[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 834: Cô Nàng Xui Xẻo 2





Nguyên chủ tên là Bộ Manh.
Mà nhìn đứa bé này cũng đặc biệt dễ thương, lấy một cái tên gọi là Bộ Manh*, tương phản đến kỳ lạ.
* 步萌: [bu meng] phiên âm đọc hơi giống từ 不萌 (không đáng yêu).
Nên ở đây mới nói là nghe tên và khuôn mặt rất tương phản.
Bộ Manh là trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên ở đạo quán.
Trong xã hội hiện giờ, người học huyền học vốn đã ít, ngày càng suy thoái.
Thế nhưng đạo quán mà Bộ Manh ở vẫn có người tài giỏi thực sự.
Sư phụ của Bộ Manh chính là một trong số đó.
Từ nhỏ Bộ Manh đã theo học sư phụ, thế nhưng có vẻ bát tự của cô và Huyền học không hợp nhau, vẫn là một con gà mờ, cuối cùng sư phụ cô đành bỏ cuộc.
*Bát tự: tám chữ giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi.
Bộ Manh là một cô nàng miệng lưỡi xui xẻo, điểm này mọi người trong đạo quán đều biết.
Cô nói tốt thì không linh nghiệm, nhưng nói điều xấu đều linh nghiệm 100%.
Những đứa trẻ khác ở đạo quán cũng không muốn chơi cùng Bộ Manh, sợ lời nguyền rủa của cô xảy ra với bọn họ.
Cho nên vốn là đứa bé rất cởi mở, về sau trở nên càng ngày càng không thích nói, đến cuối cùng đều là viết chữ để giao tiếp.
Sư phụ Bộ Manh ở trong lòng không nỡ, đúng lúc Bộ Manh sắp lên trung học, liền đưa cô tới thành phố, nhờ bạn ông chăm sóc giúp.

Người bạn này là người đại diện, bình thường đi sớm về trễ.
Có một lần, người đại diện vô tình nhìn thấy lời bài hát Bộ Manh viết, cảm thấy cô rất có năng khiếu, hỏi cô có mong muốn học âm nhạc không.
Bộ Manh không thích nói, nhưng không có nghĩa là cô không thích giao lưu với người khác, lời bài hát có thể giúp cô viết hết suy nghĩ của chính mình ra, cô rất muốn học.
Sau khi người đại diện hỏi sư phụ Bộ Manh, nhận được sự đồng ý của sư phụ Bộ Manh, liền đưa Bộ Manh vào học viện âm nhạc.
Ở phương diện này Bộ Manh quả thật rất có năng khiếu.
Cô từng ngầm viết bài hát cho một số người, nhưng lời bài hát của cô không phải ai cũng có thể hát được, nếu đã hát được, nhất định một lần là nổi tiếng.
Trong giới ca sĩ không ít người đều nghe đến tên tuổi của cô, nhưng chưa ai từng gặp cô.
Mọi việc trao đổi của cô, đều tiến hành trên web, ngay cả người đại diện chăm sóc cô cũng không biết.
Vốn là cô sẽ không có phiền phức gì, thế nhưng Bộ Manh vẫn gặp phiền phức, nhưng không phải là nữ chính, mà là nữ phụ Doãn Bảo Bảo.
Doãn Bảo Bảo là đàn chị khóa trên của Bộ Manh, xinh đẹp, thân thế tốt, chỗ dựa vững chắc.
Trong quyển tiểu thuyết này, vai của cô ta là loại nữ phụ ác độc, một viên gạch nền cho tình cảm của nam chính và nữ chính.
Thế nhưng Doãn Bảo Bảo bị người khác xuyên vào.
Người xuyên vào Doãn Bảo Bảo chính là một độc giả đã đọc nguyên tác.
Doãn Bảo Bảo xem hết toàn văn, biết thân phận Bộ Manh, tìm đủ cách tiếp cận cô.
Biết nguyên nhân khiến Bộ Manh không nói chuyện, cô ta lấy thân phận người chị tri kỷ bầu bạn với Bộ Manh, Bộ Manh dần dần tiếp nhận và ỷ lại Doãn Bảo Bảo.

Doãn Bảo Bảo tiếp cận Bộ Manh đương nhiên là có nguyên nhân, cô ta lừa Bộ Manh giúp mình viết không ít bài hát.
Doãn Bảo Bảo lại dùng những ca khúc đó để tiếp cận nam chính An Thần.
Sau khi An Thần hát những ca khúc đó, Bộ Manh biết mình bị gạt, cô đi tìm Doãn Bảo Bảo.
Song lúc đó Doãn Bảo Bảo đã hẹn hò với An Thần, hai người ở bên nhau, mọi người trong giới đều hâm mộ.
Một là mỹ nhân sáng tác nhạc mới xuất hiện, một là tiểu vương tử hát tình ca nổi danh đã lâu, thân thế bối cảnh cũng vô cùng xứng đôi, nhìn thế nào cũng đều là một đôi trời đất tạo thành.
Để bảo vệ hình tượng của mình ở trước mặt An Thần, Doãn Bảo Bảo tự hạ mình tìm Bộ Manh, để cô đừng nói lung tung, khóc kể lể là mình bị ép nên không biết làm thế nào khác.
Bộ Manh nhẹ dạ, hứa với Doãn Bảo Bảo sẽ không nói ra, nhưng cô ta không thể tiếp tục dùng tác phẩm của cô nữa.
Doãn Bảo Bảo ngoài miệng thì đồng ý, thế nhưng lúc An Thần cần bài hát mới, Doãn Bảo Bảo vẫn đưa lời bài hát lúc trước lấy trộm từ chỗ Bộ Manh cho An Thần.
Bài hát này có ý nghĩa đặc biệt với Bộ Manh, trước giờ cô chưa từng nghĩ muốn tìm người hát.
Sau khi nghe được An Thần hát bài này, Bộ Manh vô cùng tức giận.
Cô đi tìm Doãn Bảo Bảo, nói muốn đi tố cáo cô ta.
Doãn Bảo Bảo đại khái là thực sự sợ Bộ Manh đi tố cáo cô ta, càng sợ An Thần biết chân tướng.
Cho nên cô ta ngầm thuê người, bắt Bộ Manh, chụp được video cô bị người ta cưỡиɠ ɦϊếp, uy hϊếp cô nếu dám nói ra, liền đăng video lên Internet.
Bộ Manh không dám nói chuyện này với bất kỳ kẻ nào.
Doãn Bảo Bảo lại lấy cái này ra uy hϊếp Bộ Manh giúp cô ta viết bài hát.
Danh tiếng của Doãn Bảo Bảo càng lúc càng lớn.
Cô ta dần thay thế Bộ Manh, như cá gặp nước trong giới giải trí.
Trên tay Doãn Bảo Bảo nắm được điểm yếu của Bộ Manh, Bộ Manhkhông dám nói gì cả.
Số lượng bài hát Doãn Bảo Bảo cần cũng càng ngày càng nhiều, viết bài hát cũng cần có cảm hứng, Bộ Manh làm sao viết ra được nhiều như vậy.
Cuối cùng Bộ Manh là bị ép phát điên, nói ở trên mạng rằng bài hát này là cô viết, thế nhưng không ai tin tưởng cô.
Ngay cả người đại diện cũng không tin cô, nghĩ cô có vấn đề về tinh thần, cần điều trị.
Khi tất cả mọi người đều không tin cô, Bộ Manh chọn cách tự kết liễu sinh mệnh của mình.
Bộ Manh chết, Doãn Bảo Bảo còn tung video ra ngoài, bôi nhọ Bộ Manh.
Trong tác phẩm này Doãn Bảo Bảo vẫn là nữ phụ, cuối cùng mọi hành vi của cô ta sẽ bị người khác vạch trần, nam chính vẫn sẽ ở bên nữ chính.
Đương nhiên điểm này Bộ Manh không biết.
Nguyện vọng của Bộ Manh là vạch trần bộ mặt thật Doãn Bảo Bảo, bắt cô ta phải chịu trừng phạt thích đáng.
Thời điểm cô tới đây, chính là lúc Doãn Bảo Bảo bắt cóc Bộ Manh.
Thời Sênh nhìn về phía camera trong phòng, camera vẫn mở, nhưng lại quay cô gái trên mặt đất kia.
Thời Sênh chỉ nhìn thoáng qua đã thu hồi tầm nhìn.
Không biết khả năng nguyền rủa của nguyên chủ linh nghiệm đến đâu, Thời Sênh nhìn hai người đàn ông bị buộc chung một chỗ, chợt thốt ra một câu, “Chúng mày sẽ bị cảnh sát bắt.”
Hai người đàn ông: “…”
Chỉ ba phút sau, bọn họ chợt nghe thấy tiếng còi cảnh sát.
CMN quá lợi hại!
Lần này kiếm cũng không cần.

Cảnh sát lên rất nhanh, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cảnh sát cũng há hốc mồm.
Tình cảnh này là sao?
Thời Sênh ngồi trên cái ghế duy nhất trong phòng, bắt chéo chân, nhàn rỗi chống cằm nhìn bọn họ phá cửa tiến vào.
Một người phụ nữ nằm trên sàn chẳng biết sống hay chết.
Trong cơ thể cô ta còn lưu lại tϊиɦ ɖϊƈh͙ của hai người đàn ông kia, bọn họ muốn chối cũng không được.
Hai người kia thực sự cũng không biết là ai thuê bọn họ, bọn họ chỉ có ảnh chụp, ngay cả tên Thời Sênh cũng không biết.
Thời Sênh là người bị hại, dù có là một người bị hại hơi kỳ quái, thì cũng không thể xóa đi sự thực rằng cô là người bị hại.
Cho nên ở đồn cảnh sát ghi khẩu cung xong, cô cũng nhanh chóng được thả ra.
“Đội trưởng Hồng, camera bị người ta xử lý rồi.” Thời Sênh vừa đi, có người vội vã chạy đến tìm đội trưởng Hồng vừa lấy khẩu cung của Thời Sênh.
“Bị người ta xử lý?” Đội trưởng Hồng ngầm muốn hỏi cậu ta có ý gì.
“Có một đoạn video bị người ta xóa bỏ.”
“Có khôi phục được không?”
Người nọ lắc đầu, “Không thể.”
“Phần bị xóa bỏ là gì?”
“Chắc là hình ảnh cô bé chế ngự một cách tàn độc, có điều nhìn nơi đặt máy, thì cũng không quay được nhiều lắm.”
Lúc trước bọn họ thẩm vấn hai người kia, là làm sao bị một cô bé chế ngự, hai người này cũng không nói, mặt còn vô cùng sợ hãi.
Hắn nhìn cô bé kia, một cô bé rất dễ thương, dù có biết được chút quyền đạo gì, thì cũng đâu cần sợ đến mức thành như vậy chứ?
Đội trưởng Hồng khẽ nhíu mày, “Biết rồi, chứng cứ còn lại đã đủ định tội bọn họ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.