Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 137: [TG20] Hòn ngọc của biển (phần 1) 3




Thấy Thu Đàm chần chờ, Lâm Ngữ Đồng cụp mắt, "Được, ta đã biết."
"Tiểu thư." Thu Đàm chỉ là nhất thời nhớ tới ánh mắt làm người sợ hãi của Tống cô nương kia, quên mất trả lời tiểu thư, không nghĩ bị tiểu thư hiểu lầm, nàng còn muốn nói cái gì đền bù, Lâm Ngữ Đồng lại nhàn nhạt nói, "Chúng ta đi nhanh đi, muộn trận đấu thì tốt."
Xe ngựa lại lăn bánh về phía thư viện Di Sơn.
Cẩm Vinh không nghĩ nhiều như vậy, Thẩm Thế Tương có thể đem thiếp mời phát cho cô, ắt hẳn người trong thư viện cũng có thể mời người khác tới, người do thư viện mời tới hẳn là càng nhiều, huống hồ loại sự tình như thi đấu nếu không mời nhiều người, vậy mất náo nhiệt.
Tuy rằng kỳ quái không hiểu mình chọc phải Lâm gia tiểu thư chỗ nào, nhưng Cẩm Vinh cũng không lo lắng một tiểu dân như mình sẽ bị người trả thù, nếu chút việc nhỏ này có thể đắc tội Lâm gia, vậy bọn họ chẳng phải mang tiếng lòng dạ hẹp hòi, Lâm Ngữ Đồng cũng chưa chắc đã muốn mạo hiểm thanh danh vì một người râu ria như cô.
Giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, Cẩm Vinh không lo lắng ứng phó không được những người này.
"Tống cô nương." người chờ Cẩm Vinh ở cửa thư viện là là thư đồng của Thẩm Thế Tương - Thẩm An, Cẩm Vinh cũng đã gặp hắn vài lần.
Thẩm An cười giải thích nói, "Công tử nhà ta chuẩn bị thi đấu, không thể tới đón tiếp mới để ta ở cửa chờ cô nương, thuận tiện dẫn đường cho cô nương."
Cẩm Vinh gật gật đầu, tiếp nhận hảo ý của Thẩm Thế Tương, nắm tay Tiểu Dịch đi theo Thẩm An vào trong thư viện.
Tới nơi tổ chức đá cầu, đài quan sát chung quanh đã dần được lấp kín bởi người xem, phần lớn là thầy trò trong thư viện, cũng có quan viên Du Châu Thành tỷ như cha Thẩm Thế Tương thông phán đại nhân, còn có một ít thân sĩ được mời đến.
Cẩm Vinh cùng Tiểu Dịch được an bài ở một vị trí đằng sau, nhưng dù vậy cũng không thể làm bọn họ tránh bớt ánh mắt tò mò từ người khác, thư viện Di Sơn không thu nữ học sinh, thường cũng nghiêm cấm nữ tử đi vào.
Có vài học sinh có chút quan hệ thì biết vị trí kia là của Thẩm Thế Tương, bởi vì cầu thủ tham gia được sắp xếp một vài chỗ ngồi cho bạn bè thân thiết đến xem, thì ra chỗ ngồi là Thầm Thế Tương lưu lại cho nàng.
Thẩm Thế Tương cạn lời, cha hắn là quan chức được thư viện mời đến, hắn cũng chẳng có mấy người bạn ở ngoài, còn chỗ đương nhiên liền đưa cho A Vinh cô nương.
Lại có học sinh kỳ quái, Thẩm Thế Tương một người chỉ chừa một cái chỗ ngồi, vậy còn một chỗ ngồi khác thì sao?
Thực mau liền có một sự xuất hiện càng khiến người chú ý hơn, một thiếu nữ đầu đội mũ có vải lụa hồng che mặt đến bên hông, khí chất thanh nhã như lan bước lại, mà người đang đỡ nàng tỳ nữ Thu Đàm cũng bị Cẩm Vinh nhận ra.
Thì ra đó chính là Lâm gia tiểu thư.
Cẩm Vinh quyết đoán kết luận, căn bản không quen biết, xem ra thuần túy là ăn no căng tìm cô gây phiền toái.
Cẩm Vinh thực bình tĩnh, nhưng những người khác không thể bình tĩnh như vậy, các học sinh đều đang sôi nổi nghị luận, tuy rằng phía trước cũng xuất hiện một vài vị thiên kim, nhưng sao có thể sánh bằng đệ nhất mỹ nhân Du Châu Lâm tiểu thư chứ.
"Đó là Lâm gia tiểu thư."
"Lâm tiểu thư chính là đệ nhất mỹ nhân Du Châu Thành, rất ít ra cửa, lần này lại tới xem chúng ta đá cầu."
"Cũng không biết là ai đã lọt vào mắt Lâm tiểu thư."
"Sớm biết vậy, ta cũng đi báo danh tham gia đá cầu, nói không chừng còn ôm được mỹ nhân về."
Các học sinh bát quái ồn ào nhộn nhạo. Cũng may đám học sinh bên cạnh Cẩm Vinh còn tính an tĩnh, không ồn ào như vậy.
Thư sinh áo trắng bên cạnh Cẩm Vinh hỏi, "Xin hỏi cô nương có phải Tống thị diện quán Tống cô nương?"
Cẩm Vinh hơi nhíu mày, chỉ thấy hắn giải thích nói, "Trước kia ngẫu nhiên gặp mặt cô nương một lần."
Hẳn là gặp mặt ở quán mỳ rồi.
Nghe thấy chung quanh đều nghị luận Lâm gia tiểu thư, Cẩm Vinh lại đang nhìn về phía Lâm tiểu thư kia, thư sinh hảo tâm an ủi, "Kỳ thật cô nương lớn lên cũng rất đẹp."
"Ta biết." Cẩm Vinh dứt khoát lưu loát nói.
Thư sinh bị nghẹn một chút, không nghĩ tới Tống cô nương bề ngoài văn tĩnh lại tùy tính như vậy.
Thư sinh lại giới thiệu chính mình một chút, họ Trạm, tên Văn Thanh. Nói chuyện với nhau vài câu, Cẩm Vinh còn thuận tiện vì quán nhà mình kéo một hồi khách.
Đợi các cầu thủ xuất hiện trên sân cầu, mặc đồng phục màu vàng nhạt, Thẩm Thế Tương cùng Ninh Hi Liêm tư thế oai hùng bừng bừng, khí vũ hiên ngang.
Thẩm Thế Tương nhìn thấy trên đài có Cẩm Vinh cùng Tiểu Dịch, duỗi tay đẩy đẩy đồng đội Ninh Hi Liêm, "Huynh đoán không sai, A Vinh cũng đem Tiểu Dịch đến."
"Có chuẩn bị luôn là tốt." Ninh Hi Liêm đạm đạm cười nói.
"Thẩm công tử có phải đang nhìn nàng hay không?"
Cách môt lớp lụa che mặt, Lâm Ngữ Đồng ngữ khí có chút chua xót hỏi, Thu Đàm vội vàng nói, "Làm sao lại như vậy chứ? Có xem, Thẩm công tử cũng là xem tiểu thư ngài."
Mang thứ này có cái gì đẹp chứ, Lâm Ngữ Đồng ở trong lòng nhịn không được nói, rồi lại không dám bỏ xuống, nghe mẫu thân nói danh môn thục nữ Giang Nam đều mang cái này. Nàng lần này tùy tiện tới xem đá cầu, nếu không phải là tổ chức ở thư viện Di Sơn, mẫu thân chắc chắn sẽ không đồng ý cho nàng ra ngoài.
Thế giới này đối với nữ tử ước thúc rất nghiêm, đặc biệt thiên vị nam tính, nhưng ước thúc cũng là ước thức các nữ tử quý tộc, Cẩm Vinh loại cô nương nhà " bình thường " thì khác, rốt cuộc nữ tử bình dân cũng phải hỗ trợ lo liệu gia nghiệp, không thể không xuất đầu lộ diện.
Nhưng ở trong mắt Thu Đàm cùng người Lâm gia, lại là lên không được mặt bàn.
"Quả nhiên là ra dã nha đầu gia đình bình dân." Thu Đàm muốn đền bù sai lầm, cho nên tận lực hạ thấp Tống Cẩm Vinh, dù sao nàng ta lại nghe không được.
Nghe Thu Đàm nói, Lâm Ngữ Đồng không biết như thế nào tâm tình lại tốt lên rất nhiều.
Thẩm phu nhân định là chướng mắt những cô nương như vậy.
Đá cầu tái thực mau bắt đầu rồi, Cẩm Vinh xem nhưng thật ra hứng thú bừng bừng, cứ việc này đã không phải nàng lần đầu tiên xem đá cầu.
Trận cầu nhanh chóng bắt đầu.
Tiểu Dịch tự giác mang hạt hướng dương cùng bánh ngọt mẹ Tống đã chuẩn bị trong tay nải, mùi tỏa ra thơm nức.
Cẩm Vinh vô cùng hoài nghi Tống thị trước kia phụ trách ngự trù trong cung.
Cẩm Vinh cùng Tiểu Dịch cắn hạt dưa ăn bánh, các học sinh bên cạnh ngửi được mùi hương cũng nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Tống mẹ chuẩn bị vô cùng nhiều đồ, Cẩm Vinh cũng rất hào phóng để Tiểu Dịch đưa chút điểm tâm cho các học sinh, thuận tiện quảng cáo danh tiếng Tống thị diện quán.
Cũng đưa Trạm Văn Thanh bên cạnh một phần bánh ngọt.
"Đa tạ Tống cô nương." Trạm Văn Thanh ôn hòa có lễ cười nói.
Cẩm Vinh tiếp tục nhìn đá cầu, lại nói, Thẩm Thế Tương cùng Ninh Hi Liêm đá thật đúng là không tồi,
Bỗng nhiên xuất hiện sự cố, Ninh Hi Liêm chuẩn bị sút gôn thì bị người va chạm, tựa hồ là bị chấn thương, Thẩm Thế Tương chạy tới nâng hắn dậy, sắc mặt giận dữ mà nhìn về phía đối phương.
Khán đài Cẩm Vinh ngồi phần lớn là học sinh của thư viện Di Sơn, chuẩn bị có bàn thắng phân biệt thắng thư với thư viện Thái Viễn thì đối phương cư nhiên dùng ám chiêu.
Cuối cùng một người khác vào sân thay cho Ninh Hi Liêm, cầu thủ của thư viện Thái Viễn cũng bị phạt, chuyện đến đây là kết thúc, trận đấu tiếp tục.
"Chúng ta có đi xem Ninh ca ca hay không?" Tiểu Dịch hỏi.
Cẩm Vinh sờ sờ đầu hắn, "Được thôi."
Vị trí của Tiểu Dịch là người ta nhường cho, hắn bị thương, không đi xem tựa hồ cũng có chút không hiểu nhân tình.
Trận đấu như cũ khí thế ngất trời, không vì tiểu nhạc đệm vừa rồi mà bị ảnh hưởng.
Cẩm Vinh rời khỏi khán đài, trực tiếp đi tìm Thẩm An, hỏi Ninh Hi Liêm hiện tại ở đâu. Thẩm An có chút ngập ngừng, nhưng vẫn đưa Cẩm Vinh đi xem Ninh Hi Liêm.
Lúc Cẩm Vinh đến nơi, Ninh Hi Liêm đang ngồi ở trên ghế che lại cánh tay, sắc mặt hơi trắng, nhìn thấy Cẩm Vinh hắn có chút kinh ngạc, "A Vinh cô nương?"
"Xem ngươi giống như bị thương, ta mang Tiểu Dịch lại đây nhìn ngươi."
Cô lại nhìn xung quanh, trừ bỏ một vài học sinh hình như ở đây không còn người khác, "Đại phu đâu?"
Bạn học bên cạnh Ninh Hi Liêm giải thích, "Đại phu của thư viện vừa lúc về nhà thăm người thân, lão sư đã để người đi mời Thôi đại phu."
Cẩm Vinh lại hỏi, "Nghiêm trọng không?"
Ninh Hi Liêm miễn cưỡng cười cười, "Tay hình như bị trật khớp."
Dựa vào tốc độ đi ra đi vào thư viện Di Sơn, chỉ sợ hắn còn phải chịu đau một trận.
Lại không nghĩ Cẩm Vinh nói, "Vậy đơn giản, để ta giúp đi."
"A Vinh......" Ninh Hi Liêm kinh ngạc đến trực tiếp kêu tên Cẩm Vinh, nhưng Cẩm Vinh hiển nhiên còn nhanh hơn hắn, cạch một tiếng, cánh tay trật khớp đã bị vặn trở về.
"Ta từng qua mấy chiêu biện pháp chữa trị." Cẩm Vinh giải thích một chút,
Những người khác xem đến ngây người, "Tống cô nương thật là lợi hại."
Cũng không ai nhắc tới cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, rốt cuộc y giả nhân tâm, há phân nam nữ, cùng lắm không ai nói ra ngoài là được.
"Hi Liêm huynh, huynh cảm thấy thế nào?" Có học sinh hỏi.
Ninh Hi Liêm thử nâng cánh tay mình, "Hình như hết đau rồi."
Cẩm Vinh cười nói, "Không bị thương đến gân cốt, nghỉ ngơi hai ngày liền không có việc gì."
Lúc này, đột nhiên có người vội vã tiến vào, thần sắc nôn nóng nói, "Xảy ra chuyện lớn, có người chết."
_____
Nạn nhân là một học sinh của thư viện Thái Viễn, là một thành viên của đội đá cầu, đang tham gia thì đột nhiên ngã trên cỏ, chết không rõ nguyên do.
Xảy ra chuyện như vậy, trận cầu đương nhiên không có khả năng tiếp tục. Cẩm Vinh mang theo Tiểu Dịch rời đi, hiện tại cô có một loại cảm giác, thế giới đã tiến vào trong cốt truyện.
"A Vinh cô nương đi rồi? Cũng không nói cho ta một tiếng, để Thẩm An đưa cô ấy ra." Thẩm Thế Tương vừa trở về từ sân đá cầu, oán thán.
Thẩm Thế Tương đương nhiên cũng nhớ tới việc bạn tốt bị thương, vừa thấy, chấn động, "Cánh tay huynh đã khỏi rồi? Không gặp Thôi đại phu sao?"
Ninh Hi Liêm gật gật đầu, thấp giọng nói, "Là A Vinh cô nương giúp ta chữa."
"Ta quen biết nàng nhiều năm như vậy, nàng còn biết cái này sao?" Thẩm Thế Tương có chút kỳ quái, nhưng ngẫm lại cũng không có gì, chẳng qua nữ tử học đánh đàn thêu hoa nhiều, ít người học chữa thương mà thôi.
Thẩm Thế Tương nói vậy, Ninh Hi Liêm trong đầu cũng chỉ chợt lóe qua, hắn càng quan tâm chuyện xảy ra trên sân đá cầu, "Vừa rồi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Nhớ tới cái này, Thẩm Thế Tương liền buồn bực, "Miễn bàn nhiều xui xẻo......"
Ninh Hi Liêm cùng Thẩm Thế Tương nói chuyện cầu thủ trong sân đá cầu chết bất đắc kỳ tử, bỗng nhiên Thẩm An vội vã đi vào, xoa xoa mồ hôi trên trán, nhìn thiếu gia nhà mình nói, "Lâm tiểu thư chấn kinh thiếu chút nữa té xỉu, phu nhân bảo thiếu gia ngài đưa Lâm tiểu thư về nhà."
Thẩm Thế Tương vừa nghe liền nhảy cẫng lên, "Nàng chấn kinh? Ta còn sợ hãi đau hết cả tim đây này, nương làm sao không đau lòng đau lòng ta, người kia liền ở trước mặt ta tắt thở."
Ninh Hi Liêm nghe vậy không khỏi giật giật khóe miệng, bộ dạng quý công tử văn nhã đâu phong lưu đâu rồi.
"Nhưng......" Thẩm An không cần nói, Thẩm Thế Tương liền biết hắn muốn nói gì, vội vàng vẫy vẫy tay, "Ngươi nói hạ nhân Thẩm gia đưa Lâm tiểu thư đi một chuyến thì tốt rồi, còn ta......"
Hắn quay đầu liền kéo tay Ninh Hi Liêm, "Hi Liêm, huynh không phải nói muốn đến chỗ đó một chút sao? Vừa vặn chúng ta cùng nhau đi."
Không đợi Thẩm An nói chuyện, Thẩm Thế Tương đã lôi Ninh Hi Liêm đi, ném cho Thẩm An một câu, "Ngươi cứ nói với mẫu thân, ta cùng Hi Liêm còn có việc."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.