Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 197: Tg31 Minh Tinh Nghệ Sĩ Hoàn






"Lúc này rồi mà cậu còn làm ra chuyện như vậy, tôi đi theo cậu cũng mất hết mặt mũi, cậu muốn lấy mạng cậu ép công ty hay sao? Tôi nói cho cậu, An Trừng, không có chuyện ấy đâu!"
"Cậu còn không nói lời nào, là bất mãn với công ty hay sao?"
"Nhanh chóng đăng bài thanh minh đi, nói rõ chuyện này không liên quan đến công ty, tôi rất bận, không rảnh quản cậu, công ty đã tìm một người đại diện khác đến bệnh viện chăm cậu, coi như tận tình tận nghĩa!"
Bên kia không chút lưu tình mà cúp điện thoại, kết thúc một màn quở trách này.
"Xin lỗi, làm cô giật mình rồi."
Trên giường bệnh, một cậu thanh niên khuôn mặt tuấn tú đẹp đến kỳ cục, nhưng lại bởi vì mất máu mà làn da tái nhợt, ôn hòa nói với cô hộ sĩ vừa giúp mình lấy điện thoại.
Cậu vừa được cứu đến bệnh viện không lau, căn bản không có sức lực lấy điện thoại nói chuyện, còn phải nhờ hộ sĩ hỗ trợ.
Tiểu hộ sĩ trẻ tuổi có chút kinh hách, nhưng nghĩ đến đoạn đối thoại vừa rồi, nhịn không được hỏi một câu, "Anh......!Anh không sao chứ."
Tuy rằng trên mạng giờ đủ loại đồn đại, đủ loại bôi đen, đủ loại lịch sử đen tối của An Trừng, nhưng nhìn một câu thanh niên được cứu trở về từ cái chết, nữ hộ sĩ vẫn là có chút không đành lòng, thậm chí cảm thấy, An Trừng thoạt nhìn không giống như loại người phẩm cách ác liệt.
An Trừng lắc lắc đầu, vốn không hy vọng được ai an ủi, giờ nghe một câu hỏi thăm như vậy, cậu ta cũng không cảm thấy gì, bởi vì đã bị quá nhiều người vứt bỏ.
Truyện Sủng
Bạn bè, fan, người đại diện, công ty...Trong một đêm tất cả đều vứt bỏ cậu.
An Trừng, nổi danh từ thời kỳ tân binh, thần tượng phái thực lực, trong một đêm liền xuất hiện vô số bằng chứng tố người này nhân phẩm tồi tệ, còn chưa điều tra bằng chứng có đáng ti cậy hay không, truyền thông liền đưa tin gièm pha nhân phẩm An Trừng, kéo thêm một bộ phần quần chúng không biết rõ chân tướng.
Trong lúc nhất thời, phảng phất trong ngoài giới giải trí, bôi đen An Trừng đã là xu hướng.
Tường đổ mọi người đẩy.
Người có kinh nghiệm trong giới, hoặc có chút lý trí, cũng có thể cảm gác được có người đang muốn chỉnh An Trừng, thậm chí thế lực người này không nhỏ, có thể mua nhiều truyền thông như vậy.

Cho dù nhìn ra cũng chẳng có ai muốn bênh vực cậu ta, vì An Trừng tuy có nhiệt, nhưng căn cơ còn mỏng, không ai dám đánh ván cờ này.
fan trung thành An Trừng tích lũy mấy năm nay vốn nên là người tin tưởng thần tượng bọn họ, nhưng vừa xuất hiện người nào đó phơi bày chân tướng , fan hâm mộ cũng hoàn toàn kéo đen.
Người tung bằng chứng kia, chính là Thường Hâm, tiểu nghệ sĩ cùng công ty, quen biết An Trừng từ ngày còn ở cô nhi viện.
An Trừng và Thường Hâm xuất thân cô nhi viện, nâng đỡ cổ vũ nhau tiến vào giới giải trí, An Trừng cũng từng nói, Thường Hâm là bằng hữu tốt nhất thân cận nhất của mình.
Quen biết nhau hai mươi năm, vậy mà bạn bè thân cận nhất cũng nhịn không được nói ra quá khứ đen tối của cậu ta, đủ để thấy An Trừng có bao nhiêu bẩn thỉu, fans cũng hoàn toàn thất vọng, số ít người hâm mộ kiên trì với quan điểm An Trừng trong sạch, cũng rời khỏi đoàn fans.
Một người, hai người nói, người khác chưa chắc tin tưởng, nhưng nếu tất cả mọi người nói, còn ai không tin chứ?
Chẳng ai quan tâm đến thật giả, lúc này đây, An Trừng đã hoàn toàn bại lộ gương mặt thật.
Sau khi bài phỏng vấn của Thường Hâm kết thúc, cùng đêm hôm đó, An Trừng ở trong nhà cắt cổ tay tự sát.
May mắn thay, cậu được cứu giúp kịp thời, bất hạnh chính là, tin tức này bị paparazzi vây quanh nhà An Trừng ngay lập tức đưa tin, cũng xoát bạo internet, ngay cả việc cậu ta tự sát cũng bị người cho rằng là lăng xê, muốn thiên hạ thương hại.
Cái người mà cậu vẫn luôn coi là bạn – Thường Hâm, sau khi bị báo chí bám đuôi phỏng vấn, lại nói, là hắn không nên nói ra chuyện như vậy, hắn vẫn luôn coi An Trừng là bạn thân nhất, nếu có thể, hắn rất muốn đi thăm An Trừng.
Bên dưới bài báo, fan hâm mộ Thường Hâm tranh nhau an ủi idol, nói idol không cần khóc, cái loại người này không đáng có bạn bè, sôi nổi đau lòng Thường Hâm, vì sao idol lại gặp phải loại bạn như vậy chứ.
Công ty vốn định che chở An Trừng một hai, nhưng Thường Hâm cũng là nghệ sĩ của bọn họ, một kẻ đã bị fan từ bỏ với một kẻ ngày càng có tiếng tăm, có tài nguyên nhân khí, ai cũng bết nên chọn thế nào.
Cẩm Vinh nhanh như gió đọc qua một loại bài báo về hot topic ngày hôm nay, đứng trước của phòng bệnh số 303, cất di động vào túi, đưa tay gõ cửa, bước vào.
Nhìn thấy cậu thanh niên đang nằm trên giường bệnh, vẫn là gương mặt trẻ trung đẹp đẽ như trên tin tức, Cẩm Vinh lộ ra một nụ cười thân thiện hoàn mỹ.
"Chào cậu, tôi là Cẩm Vinh, người đại diện mới của cậu."
Người trên giường bệnh hình như có chút kinh ngạc, cậu nhàn nhạt nói, "Tôi là......!An Trừng."
Kinh ngạc? Cậu ta hẳn là thấy mình quá trẻ đi, giống trợ lý hơn là người đại diện, Cẩm Vinh không chút để ý, thầm nghĩ.
Lần này, Cẩm Vinh ý thức thanh tỉnh mà xuyên qua, dường như mấy lần trước đó cũng có tình huống này, trở thành một cô sinh viên vừa tốt nghiệp, người mới trong công ty giải trí Tinh Diệu.
Bạn bè cùng lứa đều chọn bắt đầu từ trợ lí đại diện, nhưng Lâm Cẩm Vinh lại chọn làm người đại diện ngay từ đầu, phải biết rằng bắt đầu từ người đại diện với trợ lý có khác biệt rất lớn, ở chỗ nhân mạch.
Ở giới giải trí, các loại nhân mạch, quan hệ với đạo diễn, nhà đầu tư, giám khảo...!không phải tự nhiên mà có được.
Phần lớn người chọn làm trợ lý, chính là vì tích lũy nhân mạch.
Lựa chọn của Lâm Cẩm Vinh không chỉ làm cô bị bàn bè cười nhạo, mà công ty cũng coi thường.
Loại người không có bối cảnh, không có kinh nghiệm, mới vào công ty, căn bản không có ai muốn vào dưới trướng người đại diện như cô.
Cẩm Vinh vừa xuyên qua, đã nhận được công tác đầu tiên từ công ty, làm người đại diện cho An Trừng.
Nếu là hai tháng trước, đây tuyệt đối là công việc mà tất cả mọi người trong công ty hâm mộ.
Nhưng hiện tại, chỉ là trò cười cho mọi người bỏ đá xuống giếng.
Ai cũng nhìn ra công ty bất quá là vì mặt mũi, miễn bị người ta nói là bạc tình bạc nghĩa, mới tìm một tân nhân đến gánh ngôi sao quả tạ này.
Mà An Trừng, người đại diện một tay mang cậu cũng đã từ bỏ cậu ta.
An Trừng cũng đoán được điểm này, nhưng không nghĩ tới đối phương tìm ghế dựa, ngồi bên giường bệnh, nói thẳng với mình, "Tôi vừa tốt nghiệp, tới Tinh Diệu chưa được năm ngày, anh là công việc đầu tiên tôi đảm nhận."
Ngắn gọn sáng tỏ, cũng thẳng thắn thành khẩn đến làm An Trừng kinh ngạc.
Cẩm Vinh cười cười nói, "Nếu sau này chúng ta muốn làm việc với nhau, vẫn nên nói rõ tình huống trước."
Nghe một câu làm việc chung, An Trừng trong lòng hơi động, nhưng cũng chỉ xúc động một chút, chua xót mỉm cười nói, "Cô vẫn nên trở về đi, tôi còn tốt, không cần người chiếu cố."
Đã thành cái dạng này, vẫn đừng nên liên lụy người khác thì hơn.
Cẩm Vinh hỏi ngược lại, "Anh đã ở tình trạng này, còn nói tốt?"
An Trừng cũng không thể phủ nhận, "Hình như cũng không tốt lắm."
Đây có lẽ là thời điểm cậu chật vật nhất trong đời, lúc ở cô nhi viện ít ra còn có viện trưởng, các dì, còn có Thường Hâm.
An Trừng rũ mắt nói, "Thực xin lỗi."
Tính tình An Trừng từ trước đến nay vẫn rất ôn hòa, chẳng sợ người đại diện trước kia có bao nhiêu cường thế, cậu cũng không ngại, chuyện duy nhất cậu từng cự tuyệt, chỉ có sự kiện kia.
"Vì sao anh lại phải xin lỗi?" Cẩm Vinh nghiêng nghiêng đầu,
Biểu tình trên mặt An Trừng lập tức phai nhạt đi, lạnh nhạt tái nhợt, "Tôi chỉ biết mang phiền toái đến cho mọi người."
"Việc tự sát sao?" Cẩm Vinh nhún vai, "Hiện tại còn chưa muộn, dù sao chúng ta cũng không chuyện gì khó nói."
An Trừng cười miễn cưỡng, bị người ta nói như vậy, cậu ta cũng phẫn nộ không nổi, "Tự sát, tôi có vẻ quá yếu đuối đúng không..."
Cẩm Vinh gật gật đầu, còn ừ một tiếng, rồi lại đột nhiên nói, "Anh biết trên thế giới một ngày có bao nhiêu người tự tử không?"
"Cho dù xuất phát từ nhiều nguyên nhân khác nhau, nhưng có lẽ bọn họ đều sẽ bị người khác chỉ trích, bị chỉ trích vì đã muốn từ bỏ mạng sống, vì làm tổn thương cha mẹ, người nhà, bạn vè, những người yêu thương họ."
Cẩm Vinh ánh mắt nhàn nhạt, "Nhưng ai có thể lý giải được những áp lực,thống khổ trong lòng bọn họ, như một mầm bệnh đè nặng trong lòng, đau đớn, ai ít hơn ai chứ?"
"Người bị hại trong những vụ bạo lực học đường, người bệnh trầm cảm, người có di chứng tâm lý..."
"Kết thúc mạng sống của chính mình, lựa chọn này, người khác không hiểu được, không trải qua những chuyện tương tự, không thể đồng cảm, cũng không có tư cách đi bình phán."
"Vứt bỏ sinh mệnh không dễ dàng, nhưng sống sót càng cần nhiều dũng khí hơn nữa."
An Trừng trầm mặc hồi lâu, mới nói, "Cảm ơn cô đã an ủi."
Cẩm Vinh mỉm cười nói, "Tôi chỉ là nói lên quan điểm của mình, anh coi như an ủi, tôi cũng không ngại."

Nếu Cẩm Vinh không hiểu nhầm thì vừa rồi cô cũng chẳng khuyên cậu ta cái gì cả.
Cẩm Vinh thẳng thắn nói "Bất quá, nếu anh lại tự sát lần nữa, tôi chắc phải đổi nghệ sĩ khác."
Cô chớp chớp mắt, "Hơn nữa tôi cũng không thể bảo đảm, mình sẽ đi dự lễ tang của anh, rốt cuộc chúng ta quen biết nhau không bao lâu."
"Không sao, rất vui vì được quen biết cô, Lâm Cẩm Vinh." An Trừng lần đầu tiên lộ ra tươi cười thiệt tình, "Hy vọng, chẳng sợ có một ngày như vậy, cũng có thể tái kiến."
_____
An Trừng có từ bỏ ý niệm tự sát hay không, Cẩm Vinh không biết, nhưng tinh thần người này đúng là ngày một khá hơn.
Mà hiện tại An Trừng cũng biết, những lời Cẩm Vinh nói với mình ngày đầu tiên gặp mặt, cũng không phải là cô chuẩn bị trước để thuyết phục mình, phần nhiều là bởi vì bản thân Cẩm Vinh đã là một nồi canh gà có độc.
Tiểu hộ sĩ hảo tâm tặng một quyển sách, giúp hắn giết thời gian, giải tỏa tâm tình.
Nhìn lời đề tựa trên bìa sách, bất giác đọc lên, "Cuộc sống không chỉ có hiện tại......"
Ngồi ở một bên trên chơi di động, Lâm Cẩm Vinh thuận miệng nói tiếp, "Mà còn có tương lai."
An Trừng: "......"
Lâm Cẩm Vinh ở bệnh viện bồi người bệnh, kỳ thật cô đều ngồi một chỗ chơi di động, nhìn tin tức về An Trừng, còn thường thường tám chuyện với hộ sĩ, căn bản không có tự giác mình là người đại diện.
An Trừng chỉ cảm thấy ngực lại bị chọc một đao.
*Tác giả có lời muốn nói: từng xem qua một bộ phim, đoạn đối thoại cuối cùng của nữ chủ với mẹ cô ta là như vậy, nữ chủ thực sự muốn từ bỏ cuộc sống, không liên quan đến mẹ, mong mẹ đừng tự trách.
Người mẹ cuối cùng nói một câu thế này, mẹ vẫn luôn ở cạnh con, trước đến nay lại không biết con cô độc như vậy, câu này luôn làm ta muốn khóc.
Ta xem bộ phim này xong, cảm giác được chuyện miêu tả tâm lý, sinh hoạt của những người như vậy còn quá đơn giản, không bộc lộ được chiều sâu.
Nhiều người đi khuyên người khác đừng tự sát, câu này nói quá nhẹ nhàng, vì bọn họ không thể đồng cảm được với cảm xúc trong lòng những người đó.
Đương nhiên những lời này cũng chẳng có quan hệ gì, vốn muốn viết một chương 6000 chữ......!Ta quả nhiên là đánh giá cao chính mình QAQ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.