Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 146:




2)
Lại một đêm ca vũ ở Hoan Nhan Lâu,
Tiếng tỳ bà, tiếng sáo réo rắt, nữ tử bạch ý múa theo điệu nhạc thật uyển chuyển, đẹp như một bức tranh vô thực.
Cẩm Vinh ở trên lầu, nhìn xuống khung cảnh bên dưới.
nữ tử Hoan Nhan Lâu đều có tài riêng, có người rất giỏi nhảy múa, có người có giọng hát tuyệt vời, cũng có người giỏi thơ từ, thiện phẩm rượu, cho dù rời Hoan Nhan Lâu cũng có thể bằng tài nghệ mà nổi tiếng.
Bất quá, bên ngoài hiểm ác, thân nữ tử có vô số bất tiện, Hoan Nhan Lâu chính là nơi có thể bảo vệ các nàng, cho các nàng bình yên.
Khách tới Hoan Nhan Lâu phần lớn đều biết quy củ nơi này, không tuân theo quy củ đều bị đuổi ra ngoài.
Có chút đến đây để cùng hồng nhan tri kỷ nói chuyện trời đất, có người đem nơi này như chỗ an toàn.
Hoan Nhan Lâu từ trước đến nay không hỏi thân phận khách nhân, chỉ cần tuân thủ quy củ, trả được tiền.
"Tiêu nhạc sư." Cô nương mặc vũ y lộ vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn sáo ngọc trong tay Tiêu nhạc sư, không khỏi kinh ngạc, "Tiêu nhạc sư muốn vì ta mà đệm một bài sao?"
"Ta là nhạc sư của nơi này, đương nhiên phải vì các cô nương mà đệm nhạc." Cẩm Vinh mỉm cười nói.
Mạc Điệp cười, "Công tử vừa trở về, Mạc Điệp cùng bọn tỷ muội còn tưởng rằng huynh muốn nghỉ ngơi mấy ngày."
"Mau đi lên đi, tới phiên muội rồi." Cẩm Vinh ôn hòa nói,
"Được." Mạc Điệp đi lên đài, với màn biểu diễn tiếp theo càng có niềm tin, tiêu nhạc sư là nhạc sư đệ nhất Hoan Nhan Lâu, cũng là nhạc sư mà các nàng cảm thấy tuyệt vời nhất thiên hạ.
Cẩm Vinh ngồi đằng sau bức bình phong, nâng sáo ngọc trong tay, để đến bên môi, nhẹ nhàng thổi.
Bóng dáng vũ công huyền ảo, tiếng sáo nhịp nhàng...
_____
Trên lầu,
Trong một gian nhỏ, có mấy nhân sĩ võ lâm đang ngồi,
"Ngươi nhìn ra tôi tớ nơi này võ công ở trình độ nào không?" Một nam tử áo xám mặt mày lạnh lẽo, hỏi thanh niên trẻ tuổi đang ngồi bên cạnh mình.
Người thanh niên suy tư một chút, đáp, "Chưa thấy bọn họ ra tay, nhưng nghe tiếng bước chân, hẳn là không thua kém cao thủ nhị lưu." (hạng hai)
"Sai rồi, là không thua kém nhất lưu." Lời của nam nhân áo xám khiến cho cả thanh niên lẫn những người khác đều cả kinh.
Nếu là như vậy, không kể mười mấy kẻ đang canh giữ ở khắp Hoan Nhan Lâu thì những người canh gác trong bóng tối sẽ ở trình độ nào chứ.
"Khó trách không ai dám ở chỗ này làm loạn?" Thanh niên lẩm bẩm nói.
"lão bản Hoan Nhan Lâu đâu?" Có người hỏi.
Nam tử áo xám nói: "Một phụ nhân không biết võ công mà thôi."
"Hoan Nhan Lâu đến tột cùng là ai ở sau lưng chống lưng chứ?" Nam tử áo xám ở trong lòng suy nghĩ, phần lớn người đều cho rằng, Hoan Nhan Lâu có bối cảnh, nhưng những năm gần đây, chưa từng thấy Hoan Nhan Lâu va chạm với thế lực nào.
"Chỉ hy vọng đừng có liên quan với triều đình." Nam tử áo vàng đổ một chén trà, nói.
Đồ ăn rất nhanh được mang lên, trong phòng không có nhạc công, không phải đám người bọn họ không gọi, mà là các cô nương Hoan Nhan Lâu có nguyện ý bồi yến hay không.
Tỷ như Thính Phong Đình, võ lâm thế gia Tô gia tam công tử, đi lại khá gần với Văn Liễu cô nương, cho nên mỗi lần tới, Văn Liễu cô nương đều bồi yến đạn tranh.
Còn có Trúc Nhân Các, thanh niên tài tuấn lại giỏi văn chương, các cô nương ưu ái, thường thường đấu rượu làm vui. Trình hàn lâm mỗi lần làm thơ đều khiến các cô nương mê đắm, quyến luyến không rời.
Đoàn người nam tử áo vàng là lần đầu tiên tới, tự nhiên không biết các cô nương Hoan Nhan Lâu, đương nhiên trừ trường hợp đám người bọn họ được các cô nương nhìn trúng, chủ động tới tiếp khách.
Tỷ như thanh niên tuấn dật vẫn luôn ở bên cạnh nam tử áo vàng, đã sớm được cô nương trong lâu để ý, đáng tiếc lấy người áo vàng kia trông quá dữ dằn, canh gác như gà mái mẹ gác con, khiến các cô nương không dám lại gần.
Dưới lầu là sân khấu biểu diễn, cũng có diễn tấu ca vũ, khách ngồi trên cũng có thể nghe được, thanh niên nhịn không được nhấc sa mành nhìn nhiều vài lần.
Vũ công dưới lầu dáng múa vạn diệu, phối hợp với tiếng sáo vô cùng hoàn hảo, thanh niên không khỏi cất lời tán thưởng.
"Đáng tiếc tiểu muội không tới, nàng đã sớm muốn đến đây." Thanh niên nhỏ giọng nói thầm.
Nhưng mà nam tử áo vàng biết võ công, tai mắt tự nhiên rõ ràng, sắc mặt trầm xuống, thanh niên lập tức im lặng.
Nam tử áo vàng ở âm thầm lắc lắc đầu, đường đường là thiếu gia Thu gia, người của thế gia võ lâm, lại không yêu võ công, thích thơ từ, đến nay còn chưa học được Lạc Diệp Đao, đến khi lão gia mất, trăm năm cơ nghiệp Thu gia như thế nào đây?
Thu Địch Sinh không biết mình đang bị người khác oán trách, ở trong lòng còn đang nhớ mong em gái nhỏ nhà mình.
Kỳ thật khách nhân tới Hoan Nhan Lâu cũng không thiếu nữ tử, chỉ là ăn mặc kín đáo, thường vận nam trang, chuyện này ở trong chốn giang hồ cũng không hiếm lạ. Cái gọi là tiểu thư khuê các, đại môn không ra nhị môn không mại, thêu hoa đọc thi thư, chẳng có quan hệ gì với nữ tử võ lâm.
Quan điểm khác nhau, cho nên các tiểu thư nhà quan thường cảm thấy nữ tử giang hồ thô lỗ làm càn, không hiểu lễ nghĩa. Mà các cô nương đã quen với chốn võ lâm lại cho rằng thiên kim tiểu thư quan gia nhu nhu nhược nhược, ngượng ngùng nhát gan không thú vị.
Lối suy nghĩ khác nhau thôi cũng đã có thể khiến hai phe đối địch đến như hiện tại.
Cẩm Vinh ở phát hiện điểm này, cũng cảm thấy rất thú vị, nhưng các cô nương ở Hoan Nhan Lâu "là cái bộ dạng gì", hành động như thế nào, cũng không cần người khác can thiệp, tiếp đãi khách nhân chỉ cần làm đúng quy củ là được.
Bởi vì thái độ của Hoan Nhan Lâu với khách nhân là nữ, cho nên danh tiếng trên giang hồ lại tốt hơn một tầng. Rốt cuộc rất nhiều môn phái thế gia cũng có nữ tử cầm quyền.
Nhưng ngẫu nhiên phát sinh vấn đề, cũng là đương nhiên.
Hoan Nhan Lâu đại đường,
"Quân Ý cô nương, lại đàn một khúc đi." Nam tử áo lam có vẻ ngoài khá anh tuấn thấy đối phương có rời thì vội vàng lênn tiếng. Hắn chính là vì quân ý cô nương mà đến.
Quân ý ôm tỳ bà hơi hơi khom người, "Xin lỗi, Thẩm công tử, ta có chút mệt mỏi, cáo lui trước."
"Quân ý cô nương." Người kia lôi kéo tay áo cô nương, muốn níu kéo người lại, thì đúng lúc này, có giọng nữ tức giận hét lên,
"Thẩm Nhược Diệp!"
Người lên tiếng là một cô nương, mình mặc y phục nam nhân, khuôn mặt lộ vẻ tức giận, nhưng có ai thấy vị hôn phu của mình lôi lôi kéo kéo với một cô gái khác mà vẫn giữ bình tĩnh được chứ.
Người tên Thẩm Nhược Diệp quay đầu, nhìn thấy rõ mặt đối phương thì cứng đờ, "Tiếu...... Mị."
Quân ý nhanh chóng đẩy mạnh tay Thẩm Nhược Diệp ra, "Thẩm công tử gặp người quen, ta mạn phép đi trước."
Thẩm Nhược Diệp nghe vậy càng hoảng hốt, lúc này trong lòng trong mắt đều là quân ý cô nương, nào còn nhớ rõ cái gì vị hôn thê.
"Quân ý, nàng đừng đi."
Thẩm Nhược Diệp lại lôi ống tay áo nàng, không cho nàng đi.
Bỗng nhiên, một cây sáo chen vào giữa Thẩm công tử cùng quân ý, khí thế bức người khiến cho Thẩm công tử không thể không buông tay, lui về sau hai bước.
Sáo ngọc lại chuyển, Thẩm công tử duỗi tay chắn, nhưng chưa kịp ngăn lại thì nháy mắt thân thể đã không thể nhúc nhích.
"Tiêu nhạc sư." Quân ý tiến về phía người cầm sáo ngọc, hơi hơi khom mình, toàn quá trình cô nương này cũng không kinh hoảng, vững vàng bình tĩnh, có lẽ là biết sẽ không có việc gì xảy ra với mình.
Chỉ là không nghĩ tới, người ra tay sẽ là tiêu nhạc sư.
"Làm phiền tiêu nhạc sư." Quân ý thi lễ.
"Không sao, người của Hoan Nhan Lâu, như thế nào cũng không thể bị người khác bắt nạt."
Ánh mắt Cẩm Vinh nhìn về phía Thẩm công tử kia, hơi hơi mỉm cười, "Khách nhân có chuyện nên bình tĩnh nói, đừng động tay động chân, phạm vào quy củ Hoan Nhan Lâu."
Người khác: "......"
Ngươi điểm huyệt hắn, còn muốn hắn nói chuyện hả?
Cẩm Vinh nhẹ nhàng bâng quơ nói tiếp, "Nếu không có lời nào để nói, vậy xem ra khách nhân đã biết sai rồi."
"Ngươi...... Ngươi muốn làm gì?" Tiếu Mị bước nhanh đến, không nói chuyện hôn ước, chỉ là bọn họ đều là thế gia, nàng không thể nhìn Thẩm Nhược Diệp cứ thế rơi vào trong tay tiêu nhạc sư võ công khó lường này.
Cẩm Vinh liếc về hướng nàng, "Cô nương này lại là người nào, có quan hệ gì với khách nhân vi phạm quy củ của Hoan Nhan Lâu?"
"Ta...... Ta là hôn thê của hắn, vị nhạc sư này đại nhân đại lượng, chớ trách phạt hắn...quá nặng."
Nghe nói phạm vào quy củ Hoan Nhan Lâu, đặc biệt là làm các cô nương bị thương, ít nhất cũng là phế tay chân ném ra ngoài.
Tuy rằng Tiếu Mị vừa rồi cũng tức giận đến hận không thể chém đứt tay chân Thẩm Nhược Diệp, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi.
"chà, vị hôn thê à." Cẩm Vinh hơi cảm thán,
Tiếu Mị nghe đối phương nói mà cũng cảm thấy mất mặt, nhìn thấy hôn phu dây dưa với nữ nhân khác, nhưng vẫn không thể để hắn xảy ra chuyện, không thể không ra mặt bảo vệ hắn.
Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói, "Nếu đã là vị hôn thê, vậy tổn thất Thẩm công tử gây ra cho Hoan Nhan Lâu, làm quân ý cô nương chấn kinh, Tiếu cô nương đây......"
"Ta trả tiền." Tiếu Mị đen mặt nói.
"Tổng cộng là hai trăm lượng hoàng kim, không chịu nợ."
Cẩm Vinh cười lên như xuân phong ấm áp, con số phát ra từ miệng đối phương lại làm Tiếu Mị nhịn không được mềm chân.
"Ta trả." Tiếu Mị nỗ lực đứng vững, nghiến răng nghiến lợi nói, món này nhất định phải cho Thẩm gia trả bằng được, Tiếu Mị lại chỉ chỉ Thẩm Nhược Diệp bị định trụ miệng còn không mở nổi, "Vậy hắn thì sao"
Cẩm Vinh hơi hơi mỉm cười, "Chỉ là điểm huyệt bình thường, Tiếu cô nương có thể tự cởi bỏ, đương nhiên, không cởi bỏ cũng không sao."
Trong giọng cô mang theo thâm ý,
"Tóm lại, thanh toán tiền, người chính là của cô nương, tùy tiện mang đi đi." Cẩm Vinh vẫy vẫy tay, rồi cùng quân ý rời đi.
Thị nữ cũng cải nam trang bên người Tiếu Mị nhỏ giọng hỏi, "Tiểu thư, hiện tại làm sao bây giờ? Có cần giải huyệt cho cô...Thẩm công tử hay không?"
Thị nữ vừa định gọi Thẩm công tử kia là "cô gia" thì bị Tiếu Mị trừng mắt liếc mắt một cái, vội vàng thay xưng hô.
Tiếu Mị hừ lạnh một tiếng, "Không cần, hắn làm ta ném mặt mũi như vậy, ta phải để hắn ăn khổ mấy ngày mới được."
Nói rồi, liền tìm người vác Thẩm Nhược Diệp đi.
Mà một màn này cũng lọt vào mắt đoàn người nam tử áo vàng,
"Sáo ngọc trong tay nhạc sư kia còn chưa đụng tới người tiểu tử Thẩm gia, mà là mượn khí phát ra từ sáo ngọc phong bế huyệt đạo hắn, chiêu thức ấy, không đơn giản chút nào." Một người mở miệng cảm thán.
"Ta cũng đã nhìn thấy người này, nhưng không cảm nhận được hắn có võ công." Thanh niên cũng nhịn không được nói.
Nam tử áo vàng cảnh giác thanh niên vài câu, làm con cháu Thu gia, nhìn không ra đối phương võ công của đối phương phải tự mình cảm thấy cảm thấy thẹn mới đúng, nhưng lời chưa nói ra, thì anh bạn trẻ đã mắt sáng long lanh nhìn hắn, "Lục thúc, thúc thì sao, từ trước thúc đã phát hiện ra người này có võ công?"
Lục thúc: "......" Chẳng lẽ muốn hắn nói hắn cũng không nhìn ra sao?
Bên trong phòng, Minh Ngọc lo lắng hỏi, "Vừa rồi dưới lầu có phải hay không xảy ra chuyện gì?"
Cẩm Vinh đạm đạm cười, "Không có việc gì, ta đều đã giải quyết."
Nhìn ánh mắt nữ nhi đạm nhiên lại mang theo một chút tự tin, Minh Ngọc cười thở dài, "Nữ nhi của ta luôn có thể đem hết thảy mọi chuyện xử lý tốt."
Vì bà mà mua lại Hoan Nhan Lâu, lại trùng kiến xử lý, nhận nuôi cô nhi, giúp đỡ thiện đường, những việc này bất quá là vì thỏa mãn ý nguyện của bà, cứ việc Cẩm Vinh có tán đồng hay không, trước nay đều làm thích đáng hoàn mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.