộ thị lang.
Bất quá nghe nói bởi vì việc Lý thị tuẫn tình, Lý gia cùng Phương gia liền chặt đứt quan hệ, đứa cháu ngoại là Cẩm Vinh bọn họ cũng không đả động gì.
Nhưng hiện tại, hẳn là có ẩn khuất đằng sau mọi chuyện, đặt cạnh nhau, sự tình dường như đều có một mối liên hệ kì quái.
Phủ Quốc công, thúc phụ, thím, tổ mẫu mặt ngoài cưng chiều, kỳ thật là muốn dưỡng phế Phương Cẩm Vinh, ra ngoài thì có người âm thầm giám thị, nhà ngoại vốn là thân nhân ljai có thái độ lạnh nhạt.
Có lẽ chạm mặt vị thiếu gia Lý gia kia tâm sự đôi câu cũng không tồi, không chừng còn có được manh mối gì đó, nhưng nghĩ đến việc bên người còn có kẻ theo dõi, Cẩm Vinh liền mất hứng thú, quay đầu liền trở về.
Ngồi trên lầu nhìn người đã biết mình là ai còn thản nhiên bỏ đi như vậy, Lý Văn Chinh không khỏi bực bội.
Người bên cạnh nghiêng đầu quay lại hỏi hắn, "Lý huynh, người huynh nhìn chăm chú vừa rồi là ai vậy?"
Một người khác nâng chén nói, "Hình như là đại công tử phủ An Quốc công, vậy hẳn là biểu đệ của Lý huynh rồi."
"Nghe nói hắn không chịu học hành, sa đà chốn hoa liễu, đúng là làm mất mặt tổ tông." Có người thổn thức, "Nhớ năm đó An Quốc công chinh chiến sa trường, uy danh hiển hách..."
Lý Văn Chinh hừ nhẹ, "Ta không có biểu đệ như vậy." Đem kẻ thù thành thân nhân, mơ màng hồ đồ mà sống, bùn lầy không thể trát tường, cô cô hắn năm đó phong hoa tuyệt đại, sao lại sinh ra một đứa con như vậy.
Trở lại Quốc công phủ, Cẩm Vinh nhạy bén phát hiện những ánh mắt giám thị theo dõi trước kia đã biến mất, cho nên là yên tâm mình ở trong Quốc công phủ sao, Cẩm Vinh ở trong lòng suy tư.
Trên đường về phòng, Cẩm Vinh liền đụng phải đương gia phủ Quốc công, thúc phụ Phương Thịnh.
"Thúc phụ." Cẩm Vinh cúi đầu chào hỏi một tiếng.
Phương Thịnh còn ăn mặc quan phục thượng triều, lão khẽ vuốt đoản cần, khí thế có chút nhàn nhạt uy nghiêm, "Nghe nói cháu hôm nay lại trốn học?"
Cẩm Vinh cúi đầu, không nói chuyện, bộ dáng không khác Phương Cẩm Vinh ngày thường kính cẩn sợ hãi thúc phụ.
Phương Thịnh tựa như bị chọc giận, lại không nỡ trách phạt cháu trai, "Về sau ra ngoài ít thôi, chịu khó ở nhà đọc sách."
"Vâng, thúc phụ." Sắc mặt không thay đổi một chút, nhận lệnh cấm túc, Cẩm Vinh liền nhanh chóng lui xuống, trở về viện của mình.
Nơi này tráng lệ huy hoàng, lại rộng rãi, nằm ở phía Đông Nam phủ Quốc công, có thể nói là vị trí tốt nhất, đông ấm hạ mát, hơn nữa cũng có ý nghĩa đặc thù, là nơi đương thế tử phụ thân Phương Cẩm Vinh Phương Ân từng ở trước kia.
Hiện tại An Quốc Công Phương Thịnh, sau khi huynh trưởng qua đời, cho dù không hợp quy củ, nhưng sau khi hỏi ý lão phu nhân, liền làm chủ làm Phương Cẩm Vinh dọn tới nơi này, thái thái Tống thị cũng không có biểu lộ cái gì bất mãn.
Cho dù đó là nơi Phương Thế Nguyệt con trai nàng danh chính ngôn thuận nên có được.
Người bên ngoài đều nói, vợ chồng An Quốc Công đối xử tử tế với cô nhi huynh trưởng, đến Thánh Thượng cũng cất lời khen ngợi, rốt cuộc phụ mẫu Phương Cẩm Vinh đều là người trung liệt, cha vì nước tận trung, mẹ trung trinh thủ tiết.
Nhìn như êm ấm phù hoa, có vong phụ di trạch phù hộ, Cẩm Vinh lại cảm nhận được này hết thảy phía dưới sóng ngầm kích động, nguy cơ rình rập.
Cẩm Vinh chớp chớp mắt, nhắm mắt lại liền ngủ.
__________
Chính viện Quốc công phu nhân,
Tống Ngọc Tú cởi áo ngoài cho quốc công Phương Thịnh, trước nay chuyện thân mật đều không đến tay người khác, nàng dịu ngoan hiểu chuyện khiến Phương Thịnh cảm thấy trong lòng an ủi.
Đổi lại để thiếp thất làm chuyện này, hắn sẽ chẳng cao hứng đến đâu, bất quá là chút người làm ấm giường, không thể so với chính thê.
Tống Ngọc Tú làm như lơ đãng nhắc đến chuyện hôm nay, "Hôm nay hạ nhân nói Cẩm Vinh lại ở bên ngoài tiêu hết hai trăm lượng."
"Ừm." Phương Thịnh cho dù không tinh thông tạp vụ, cũng biết hai trăm lượng không phải con số nhỏ, không khỏi nhíu mày,
"Cẩm Vinh càng ngày càng..."
Phương Thịnh hơi dừng lại, "Bất quá là chút tiền, tiêu liền tiêu đi, ghi vào sổ sách chung là được."
Tống Ngọc Tú nghe ra ý tứ, trên mặt duy trì vẻ nhu hòa, "Nếu không phải ngài đã phạt nó, ta cũng sẽ đi tìm nó nhắc nhở, rốt cuộc đây cũng không phải là lần đầu tiên, những cô nương đó không phải người sạch sẽ..." "Hôm nay hạ nhân báo lại, ta mới biết hắn tiêu nhiều tiền vì cô nương đó như vậy."
Chẳng sợ những việc này Phương Thịnh đã biết rõ trong lòng bàn tay, lão vẫn hiền hòa vỗ vỗ mu bàn tay hiền thê, "Vất vả cho nàng, Ngọc Tú, tiêu dùng về sau của Cẩm Vinh...không phải còn có của hồi môn của đại tẩu sao?"
Tống Ngọc Tú cứng người, rồi lại khôi phục ôn hòa, không nói thêm gì nữa.
Chẳng lẽ nàng phải nói, ngay sau khi đại tẩu gặp chuyện, của hồi môn của đại tẩu đều đã bị lão phu nhân thu đi, nói là để dành cho Cẩm Vinh sau này cưới vợ, nhưng nhìn lão phu nhân chu cấp cho nhà mẹ đẻ mấy năm nay, những thứ hồi môn đó không biết còn bao nhiêu nữa.

Nhưng phu quân kính trọng lão phu nhân, nhớ lão phu nhân năm đó tựu mình cầu Thánh thượng cho tiểu nhi tử kế vị tước vị, giờ đây nói ra chuyện của hồi môn, ngược lại chỉ làm mất lòng cả lão phu nhân lẫn phu quân.
Tống Ngọc Tú từ trước đến nay không làm chuyện thiệt thân mình như vậy.
Dù sao hiện tại, mọi việc vẫn khiến nàng hài lòng.
Nàng nói chuyện con trai Phương Thế Nguyệt, "Nghe nói Thánh thượng mấy ngày trước đến thư viện xem đám Thế Nguyệt đá cầu."
Nhắc tới nhi tử làm mình kiêu ngạo, tâm tình Phương Thịnh cũng lập tức tốt lên, "Ta cùng bệ hạ đi, Nguyệt Nhi ở trước mặt bệ hạ ứng đối rất khá, còn được ban thưởng."
Tống Ngọc Tú nháy mắt vui mừng không thôi, "Chuyện này nhi tử không nói với thiếp, chỉ nói đá cầu cũng không tệ lắm..."
"Nguyệt Nhi từ trước đến nay là như vậy, không tự mãn, khiêm tốn có lễ." Phương Thịnh lại cảm thán, ánh mắt ôn hòa nhìn về phía thê tử, "Đều là nàng dạy dỗ tốt."
Tống Ngọc Tú sắc mặt ửng đỏ, "Phu quân có thể nào nói như vậy, Nguyệt Nhi kính trọng nhất phụ thân là chàng."
Phương Thịnh cười cười, hắn biết bản thân tư chất bình thường nếu không thì quân quyền trong tay Phương gia nhiều năm, cũng sẽ không bị Thánh thượng thu lại ngay sau cái chết của đại ca.
Nhưng vận khí Phương Thịnh rất tốt, trời xui đất khiến được kế vị tước quốc công, thức thời trung tâm với Thánh thượng, lại có hiền thê là Tống thị, nhi tử chi lan ngọc thụ tiền đồ vô lượng.
_______
Cẩm Vinh cũng liền an phận ở trong phủ Quốc công, dùng phương pháp điều tức bình thường nhất, có thể cảm thấy thân thể tốt lên từng ngày, tuy không có biến hóa gì lớn, nhưng trên thực tế lại tốt hơn rất nhiều, ngày thường đi đi lại lại trong phủ.
Bởi vì lão thái thái, thái thái còn có quốc công Phương Thịnh nhìn qua là thật sự đối đãi tốt với Phương Cẩm Vinh, trừ bỏ nhiều năm vô tri vô giác nguyên thân lười biếng không chịu đọc sách, lại hoang phế rèn luyện văn không được võ không xong, những chuyện khác thủ đoạn đều sạch sẽ, không ai nhìn ra lỗ hổng gì.
Hạ nhân trong phủ cũng đều là kính phủng Phương Cẩm Vinh đại thiếu gia, chẳng sợ không giống dốc sức lấy lòng như với Thế tử gia nhưng bọn họ cũng sợ thái thái trách phạt, hầu hạ cẩn thận.
Ngẫu nhiên gặp mặt Phương Thế Nguyệt, thấy đường huynh Cẩm Vinh không nghe lời phụ thân, vẫn cứ ham chơi không biết phấn đấu, Phương Thế Nguyệt liền nhàn nhạt nói một câu, "Đường huynh vẫn nên đọc nhiều sách đi."
Tuy còn nhớ rõ huynh đệ chi lễ, vẫn không thể tránh nổi có chút kiêu căng lãnh đạm.
Rốt cuộc Phương Cẩm Vinh so với hắn, cơ hồ một kẻ trên trời một kẻ dưới đất, muốn cho Phương Thế Nguyệt thật sự tôn kính vị đường ca này, cũng là làm khó hắn.
Phương Thế Nguyệt hiển nhiên không nhàn rỗi như Cẩm Vinh, thuyết giáo một vài câu, liền rời đi.
Thấy thế tử đi rồi, Văn Mặc nhịn không được nói, "Kỳ thật thế tử nói vẫn là có đạo lý." Đại thiếu gia đã thật lâu không đi học.
Cẩm Vinh cười, lại là lắc lắc đầu, huống chi cô căn bản không muốn tiếp tục ở lại phủ Quốc công nữa.
Tâm tư của lão thái thái cùng thái thái Tống thị tuy không rõ ràng, nhưng cũng là sự thật, làm một tên ăn chơi tráng tác hồ đồ trong phú quý một đời nghe cũng không tệ lắm.
Đáng tiếc, Cẩm Vinh không muốn đánh mất tự do, thật lo sợ ngày nào đó mất mạng cũng không biết.
Nhưng trước khi thoát khỏi đây, cô có việc cần phải làm, chính là điều tra vì sao người phủ quốc công chỉ nuôi phế Phương Cẩm Vinh, không thẳng tay lấy mạng hắn, đã nhiều năm như vậy, muốn lặng yên không tiếng động giết một đứa trẻ không cha không mẹ thực sự quá dễ dàng.
Làm được sạch sẽ, người ngoài cơ bản không có đầu mối để phát hiện.
Còn có giám thị khi ra khỏi phủ.

Cẩm Vinh nghĩ, hết thảy hẳn đang chỉ hướng đến cái chết của cha mẹ nguyên chủ.
Chiếm cơ thể của người khác đã là chuyện thực có lỗi, giúp nguyên chủ điều tra nguyên nhân cái chết cha mẹ cậu, cũng coi như trả phần ân tình này.
Nhưng muốn tìm hiểu cái chết của tiền An quốc công, cái chết của đại tướng quân, một chuyện liên quan đến cơ mật triều chính, hiển nhiên không dễ dàng như vậy.
Cẩm Vinh rất kiên nhẫn, chậm rãi quan sát, sưu tập tin tức, và cơ hội để khám phá bí mật cũng đã đến, chính là việc thái thái Tống thị bàn chuyện nghị thân cho Phương Cẩm Vinh.
Ngày nọ, Cẩm Vinh đi thỉnh an lão phu nhân trùng hợp nghe được, lão phu nhân hôm ấy đột nhiên nhắc tới, "Thế Nguyệt cũng sắp mười tám rồi, việc hôn nhân của nó ngươi đã có suy tính gì chưa?"
"Con đã nói với lão gia, lão gia nói chờ một thời gian nữa rồi tính." Tống thị không nói đến việc, nàng muốn hỏi cháu gái nhà mẹ đẻ làm con dâu, chỉ sợ có chủ ý làm lão phu nhân mất hứng.
Nghĩ đến việc nhà mẹ lão phu nhân còn có mấy đứa cháu gái, Tống thị bản năng nói thêm, "Nói đến Thế Nguyệt, Cẩm Vinh còn lớn hơn nó một năm kia."
Lão thái thái ha hả cười, "Đúng đúng đúng, còn có Cẩm Vinh, ta làm sao lại quên mất đại tôn tử của ta."
"Xem nó có coi trọng cô nương nhà nào, phải cẩn thận mà chọn lựa cho tốt." Lão phu nhân nhìn con dâu, cười ha hả ném chuyện này cho nàng.
Tống thị một bộ nhu hòa kính cẩn, giống như thật sự quan tâm đến cháu trai, nói, "Tức phụ đương nhiên sẽ vì Cẩm Vinh suy nghĩ, nhưng hôn sự của Cẩm Vinh...chỉ sợ có chút gian nan.
Há ngăn là gian nan, bộ dạng không thể xưng là đẹp, còn không học vấn không nghề nghiệp, tham hoa háo sắc, ngày sau nhiều lắm được chia hai phần gia sản Quốc công phủ, còn vô quan vô tước, nhà huân quý nhân gia trong kinh thành đều chướng mắt vị tiền quốc công thế tử này.
Những người tìm tới Tống thị bàn chuyện hôn nhân, đều là nhìn trúng thế tử Phương Thế Nguyệt, chứ không phải đường ca ăn chơi trác táng của hắn Phương Cẩm Vinh.
Lão thái thái thở dài, "Chỉ cần tìm được người đối tốt với nó, cô nương ngoan ngoãn khiến người hài lòng là tốt."
Ý tứ chính là tìm một môn hộ thấp, tính tình nhu thuận nghe lời, mặt Tống thị hiện lên ý cười, "Lão phu nhân yên tâm, con nhất định sẽ dụng tâm vì Cẩm Vinh."
Sắc mặt lão thái thái hòa hoãn xuống, "Nhưng chuyện của Thế Nguyệt, người làm mẹ là ngươi cũng không thể không để tâm."
Tống thị cười khanh khách, đáp, "Không bằng nhân đại thọ lão thái thái tháng sau, mời các thiên kim tiểu thư tới phủ, có lẽ có cô nương vừa ý cũng không chừng."
Lão thái thái vui vẻ cười, "Ý hay, vậy cứ làm theo lời ngươi đi."
Lúc này, thị nữ vén mành, Cẩm Vinh đi đến, cười nói, "Tổ mẫu cùng thím đang nói chuyện gì mà vui vậy?" không hề đề cập nửa lời tới những chuyện mình vừa nghe rõ rõ ràng ràng, cũng may lúc đó đã tống cổ Văn Mặc đi chỗ khác.
Tống thị tiếu ngữ doanh doanh, "Lão thái thái chính là chờ con dâng thọ lễ cho ngài đấy."
Lão thái thái oán trách nhìn tiểu nhi tức liếc mắt một cái, ngược lại nhìn về phía Cẩm Vinh ánh mắt tràn đầy hiền hoà, "Cẩm Vinh đưa cái gì tổ mẫu cũng thích."
Cẩm Vinh khóe môi hơi cong, trên mặt nhìn không ra nửa điểm sai lầm, "Thọ lễ của tổ mẫu, con đương nhiên phải dụng tâm."
Tống thị ôn nhu cười, "Nếu có thiếu bạc thì tới tìm thím, tuyệt không làm tâm ý của ngươi uổng phí."
Thỉnh an lão thái thái xong, thần sắc Cẩm Vinh hơi trầm xuống, đã vội vàng tính đến viêc hôn nhân, tình huống như vậy, thời gian của cô còn lại không nhiều lắm....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.