Xuyên Nhanh: Vai Ác BOSS Toàn Bệnh Kiều

Chương 20: Em gái họ không nóng vội (19)




Đối với bản thân mình tự nhiên béo lên tới tình trạng bị hiểu lầm này, Ngôn La tỏ vẻ không nghĩ tiếp thu, nhưng không thể không nhìn thẳng vào.
Một bữa có thể ăn trên ba chén cơm tẻ, có thể không mập sao?
Hiện tại cô chính là thân thể người phàm, không phải là người tu tiên gì có thể dưỡng nhan tẩy tạp chất cơ thể.
Sau khi Ngôn La nhận tội, vẻ mặt mẹ Triệu vẫn hoài nghi đi ra cửa, mười phút sau trở về cầm một hộp que thử thai, nói cho cô đi toilet kiểm tra xem thế nào.
Ngôn La cảm thấy có chút thẹn thùng.
Đến nỗi cô phải dùng thứ đồ kiểm tra có thai này để chứng minh mình trong sạch sao?
Nhưng nhìn vào ánh mắt lo lắng của ba người nhà họ Triệu, cô không thể không ngoan ngoãn vào toilet.
Không có nhìn đến hai vạch hiện lên, cuối cùng thần sắc mẹ Triệu nhẹ nhàng rất nhiều.
"Tiểu La." Mẹ Triệu ngồi xuống gần cô, nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Thiếu chút nữa con hù chết thím."
Ba Triệu với khuôn mặt ổn trọng, dặn dò nói: "Có chuyện gì đừng để ở trong lòng, con có thể nói cho chúng ta, chúng ta không coi con là người ngoài, con cũng đừng cho mình là người ngoài, nếu không là con phụ lòng chúng ta." Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Con mắt Triệu Hương Phụ đỏ giống như thỏ con vậy, ở bên cạnh không ngừng vò góc váy, may mắn mà lẩm bẩm: "Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi."
Tuy rằng vẻ mặt cô may mắn, khóe mắt lại ngấn lệ rưng rưng.
Hiểu lầm được hóa giải, mẹ Triệu vẫn như cũ lo lắng trong đó có phải hay không có cái gì ẩn tình.
"Tiểu la, con nói cho thím biết, vì cái gì đột nhiên con phải kết hôn? Hôn nhân không phải là trò đùa, không thể tùy tiện quyết định.. Không phải thím nói con tùy tiện, thím chỉ hy vọng con có thể thận trọng một chút."
Ngôn La suy nghĩ nửa ngày, đáp: "Anh ta nói con phải đối anh ta chịu trách nhiệm."
Vẻ mặt ba người nhà họ Triệu như bị sét đánh!
"Con.. Khụ khụ, Tiểu La, con đã làm gì người đó?"
Ngôn La qua loa mà trả lời: "Dù sao là chuyện thật không tốt cho lắm."
Làm hỏng cái chân thứ ba của người ta, đương nhiên thật không tốt rồi.
"Như vậy cũng không đến mức đem nửa đời sau đền bù cho người khác." Mẹ Triệu thật tức giận.
"Có thể đòi tiền, muốn người thì không được." Ba Triệu thật khí phách.
"Đúng vậu, em họ của chị hồn nhiên đáng yêu, sao có thể tùy ý mà bị người cưới về nhà như vậy." Triệu Hương Phụ thật nghĩa khí.
Ngôn La nhìn xem người này, lại nhìn xem người kia, bỗng nhiên không biết nên bày ra biểu tình gì.
Trong lồng ngực kia, trái tim đã bị năm tháng mài giũa đến lạnh tâm, giờ đây đang một chút một chút trở nên mềm mại.
Thật lâu.
Cô lưu lạc xuyên nhanh hệ thống lâu lắm, luôn là làm khách qua đường đi xong cả đời người khác, ngày qua nhận nhiệm vụ.
Không có bất luận kẻ nào sẽ quan tâm tới cô - một khách qua đường với bước chân vội vàng, cô cũng sẽ không có bất luận người nào muốn quan tâm.
Giá trị cô tồn tại, chính là làm nhiệm vụ trói định ký chủ không ngừng, lặp lại tuần hoàn, không ngừng nghỉ.
Với nàng mà nói một trăm năm sống trên đời chỉ là cái búng tay tức thì, kích không dậy nổi bất luận cái gì bọt sóng.
Nhưng Triệu Hương Phụ không giống nhau.
Triệu Hương Phụ lớn lên ở một gia đình tràn ngập ấm áp, thiện lương lại đơn thuần.
Nếu không phải nam chủ Mã Hào dối trá làm khó dễ từ giữa, gia đình này sẽ không sụp đổ, ba Triệu phụ sẽ không bị bắt vào tù, bệnh mẹ Triệu sẽ không buồn bực mà phát sinh, nửa đời Triệu Hương Phụ cũng sẽ không rơi xuống đau khổ, hàm oán mà chết.
Thần Bảo Hộ được triệu hồi cũng do oán khí của nữ chủ mà đến.
Có khả năng Ngôn La làm được, chính là không tiếc trả giá lớn để bảo hộ Triệu Hương Phụ, bảo vệ cho cái nhà ấm áp này! Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
* * *
Bị Ngôn La gián đoạn, trong khoảng thời gian ngắn Triệu Hương Phụ cũng không nhắc lại sự tình làm Mã Hào thấy cha mẹ.
Mã Hào tự cho là thiếu ngày gặp mặt xem ngày sinh tháng đẻ là thành công, chờ tới chờ đi đợi nửa ngày, không thấy Triệu Hương Phụ chủ động nói, bèn nói bóng nói gió hỏi tình huống.
"Ba mẹ em gần đây có tâm sự nặng nề, em không tốt đi quấy rầy bọn họ." Triệu Hương Phụ hạ giọng, nhận thấy được bạn trai rất không cao hứng, lấy lòng mà giải thích nói, "Cảm xúc bọn họ không tốt, anh đến đây thấy bọn họ nói không chừng cũng dễ dàng bị giận chó đánh mèo, ngược lại ảnh hưởng ấn tượng đầu tiên của bọn họ đối với anh, thời gian này chưa thích hợp gặp."
Ấn tượng đầu tiên quan trọng nhất, tự nhiên Mã Hào không dám mạo hiểm như vậy.
Bây giờ, anh ta ước gì sớm một chút có quan hệ danh chính ngôn thuận với nhà họ Triệu địa vị to lớn này, nhưng anh ta không nghĩ đến nhà dùng mặt nóng dán mông lạnh nhà họ.
"Vậy lần trước em nói sự tình kia.."
"Chuyện gì?" Trong lúc nhất thời Triệu Hương Phụ không nhớ ra là chuyện gì.
"Chính là lần trước, em tới đây tìm anh, muốn nói sự tình với anh."
Triệu Hương Phụ nghĩ ra.
Chính là ngày hôm đó, cô gặp phải mấy tên côn đồ quấy rầy, may mà em họ cứu cô kịp thời.
"Không phải em nói, ba em tính toán sắp xếp chức vị cho anh ở công ty sao? Như thế nào đến bây giờ, đã qua vài tháng, vẫn luôn không có tin tức gì?" Thanh âm của Mã Hào về sau đã có ý tứ chất vấn. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Triệu Hương Phụ không biết có phải hay không cô nghĩ nhiều.
Trong lòng cô có một tia ủy khuất.
Sự tình ngày đó, vẫn luôn đâm ở trong lòng cô, không có hoàn toàn qua đi.
Cô cho rằng Mã Hào sẽ an ủi cùng khuyên nhủ cô, không nghĩ tới, anh ta chỉ để ý đến an bài công tác như thế nào.
"Anh không phải ở so đo cái này." Mã Hào thực mau ý thức mình luống cuống, giọng điệu nhẹ nhàng hơn, "Chỉ là, từ khi em nói với anh, anh vẫn luôn không dám đi nộp sơ yếu lý lịch công ty khác, sợ bỏ lỡ cơ hội lần này, làm ba em không thích anh, ngăn trở hai chúng ta ở bên nhau."
"Em biết."
Triệu Hương Phụ tin là thật, thậm chí còn âm thầm trách cứ chính mình suy nghĩ nhiều, vì cô ngay cả sự tình phạm pháp giết người Mã Hào đều làm được, anh ta sao có thể không để bụng cô đâu?
Cô không biết, càng là nam nhân bình thường, liền càng hiểu được hoa ngôn xảo ngữ.
Bởi vì trừ việc này ra, bọn họ không có bất luận ưu thế gì đáng nói.
Ở trước mặt nam nhân có bộ dạng anh tuấn, dáng người cường tráng, tài hoa xuất chúng đồng thời sự nghiệp thành công, thì mọi thứ của nam nhân bình thường đã chịu nghiền áp, trừ bỏ phương diện lấy lòng nữ nhân có thể bổ cứu bên ngoài, bọn họ không có bất cứ cái gì.
Nếu là không có cái gì, dựa vào cái gì bọn họ cùng đàn ông thành công tranh những cô gái xinh đẹp?
Mà thường thường phụ nữ không sợ người đàn ông bình thường hoa ngôn xảo ngữ.
Các cô chỉ sợ người đàn ông bình thường đạt được điều anh ta muốn ở mình sau đó lại lười cùng các cô hoa ngôn xảo ngữ. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Mã Hào rất rõ ràng ưu thế của mình, nhưng anh ta biết anh ta đang trong hoàn cảnh xấu.
Đại trượng phu có thể co có thể duỗi đây mới là việc nên làm.
"Hương Hương, từ nhỏ em không phải lo ăn mặc, không biết tư vị bần cùng là cái gì? Nhưng anh lại là đứa bé ngâm ở bần cùng lớn lên, anh biết cuộc sống kia khổ như thế nào, anh không nghĩ làm em đi theo anh chịu tội, anh sẽ chăm chỉ làm việc, về sau sẽ kiếm thật nhiều tiền, để em an tâm hưởng phúc."
Nói chuyện qua điện thoại, Mã Hào cố gắng vẽ một cái bánh nướng lớn kia.
Nghe xong Triệu Hương Phụ cảm động cực kỳ, "Em biết, Mã Hào, cảm ơn anh, em cũng không để bụng chuyện đó, có thể ở bên anh, dù cho có nhiều khổ, em cũng nguyện ý."
Mã Hào không tiếng động cười lạnh.
Cảm động sao?
Có lẽ đã từng cảm động quá đi.
Nếu không, anh cũng sẽ không xúc động đáp ứng nàng theo đuổi.
Nhưng một chút ít cảm động kia, so với sinh hoạt gian khổ còn rất xa.
Cô không để bụng chịu khổ, nhưng anh lại không muốn chịu khổ.
"Như vậy, chuyện công tác này.."
"Công ty của ba em có chút chuyện xảy ra, cương vị lần trước kia có biến động." Triệu Hương Phụ chần chờ hỏi, "Mã Hào, anh nguyện ý làm từ vị trí thấp nhất không? Ba em nói, tiền lương là 3000, hoàn thành mặt khác chỉ tiêu có trích phần trăm, có lương hưu, bao ăn, cấp cao là 5 hiểm 1 kim. Về sau có cơ hội tấn chức, chỉ cần anh xuất sắc, ông ấy sẽ ưu tiên chăm sóc anh."
3000?
Thiếu chút nữa Mã Hào ném điện thoại xuống đất!
Editor & Beta: Tân Sinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.