Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 120: Thiên tài trụy lạc (phần 3)




Tống Ly cũng nghe nói chuyện được nghị luận nhiều nhất tông môn mấy ngày nay, nghĩ nghĩ, quay sang Tần sư huynh hỏi, "Sư huynh cũng sẽ đi bắt Cổ Cẩm Vinh sao?"
Làm đại sư huynh xuất chúng nhất Huyền Thanh Tông, lại có tu vi Kim Đan, không có ai thích hợp bằng.
Tần Hoan hơi sững sờ, tìm từ mà đáp lời, "Ta cũng không biết, nghe sư phụ an bài đi."
"Cổ...... Cổ Cẩm Vinh là người như thế nào? Vì sao lại làm như vậy? "Tống Ly hiếu kì hỏi.
Tần Hoan: "Ta cùng nàng gặp nhau không nhiều, chỉ biết là, nàng là một thiên tài."
Một cái thiên tài có thể làm hắn mặc cảm.
"Thì ra là vậy."
Tống Ly thở dài nói, là ghen tị Cổ Cẩm Vinh, bởi vì nàng có dũng khí thoát ly tông môn, đem như giày rách, bỏ đi, đem sinh tử ném ngoài suy xét. Đáng tiếc Tống Ly nàng không có cái gan ấy, bởi vì tư chất bình thường, cho nên phải nhẫn, phải bỏ qua tính cách ngông nghênh khi còn làm người hiện đại, tìm kiếm chỗ dựa phụ thuộc.
Nàng khâm phục Cổ Cẩm Vinh, nhưng nàng lại không tin dưới truy sát của tông môn, Cổ Cẩm Vinh còn có thể sống sót.
Cổ Cẩm Vinh, là tu chân giả, giống tu chân giả nhất mà nàng từng gặp.
_____
Cẩm Vinh đi ngang qua một thôn trang, lại đụng phải huynh muội lần trước gặp mặt tại quán trà kia, Sở Sương cùng Sở Điềm Nhi.
"Cốc cô nương, chúng ta quả nhiên rất có duyên phận." Sở Điềm Nhi cười nói, ca nàng Sở Dương cũng phụ họa gật đầu.
Cẩm Vinh kéo khóe miệng, hữu duyên gặp nhau, chỉ là thuận miệng nói một chút. Dù sao cô hiện tại làm một phản đồ người người đều biết, cùng chính đạo nhân sĩ đi cùng một chỗ, quỷ dị.
Sở Điềm Nhi mà cũng không biết mình vì sao lại có hảo cảm với Cốc cô nương như vậy, có thể là đối phương đặc biệt thuận mắt, lại có khí chất hấp dẫn người đi.
Cẩm Vinh thoáng vui mừng chính là, Sở gia huynh muội rất nhanh không có thời gian lôi kéo cô ôn chuyện.
"Cái gì, lại muốn các ngươi hiến đồng nam đồng nữ." (dùng nam nữ còn trinh để cúng tế)
Nhìn thôn dân mặt đầy đau khổ bi thương, Sở Điềm Nhi cùng Sở Dương vừa tức giận vừa đồng tình.
Từ thôn trang của phàm nhân này, đi về hướng bắc ba trăm dặm có một ngọn núi, nơi đó ngụ một trong cửu đại Ma Quân, Ly Sơn Ma Quân.
Chính đạo có bát đại tông môn, ma đạo có cửu đại Ma quân, phân có môn phái cùng không có môn phái người, trong đó Ly Sơn Ma Quân tương đối không hiển sơn không lộ thủy, trừ phi xảy ra đại sự của ma đạo, nếu không thì chẳng bao giờ lộ diện.
Không khai tông lập phái, cũng không quy phụ bất kỳ môn phái nào, nhưng cho dù Ly Sơn Ma Quân độc hành, bên người cũng không thiếu ma tu phụ thuộc đi theo.
Nửa tháng trước, thuộc hạ của Ly Sơn Ma Quân liền đến thôn trang này yêu cầu hiến ba mươi đồng nam, ba mươi đồng nữ, "hỗ trợ" Ly Sơn Ma Quân hiến máu tắm để hắn tu luyện mỗi ngày mười lăm.
"Ma tu thật sự là ghê tởm." Sở Dương vỗ bàn một cái, oán hận nói.
Ma tu phần lớn là đi hướng tắt, pháp môn tu luyện cũng quỷ dị, vì thành tựu tu luyện dùng các biện pháp tàn nhẫn không hiếm thấy, đây cũng là vì sao Tu Chân giới đều xem ma tu là rắn rết là bọ cạp, ai cũng không muốn kết giao với ma tu, ai biết ngày đẹp trời nào hắn liền đánh sau lưng ngươi, đem hồn phách ngươi rút ra, luyện chế pháp khí hoặc nhân ngẫu.
"Ngươi yên tâm, chúng ta là đệ tử tông môn chính đạo Tiên Hà phái, sẽ hết sức cứu con cái của các ngươi trở về." Sở Dương thề son sắt.
Ly Sơn Ma Quân có thể trở thành Ma Tôn trong Cửu đại Ma Quân, thực lực ngẫm là biết có bao nhiêu đáng sợ, hai người đệ tử Trúc Cơ kỳ đánh không lại, Sở Dương tên ngu ngốc này còn dám mạnh miệng như vậy, Sở Điềm Nhi nghe mà muốn đánh hắn dừng lại.
Nhưng nhìn thấy bởi vì hắn, thôn dân vui vẻ không thôi quỳ xuống đất liên tục lễ bái, Sở Điềm Nhi không nói ra lời.
Nhập đạo tu chân, vốn là vì hành hiệp trượng nghĩa, tận gian diệt ác, nếu lúc này rút lui, ngày sau như thế nào đối mặt đạo tâm.
Về sau Cẩm Vinh thuận miệng hỏi Sở Điềm Nhi, "Không phải các người muốn đi núi Ngàn Phách hái dược liệu sao? Sao lại đến đây?"
Sở Điềm Nhi mặt tối sầm, "Đều tại ca ta, làm mất địa đồ, còn chỉ nhầm phương hướng."
Sở Điềm Nhi nâng trán, quả nhiên không thể tin tưởng trí nhớ Sở Dương thời điểm hắn vỗ ngực nói hắn đã nhớ kỹ toàn cảnh địa đồ, nên một bàn tay đập cho hắn choáng váng.
Lại nhớ tới lời hứa hẹn của Sở Dương với thôn dân, Sở Điềm Nhi nội tâm càng trầm xuống, trước đó nàng chỉ là tự an ủi mình, nhưng bây giờ lý trí lại, vẫn không nhịn được cầm nắm đấm nện Sở Dương, "Nếu không cứu được những đứa trẻ kia, ngược lại chúng ta chết ở bên trong thì làm sao bây giờ?"
"Muội đừng đánh ta, muội nhìn Cốc cô nương đâu có nói gì đâu, muội còn nói nữa" Sở Dương bĩu môi.
"Lại nói không phải Cốc cô nương cũng không sợ hãi sao? Điềm Nhi, đừng bàn lùi, chúng ta sống phải có chút uy phong chứ."Sở Dương nắm tay, ý chí chiến đấu sục sôi đáp.
Sở Điềm Nhi chấn kinh, ca của nàng thật sự là không muốn mặt đến một loại cảnh giới trên trời, Cốc cô nương bất quá cùng bọn họ bèo nước gặp nhau, hắn thế mà muốn dẫn nàng cùng chịu chết.
Càng làm cho Sở Điềm Nhi không nghĩ tới là, Cẩm Vinh còn nhẹ gật đầu, "Ta cảm thấy Sở Dương nói không sai."
Sở Điềm Nhi: "......"
Là nàng đầu óc hồ đồ rồi, hay là anh của nàng cùng Cốc cô nương đều hồ đồ rồi. Ly Sơn Ma Quân thực lực không thua kém tu vi Nguyên Anh kỳ, một ngón tay cũng đủ để cho bọn họ hôi phi yên diệt.
Sở Điềm Nhi nhịn không được yếu ớt hỏi một tiếng, "Cốc cô nương, cô là tu vi gì?"
Cẩm Vinh hơi suy tư một chút, "Hẳn là Trúc Cơ đi."
Trên thực tế, tu chân giả cùng tu tiên giả khác biệt, theo tu chân thuyết pháp, cũng cùng một cái tên tu vi Trúc Cơ.
Sở Điềm Nhi một lần nữa choáng, nàng nhìn lầm, nguyên lai Cốc cô nương cùng nàng ca đồng dạng, không đáng tin cậy.
Sở Điềm Nhi nhịn không được mà ưu thương, Sở Dương lại an ủi, "Chúng ta có thể thông tri các đệ tử Tiên Hà tông gần đây để bọn họ tới chi viện, chí ít cũng phải cứu được những hài tử vô tội ra khỏi đây."
Sở Điềm Nhi còn cùng Cốc cô nương nói tiếng xin lỗi, không nói qua thân phận đệ tử Tiên Hà phái.
Nhưng lại không biết Cổ Cẩm Vinh sớm đã nhận ra phục sức trên người bọn họ là của tiên tông nào.
Tiên Hà phái, một trong bát đại tông môn chính đạo cũng với Huyền Thanh Tông, cũng khó trách Sở Dương sẽ có mối thù chúng với việc Cổ Cẩm Vinh phản bội chạy trốn như vậy, có thể nhìn ra huynh muội bọn họ có cảm tình rất tốt với tông môn.
Không giống Cẩm Vinh, một lời bất hòa liền phản bội chạy trốn.
"Cốc cô nương, việc này liên quan đến tính mệnh, không cần cùng người nhà sư môn nói một tiếng sao?" Sở Điềm Nhi thiện ý hỏi.
"Ta không ràng buộc, một thân một mình, sinh tử mình làm chủ." Cổ Cẩm Vinh mỉm cười nói.
Sở Điềm Nhi cùng Sở Dương trong lòng cũng không khỏi kinh ngạc, Sở Điềm Nhi càng là nhịn không được tự trách mình nhạy cảm, ngộ nhận thân phận Cốc cô nương, nguyên lai thật sự là tán tu, không gì hơn lòng chân thành nhiệt tình, nguyện ý hành hiệp trượng nghĩa, tâm tính cao khiết.
Vô ý lại soát một đợt thiện cảm từ huynh muội Sở gia, Cẩm Vinh bắt đầu nghiên cứu việc này, cô đối với kẻ tên là Ly Sơn Ma Quân, rất có hứng thú
Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi làm ra Linh phù, đem chuyện này ghi lên phía trên, sau đó làm thành linh hạc, thi pháp để bọn chúng bay đến doanh địa Tiên Hà phái.
Nhưng mà không đợi Tiên Hà phái hồi âm, kỳ hạn ngày mười lăm cũng đã đến, theo lời các thôn dân thuyết pháp, mười lăm trăng tròn, Ly Sơn Ma Quân liền sẽ đem những hài tử kia lột da lấy máu, luyện chế huyết trì.
Sở Dương đã không đợi nổi đồng môn sư huynh đệ, đợi được bọn họ những hài tử kia cũng mất mạng, chẳng bằng hiện tại vụng trộm đi, có thể cứu bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu.
Đương nhiên, hắn cũng biết mình lần này lỗ mãng, cho nên mong muội muội Sở Điềm Nhi không cùng đi, ngược lại càng hi vọng nàng ở lại trong thôn trang, chờ Tiên Hà phái đến đây chi viện.
Sở Điềm Nhi lắc đầu, "Chúng ta huynh muội đồng sinh cộng tử, địa điểm đã ghi lại trên Linh phù, muội không ở lại, bọn họ cũng biết chỗ mà tìm đến."
Sở Dương cũng không tiếp tục khuyên nhủ, chính hắn cũng muốn đi, có lý do gì để cưỡng cầu Điềm Nhi?
Về phần Cẩm Vinh, lựa chọn của nàng như thế nào càng không phải bọn hắn có thể can thiệp.
Thế là ba người cùng đi về sào huyệt Ma Quân.
Sở Dương cũng không phải thật sự ngốc, hắn bỏ ra mấy ngày tận lực thám thính Ly Sơn, các ma tu có liên quan đến Ly Sơn Ma Quân, địa hình địa thế, kết hợp với lời các thôn dân.
Thật nghênh ngang xông vào, đây không phải là cứu người, mà là dâng mạng.
Theo các thôn dân, những đứa trẻ bị bắt đi đều bị giam cách mặt phía nam của núi một thạch huyệt, có ăn ngon uống ngon, đến giờ liền bị làm thịt lấy máu.
Sở gia huynh muội trên thân đều có pháp khí ẩn nấp, còn hỏi Cẩm Vinh thiếu hay không, nàng khoát tay áo uyển chuyển cự tuyệt, pháp khí không có, nhưng pháp thuật ẩn nấp rất đơn giản.
Bọn họ ẩn nấp, đánh ngất mấy tên ma tu trông coi thạch huyệt, cũng không phải đám bọn họ nhân từ nương tay, chỉ là giết đám ma tu kia càng tốn công sức và thời gian, hiện tại bọn họ cần nhanh chóng tiến vào thạch huyệt.
Ma tu trông coi thạch huyệt thực lực không mạnh, nhưng Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi không phớt lờ, bởi vì chân chính trông coi những đứa trẻ không phải ma tu, mà là yêu thú.
Trong động hắc ám, ba người sờ lấy vách đá mà đi, bỗng nhiên trước mắt xuất hiện mười mấy cặp mắt màu xanh lục,
"Ca, Cốc cô nương, cẩn thận, là thạch nham sói."
Sở Điềm Nhi kêu lên một tiếng sợ hãi, vận pháp khí bảy sắc đánh về phía yêu thú.
Sói nham thạch trưởng thành, mỗi một con đều có tu vi Trúc cơ kỳ, ở trong động nham thạch càng có ưu thế, tiện tay là có thể hòa thành một thể với vách đã chúng quanh, khó trách đoạn đường này không có ai canh gác, mười mấy con sói nham thạch, tu chân giả tu vi Kim Đan đối phó đã thấy mệt mỏi.
Sở Dương kiếm pháp cũng rất nhanh, mặc dù tính tình cẩu thả, nhưng luận thực lực, cũng coi như ưu tú, liên tiếp chém giết hai đầu thạch nham sói.
Sở gia huynh muội hợp tác khăng khít, nỗ lực chèo chống trước công kích liên tục của đám sói.
Đột nhiên, ngàn vạn kiếm quang xẹt qua, cực kì lóa mắt óng ánh, Sở Dương lập tức giữ chặt Sở Điềm Nhi dán sát vào vách đá, nhắm mắt lại, tránh thoát ánh kiếm quang bén nhọn, mà kiếm quang này tựa hồ cũng cố ý tránh đi bọn hắn, thẳng tắp đánh úp về phía thạch nham sói, mấy chục con thạch nham sói ầm vang ngã xuống đất.
Chờ Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi lại mở mắt ra, đàn sói đòi mạng bọn họ đã chết sạch.
"Cốc cô nương đâu?" Sở Điềm Nhi hoảng sợ nói.
Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi tìm tòi một phen trong thạch động, cũng không tìm được "Cốc" Cô nương giống như nàng biến mất trong không trung vậy.
"Có lẽ nàng có chuyện cần làm, đi trước, kiếm pháp nàng tốt như vậy sẽ không có việc gì, chúng ta đi cứu bọn trẻ trước, trở về lại tìm nàng."
"Chỉ có thể như vậy."
Sở Điềm Nhi có chút ủ rũ. Nàng cũng không hiểu Cốc cô nương làm sao đột nhiên đã không thấy tăm hơi, biến mất.
Sở Dương không nói chính là, kiếm pháp của đạo kiếm quang đã diệt sạch lũ sói kia, hắn hình như đã gặp qua, chỉ là không nhớ được gặp ở nơi nào.
So với việc này, hiển nhiên an toàn của những đứa trẻ quan trọng hơn, Sở Dương lôi kéo muội muội đi sâu vào thạch đạo, cũng may ngoại trừ yêu thú, tựa hồ cũng không có người khác canh gác.
Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi rất nhanh liền tìm được đám trẻ con bị bắt đi, Sở Dương rút kiếm phá lồng sắt, thả bọn họ ra, Sở Điềm Nhi còn an ủi, "Chúng ta là tới cứu các ngươi, rất nhanh các ngươi liền có thể nhìn thấy cha mẹ."
Sở Điềm Nhi lại nhìn chung quanh, Cốc cô nương hình như cũng không ở nơi này.
Mà đứa trẻ đang ôm eo nàng bỗng nhiên nhếch miệng cười một tiếng, "Thì ra còn lọt hố một kẻ tu chân khác."
Sở Điềm Nhi cùng Sở Dương tâm lập tức lộp bộp.
Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi vạn vạn không nghĩ tới, hết thảy đều là giả, thôn dân là giả, hài đồng bị bắt cũng là giả.
Đúng là có chuyện ma tu bắt cóc trẻ em, nhưng những đứa trẻ ấy cùng với thôn dân ở đây đã mất mạng từ lâu.
Những kẻ bọn họ gặp được, đều là ma tu đóng vai, điều khiển thi thể.
"Phàm nhân nào có linh khí sung túc như đám tu chân giả các người, có thể vì Ma Quân cống hiến sức lực là phúc khí hai người các ngươi." Ma tu áo đen đang áp giải bọn họ cười gằn nói.
Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi tuy là tù nhân, nhưng cũng không chịu mất cốt khí đệ tử danh môn, không chút nào để ý tới hắn, trong lòng chỉ mong không làm liên lụy tớ các sư huynh đệ, sư tỷ muội đồng môn bọn họ đã thông tri lúc trước.
Còn có Cốc cô nương.
Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi liếc nhau một cái, chỉ cần Cốc cô nương còn sống, hẳn là có thể phát hiện không hợp lý, có lẽ bọn họ vẫn còn hi vọng.
Ai ngờ ma tu áo đen nhìn ra tâm tư bọn họ cười nhạo, "Toàn bộ Ly Sơn đều nằm trong tầm kiểm soát của Ma Quân các ngươi nghĩ đồng bọn các ngươi có thể chạy thoát sao? Chỉ sợ đều đã bị chúng ta bắt được."
Một ma tu áo tím khác ngắt lời bọn họ, "Đừng nói nhảm với chúng nữa, Ma Quân đang tu luyện trong đại điện, nhanh đưa bọn hắn đi còn có thể lĩnh thưởng."
Đáng tiếc cả hai chỉ là tu vi Trúc Cơ, nhưng giết được nhiều sói nham thạch như vậy, tu vi hẳn là không kém.
Tu vi càng cao, càng trợ giúp Ma Quân tu luyện, bọn hắn càng được ban thưởng nhiều.
Ly Sơn Ma Quân tu luyện tại đỉnh núi Ly Sơn, nhưng mà mấy ma tu áp tải Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi mới đi đến giữa sườn núi, liền nghe thấy một đạo kinh lôi vang lên, không tốt, Ma Quân xảy ra chuyện!
Bọn hắn xách theo Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi bay về hướng đỉnh núi, chúng ma tu đệ tử Ly Sơn cũng cùng nhau chạy tới chỗ kia.
Đến nơi chỉ thấy cửa lớn Ly cung đóng chặt, xung quanh máu chảy thành sông, gần trăm tên đệ tử ma tu cùng chúng ma tu cũng không dám tự tiện xông vào, không biết Ma Quân như thế nào, tự tiện xông vào liền gánh tội chết.
Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi trong lòng vừa mừng vừa sợ, chẳng lẽ là trưởng lão Tiên Hà tông chạy tới?
Mà chúng ma tu đệ tử hoài nghi lại là, chẳng lẽ các vị Ma Quân nhìn Ly Sơn Ma Quân không vừa mắt, tới gây sự.
Không chờ đám người suy đoán nhao nhao, đại môn đã từ từ mở ra, đám ma tu vọt vào, muốn bái kiến Ly Sơn Ma Quân.
Nhưng cao cao tại thượng ngồi trên ghế bích ngọc lại không phải Ly Sơn ma Quân, mà là một cô nương áo trắng đội mũ trúc rộng vành, dưới chân nàng là thi thể Ly Sơn Ma Quân.
" Cốc cô nương." Sở Dương cùng Sở Điềm Nhi ở trong lòng cả kinh.
Dưới ánh nhìn mắt tròn mắt dẹt của chúng ma tu cùng hai huynh muội Sở gia, Cẩm Vinh chậm rãi đứng dậy, cong cong khóe môi,
"Kể từ hôm nay, toàn bộ Ly Sơn là là của Cổ Cẩm Vinh ta."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.