Xuyên Nhanh Tìm Lại Linh Hồn

Chương 64: Thế Giới 3 Nữ Tử Tiên Môn 4





Tử Quân liền đánh ra một đạo quang, phía nhà bên cạnh liền ầm một cái.
Nói chuyện được rồi, cứ phải động tay động chân làm gì!
Mọi người ngước lên liền thấy một nam nhân mặc đạo bào trắng, nhìn rất có tiên khí, vừa rồi cứu nàng một mạng.
Xung quanh có 3 thiếu niên và 1 thiếu nữ.
Nhìn y phục của họ, là đệ tử của Đạo Linh Sơn.
“Ngươi tên gì?”
“Tiểu nữ tên Tử Linh San”
Đúng là nam nữ chủ, đến tên cũng phải có một chữ giống nhau.
“Tử Linh San, từ nay ngươi sẽ trở thành đệ tử cuối cùng của Tử Quân ta, ngươi có đồng ý không?”
Đây là cơ hội ngàn năm có một, Tử Linh San gật đầu đồng ý.
“Vậy danh xưng của ngươi cũng phải đổi, Đạo Mạt” Tử Quân liền đặt cho nàng ta một cái danh xưng.
Tử Linh San liền quỳ xuống: “Tạ sư phụ ban tên”
Một màn bái sư nhanh đến chóng mặt.
Đạo Linh Sơn.
Vi Nhã nhớ lời của Tử Quân thượng tiên, trở về liền quỳ phạt ở từ đường.
2 canh giờ cũng chẳng có gì to tát.
“Sư muội, ta mới lấy được cái bánh bao nóng ở nhà bếp, muội ăn đi” Tam sư huynh Đạo Dật chạy tới, len lén đưa cho cô cái bánh bao còn nóng hổi.
“Đa tạ sư huynh” Vi Nhã nhận lấy bánh bao, xẻ từng chút một ra ăn.
“Sư phụ cũng thật là, rõ ràng cũng đâu phải do muội, sao lại phạt muội chứ!”

“Do muội bất cẩn, sau này muội sẽ cẩn thận hơn” Vi Nhã cười nhẹ.
Sư muội cười thật sự rất đáng yêu, khiến Đạo Dật cũng bất giác cười theo.
“Muội còn cần gì nữa không, để sư huynh đem cho muội”
Vi Nhã lắc đầu: “Không cần đâu, sư huynh về nghỉ ngơi đi, kẻo sư phụ thấy lại phạt cả huynh đó”
Đạo Dật gãi đầu gãi tai: “Vậy thì huynh về trước.
Có cái này nếu như quỳ lâu quá bị bầm tím thì bôi vào nhé” Hắn lôi ra một lọ cao từ trong không trung ra.
Vi Nhã liền nhận lấy lọ cao: “Muội biết rồi!”
Vi Nhã vừa phạt quỳ vừa nhớ tới Dạ Huyền.
Trong nguyên tác Dạ Huyền là ma quân, luôn một lòng muốn thống nhất tam giới, là kẻ thù chính của nam chủ.
Nam chủ sau khi ở cùng nữ chủ được buff sức mạnh tình yêu, cùng nữ chủ đánh bại Dạ Huyền, Dạ Huyền liền hồn phi phách tán.
Cuộc sống ở Đạo Linh Sơn đối với Vi Nhã mà nói là vô cùng nhàn nhã, mọi người yêu thương nhau.
Vi Nhã đọc sách viết chữ, luyện phép, luyện võ… Để không phá vỡ thiết lập, ngày ngày cô đều chạy vào hỏi Tử Quân cái này cái nọ, thi thoảng có cái gì hay ho thì mang cho hắn, nhưng Tử Quân cũng chỉ đáp nhàn nhạt.
Nhưng đối với Tử Linh San, hắn lại cầm tay hướng dẫn tỉ mỉ, lấy lý do vì Tử Linh San là người mới.
Vi Nhã dần dà ít tới hỏi han Tử Quân.
Cô không phải nguyên chủ, cũng không đặt tâm tư lên người Tử Quân.
Cô còn phải nghĩ cách tiếp cận Dạ Huyền thế nào để không bị đập.
Vì vậy, cô điên cuồng luyện tập, sáng luyện, trưa luyện, tối luyện để nâng cao tu vi, để gặp Dạ Huyền mà không bị đập.
Ba vị sư huynh nhìn Đạo Hoan lúc nào cũng trong trạng thái tu luyện, lại càng ghim Dạ Huyền, không biết hắn có đánh vào đầu sư muội không mà sư muội lại trở nên điên cuồng như vậy.
Sau nửa năm, Vi Nhã đã được phép rời khỏi Đạo Linh Sơn để “thực tập”.
Cô liền dịch dung, thu lại tiên khí, nhảy ngay xuống ma giới.
Nơi cô nhảy xuống chính là chợ đen của ma giới.
Dưới chợ đen cái gì cũng bán, cái gì cũng có thể trao đổi, Vi Nhã vừa đi vừa ngắm.
“Cô nương, thuốc này của lão có thể giữ gìn nét xuân ngàn năm”
“Cô nương, đây là bùa tàng hình”
“Cô nương, cô có muốn mua trang sức không?”
…..
Tiếng rao ngập cả chợ đen.
Vi Nhã liền mua một bùa tàng hình, nhưng khi móc tiền ra trả…
“Cô nương, tiền này không dùng được” Bà lão liền móc ra một viên dạ minh châu “Cô phải trả bằng cái này”.
Ta móc dạ minh châu ở đâu ra bây giờ?
Căn bản là Đạo Linh Sơn không dùng dạ minh châu.
Vi Nhã liền ngậm ngùi cảm ơn bà lão.
Bây giờ cô rất nghèo.
Đi mua bánh bao cũng phải dùng dạ minh châu, mua bánh rán cũng dùng dạ minh châu.
Vi Nhã chưa bao giờ cảm thấy mình nghèo như vậy.
Cô hỏi thăm đường đến ma cung.
Dạ Huyền là ma quân, chắc chắn phải ở ma cung rồi.
Cuối cùng tới cửa cung, Vi Nhã len lén đi quan sát xung quanh.
Cuối cùng phát hiện một tốp cung nữ của ma cung đang giao ca.
Cô liền hóa thành 1 cung nữ, theo chân họ bước vào.
Ma cung không giống Đạo Linh Sơn, cực kỳ tối tăm, cực kỳ ẩm thấp.
Vi Nhã theo chân đám cung nữ liền nhìn thấy con chó ngao 3 đầu cùng 2 tên mặc áo giáp đang canh giữ ở cổng.
Chắc là ở đây rồi!
Vi Nhã liền nhân lúc không ai để ý liền lẻn tới chỗ đó.
Hắc Khuyển ngửi thấy mùi của Vi Nhã, 3 cái đầu liền sủa ầm ĩ rồi chạy tới trước mặt cô.

Dù có là chó thần thì cũng chỉ là chó.
Vi Nhã liền chạy mất, nhưng Hắc Khuyển vẫn theo sát cô, còn sủa ầm ĩ.
Một lát sau, Vi Nhã bị bao vây.
Nhân vật chính lẻn vào nơi ở của nhân vật phản diện như nước chảy mây trôi, tại sao tới cô lại thảm hại như vậy?
[Ký chủ đừng buồn, dù sao cô cũng lẻn được vào ma cung rồi] Hệ thống an ủi
Vi Nhã liền thuận thế bị trói tới chỗ Dạ Huyền.
Ừm! Cách này cũng được.
Dạ Huyền nhìn thấy cô lại cau mày: “Lại là ngươi? Ngươi không nhớ bổn quân đã nói gì sao?”
“Ta cố ý tới thăm ngài đó” Vi Nhã liền nháy mắt một cái.
Đám lính nhìn cô.
Hóa ra là vào câu dẫn ma quân bọn họ.
Ma quân đại nhân đâu dễ bị dụ hoặc như vậy chứ.
Trăm năm rồi, nữ nhân tìm cách bò lên giường ma quân không ít.
Nàng ta cho rằng chỉ với chút trò vặt vãnh kia mà đòi bò lên giường ma quân, trở thành ma hậu sao?
“Đem nàng ta giết đi” Dạ Huyền liền rời khỏi.
Vi Nhã đen mặt.
Bổn công chúa nhịn hơi nhiều rồi đấy nhá! Đừng có được đằng chân lân đằng đầu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.