[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 78: Thế giới tu chân 27




Phi Thăng Đài vốn đang chật chội đến mức con kiến cũng chui không lọt, chỉ trong vài phút liền trống rỗng, ngay cả một bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Ở đây không có mây mù vờn quanh, cũng không có kiến trúc đại khí rộng lớn gì, chỉ có ngọc thạch để lát đất trống, Phi Thăng Đài ở ngay chính giữa không trung.
Xa xa là núi non trùng điệp, núi non trùng điệp, mơ hồ có thể thấy một vài kiến trúc.
Phượng Từ không hề cảm thấy có một chút khác thường nào, nắm tay Thời Sênh đi xuống khỏi Phi Thăng Đài.
“Vừa rồi những người đó tới để làm gì?” Thời Sênh không hiểu hỏi.
“Không biết.” Phượng Từ mê man lắc đầu.
Thời Sênh: “…” Ngươi có đúng là người của Tiên giới hay không vậy?
Phi Thăng Đài đang yên tĩnh bỗng nhiên lại có động tĩnh, Thời Sênh nhíu nhìn sang, còn có người phi thăng?


Gần đây là ngày lành để phi thăng sao?
Nhưng mà xuất hiện ở trên Phi Thăng Đài cũng là một thân ảnh rất quen thuộc, Diệp Thanh Thu!
Ồ, không phải nàng ta đã sớm phi thăng lên trước cô rồi sao? Thế nào còn tới sau cả cô vậy?
Phi thăng mà cũng có thể chỉnh sửa lùi thời gian để tới sau một chút, nữ chính, ngươi cũng thật trâu quá đi!
Diệp Thanh Thu cũng nhìn thấy Thời Sênh, trong nháy mắt sắc mặt trở nên rất khó coi, ánh mắt âm trầm, vừa cảnh giác vừa căm hận nhìn chằm chằm Thời Sênh.
Nhưng vào đúng lúc này, một vài bóng người vừa mới chạy trốn từ bốn phương tám hướng nhô ra, như ong vỡ tổ hướng về phía Diệp Thanh Thu, bao vây lấy nàng ta, cũng không để ý nàng có đồng ý hay không, ba chân bốn cẳng lôi người bỏ chạy, chớp mắt liền không thấy tung tích.
Thời Sênh: “…” Những người này là tới đón Diệp Thanh Thu?


Đãi ngộ của nữ chính đại nhân thật là tốt, cho dù không có nam chính mà vẫn còn có nhiều người tới đón nàng ta như vậy.
Thời Sênh không biết, thật ra đại đa số những người này là tới để vây xem cô, chỉ là bởi vì cô cùng Phượng Từ đứng cùng một chỗ nên bọn họ nào dám vây xem gì nữa.
“Nàng muốn nghỉ ngơi ở đâu?” Phượng Từ nghiêm túc hỏi.
“Còn có thể chọn?” Tiên giới có thể nhân tính hóa như thế sao?
Phượng Từ nở một nụ cười nhẹ, khí phách nói: “Nàng muốn nghỉ ngơi ở đâu, ta liền đoạt đến cho nàng.”
Thời Sênh: “…”
Ta muốn ở Tiên cung của Tiên đế!
“Huynh nghỉ ngơi ở đâu?” Thời Sênh sợ nếu cô nói câu kia, Phượng Từ thật sự sẽ mang cô đi đoạt Tiên cung của Tiên đế mất, sau đó cô vừa phi thăng liền đặc biệt dương danh Tiên giới.
Ánh mắt của Phượng Từ lóe lóe, cẩn thận lại cẩn thận hỏi: “Tiểu Thù… muốn ở chỗ ở của ta?”


“Không được sao?” Câu hỏi này không giống như là phong cách của Phượng Từ, bình thường hắn hận không thể đem toàn thân cao thấp của cô đều dán lên người hắn, thế nào bây giờ…
Thời Sênh nghi hoặc nhìn về phía Phượng Từ, thân là đại Boss của nhân vật phản diện, không phải sẽ ở nơi đặc biệt kém đấy chứ?
Phượng Từ mím chặt khóe môi, đáy mắt có chút giãy dụa, cuối cùng hắn vẫn chậm rãi gật đầu.
Tới nơi, Thời Sênh mới biết được, nơi ở này là vô cùng kém a!
Căn bản là không có cách nào để ở được!
Mẹ nó, cỏ hoang cũng cao hơn cả một đầu người, phòng ở đâu? Đừng nói là bị cỏ hoang che mất?
Bây giờ bản cô nương nói muốn đi cướp Tiên cung của Tiên đế thì có còn kịp hay không?
“Tiểu Thù…” Phượng Từ thận trọng nhìn Thời Sênh, “Ngày mai ta sẽ đi bắt vài người qua đây để xây cho nàng một cung điện lớn nhất, xinh đẹp nhất.”
Thời Sênh vô lực khoát khoát tay, “Trước đây huynh luôn ở đây một mình sao?”
Địa bàn rất lớn, nhưng mà ở đây căn bản cũng không giống như là nơi mà người bình thường có thể ở được, hoàn cảnh bên ngoài cũng vô cùng ác liệt.
Phượng Từ rũ mí mắt nhìn xuống, cúi đầu lên tiếng, “Ừ.”
Thời Sênh hơi nghiêng đầu, đúng lúc thấy đường cong hoàn mỹ nơi gò má của hắn, khóe môi của hắn khẽ mím, ánh mắt buông xuống, nhìn qua lộ ra một chút cô tịch.
Thời Sênh giẫm lên mặt đất đầy hoang vu, đi tới trước mặt hắn, nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Sau này chúng ta liền ở nơi này.”

Phượng Từ nói sẽ bắt người đến xây dựng cung điện, ngày thứ hai, Thời Sênh thật sự thấy một đám người có vẻ mặt vừa thấp thỏm vừa kinh hoảng đang làm việc, Tiên nhân xây cung điện đương nhiên không giống người phàm, căn bản là đều sử dụng phép thuật, một cung điện trong mấy canh giờ liền làm xong.
Phượng Từ cũng không biết cướp được ở nào, toàn bộ cung điện được bày biện nhìn qua vô cùng hoa lệ.
Chúng Tiên quân bị cướp: “…”
Cung điện cũng không lớn, phía trước là một đại điện, bên cạnh có trắc điện của hai người, phía sau chính là một phòng ngủ.
Dựa vào thói quen đi ngủ của Thời Sênh và Phượng Từ, một phòng ngủ cũng không có gì không đúng, nhưng mà cô luôn cảm thấy cái giường kia có cái gì đó không đúng lắm.
“Đây là cái gì?” Thời Sênh đưa tay sờ sờ, trong nháy mắt liền thu tay về.
Mẹ nó, lạnh quá!
“Huyền băng nghìn năm.” Phượng Từ chớp mắt một cái, “Tiểu Thù là băng linh căn, ngủ ở trên đây có thể phụ trợ cho nàng tu luyện.”
Là thế sao?
Nhưng mà vì sao luôn cảm thấy quái quái ở chỗ nào đấy!
Đến tối, cuối cùng thì Thời Sênh cũng biết quái ở chỗ nào, bây giờ cô căn bản không có cách nào chống lại được sự lạnh lẽo của chiếc giường này, còn Phượng Từ nằm ở bên cạnh lại giống như một cái hỏa lò, cô vô ý thức sẽ sát lại gần vào trong ngực của hắn.
Thời Sênh nắm chặt vạt áo của Phượng Từ, lạnh đến mức run run, “Huynh cố ý có đúng hay không?”
Lửa trong cơ thể cô là lửa không có độ ấm, nhưng mà từ trên người Phượng Từ lại có, trên người hắn cực kỳ ấm áp, làm cho cô vô cùng muốn gần gũi với hắn, đụng vào hắn…
Phượng Từ vô tội chớp mắt, “Ta không có.”
Không có cả nhà ngươi ấy!
Thời Sênh cắn răng, trừng hắn một lúc lâu, cuối cùng không có cách nào đành rúc vào trong ngực hắn.
Phượng Từ hài lòng ôm Thời Sênh, hôn một cái ở trên trán cô, cuối cùng vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, tìm kiếm đến khóe môi cô hôn một cái nữa.
Thời Sênh không kịp đề phòng, bất ngờ bị hôn, vốn còn có chút lạnh, bị Phượng Từ hôn như vậy, bỗng nhiên cũng không còn thấy lạnh nữa. Thời Sênh sững sờ trong chốc lát rồi để mặc Phượng Từ thâm nhập từng chút, từng chút một.
Đến tận khi cô cảm giác được có cái tay đang châm lửa ở trên người mình, cô mới hoàn hồn.
Chẳng biết từ lúc nào Phượng Từ đã ở trên người cô, cô sững sờ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ phóng đại của Phượng Từ. Ánh sáng cũng không phải rất sáng, nhưng đủ để thấy rõ biểu tình ở trên mặt của Phượng Từ, hắn khẽ khép hờ mắt, lông mi thật dài run rẩy, vẻ mặt thành kính giống như là một tín đồ.
Ở trong lòng hắn, hắn coi cô là gì?
Bỗng nhiên Thời Sênh có chút mê man, ánh mắt của cô càng ngày càng trống rỗng, cứ nằm như vậy, mặc kệ động tác của Phượng Từ.
“Tiểu Thù?” Phượng Từ ngẩng đầu, chống lại đôi con ngươi không có tiêu cự của Thời Sênh, có chút luống cuống, “Có phải ta lại chọc cho nàng tức giận hay không?”
Mà nàng một câu cũng không trả lời mình?
Con ngươi của Thời Sênh từ từ tập trung lại, cuối cùng rơi vào trên gương mặt của Phượng Từ, giọng nói của cô có chút khàn khàn, “Phượng Từ, ở trong lòng huynh, ta là gì của huynh?”
“Nàng là người quan trọng nhất của ta.” Phượng Từ đáp không chần chờ chút nào, “Ta hy vọng có thể ở cùng một chỗ với nàng vĩnh viễn.”
Nàng là người quan trọng nhất của ta…
Quan trọng nhất!
Ánh mắt Thời Sênh lại bắt đầu chạy vào khoảng không, trong con ngươi rõ ràng in rõ hình ảnh của Phượng Từ nhưng mà lại giống như là xuyên thấu qua hắn nhìn thấy một người khác.
Ở trong đó rất lạnh lẽo, Phượng Từ nhìn thấy có chút kinh hãi.
“Tiểu Thù, Tiểu Thù, nàng đừng như vậy.” Phượng Từ từ trên người Thời Sênh lật qua một bên, ôm nàng thật chặt, “Nếu như nàng không thích thì ta sẽ không làm như vậy nữa là được, Tiểu Thù…”
Lời của Phượng Từ còn chưa nói hết, Thời Sênh đột nhiên xoay người đặt ở trên người hắn, ở trong tầm mắt hoang mang cùng nghi hoặc của hắn, chủ động hôn lên môi hắn, nụ hôn của nàng mang theo du͙ƈ vọиɠ xâm chiếm như mưa rền gió dữ.
Thân thể Phượng Từ cứng đờ, trong con ngươi màu đỏ sậm hiện lên một luồng tơ máu, bất chợt liền bị vẻ ôn nhu vô hạn che giấu, hô hấp của hắn có chút nặng nhọc.
Ngoài điện ánh trăng sáng rõ, bóng cây lắc lư, yên tĩnh không một tiếng động.
Trong điện cảnh xuân vô hạn, bóng người giao triền, một phòng ám hương.
Hậu quả đằng sau sự buông thả du͙ƈ vọиɠ chính là – ngày hôm sau, Thời Sênh không thể ra khỏi giường.
Cô không ngờ rằng khả năng kéo dài của Phượng Từ lại tốt như vậy, giống như là đại chiến ba tram hiệp gộp lại vậy.
Gần như lấy cái mạng già này của bản cô nương rồi.
Thời Sênh không ra khỏi giường nên đương nhiên Phượng Từ cũng không dám dậy, hắn mà dậy rồi thì Thời Sênh sẽ bị lạnh.
“Tiểu Thù, ta sẽ cưới nàng.” Phượng Từ nắm lấy tay Thời Sênh và nói rất chân thành.
“Ừ.” Thời Sênh lên tiếng phản hồi mà không có chút sức lực nào, nói xong rồi mới giật mình, “Cưới ta?”
Phượng Từ gật đầu, không nghĩ rằng Thời Sênh không nghe thấy, “Cưới nàng.”
Thời Sênh ê a một tiếng rồi chẳng nói gì nữa.
Cô ấy thích Phượng Từ không?
Đương nhiên là thích rồi, nếu không thì cô sẽ không làm chuyện đó với hắn.
Nhưng mà tình cảm càng sâu đậm…
Cô hiểu rất rõ, mình không có cách nào để đặt Phượng Từ vào chỗ đó.
Thứ nhất, cô hiểu rõ đây chỉ là thế giới hư ảo, cô hoàn toàn không làm được việc nảy sinh tình cảm sâu sắc với một NPC1. Thứ hai, cô cũng không có cách nào để… đặt một người nào vào vị trí quan trọng nhất trong lòng mình.
1 NPC: Non-player character – nhân vật được thiết kế sẵn trong game để hướng dẫn người chơi
Thế giới của cô không cho phép sự tồn tại của người như thế.
Hai người trước hắn, dù là Sở Đường hay là Lục Thanh Vận, cô và họ đã từng sống với nhau nhưng giữa cô và bọn họ đơn thuần chỉ thân mật hơn tình bạn một chút, không có bất kỳ tình cảm gì. Điều quan trọng nhất là bời vì hai người bọn họ giống nhau, tính cách đều lạnh lùng, cô và họ cũng giống nhau, thế nên tuyệt đối không thể để mình có nhược điểm.
Nhưng Phượng Từ không giống vậy…
Đúng thế, Phượng Từ không giống.
Đối với cô mà nói, hắn không giống.
Thời Sênh trầm mặc rồi bò dậy từ trong ngực Phượng Từ, cô mặc quần áo, xuống giường, đi được hai bước, cô lại đứng lại, không quay đầu mà chỉ nói: “Ta muốn yên tĩnh, đừng tìm ta.”
Cô cần suy nghĩ một vài chuyện.
Phượng Từ nhìn theo Thời Sênh ra khỏi cửa, trong khoản khắc này, hắn nghĩ rằng nàng sẽ đi và không bao giờ trở lại.
Trong đầu hắn không biết có bao nhiêu ý nghĩ điên cuồng, giống như đám cỏ dại sinh sôi.
Nhưng những ý nghĩ điên cuồng đó đã bị lý trí chèn xuống, nếu như hắn thực sự làm như vậy, nàng thực sự sẽ không thuộc về hắn.

[Ký chủ, cô do dự gì sao?] Âm thanh của Hệ thống vang lên trong đầu Thời Sênh.
Thời Sênh cúi thấp đầu xuống, toàn thân tràn đấy oán giận, rồi chầm chậm đi về phía trước, và cũng chẳng thèm trả lời câu hỏi của Hệ thống.
[Ký chủ, con người là sinh vật bị tình cảm chi phối, cô quá thiếu thốn tình cảm, tất cả các phán đoán đều là lấy lợi ích được mất để làm tiêu chuẩn, lý trí của cô không giống con người. Ký chủ… cô… cần tình cảm.]
“Bị tình cảm chi phối…ha ha…” Thời Sênh cười thầm một tiếng, trong tiếng cười đó là cả sự châm biếm, oán khi toàn thân dường như càng lúc càng có thể tùy tiện hủy diệt cả thế giới này.
Đột nhiên Hệ thống nghĩ mình cần phải tra thông tin chi tiết hơn về Ký chủ.
Con người này quá kỳ lạ!
Cứ coi như nó là Hệ thống mà cũng có thể cảm nhận được sự coi thường và chán ghét của cô đối với tình cảm, thậm chí còn có chút hận… Nó tra xong chỗ thông tin đó, về cơ bản không có cách nào có thể liên kết được con người trong tài liệu với con người mà nó đã từng tiếp xúc.
]Ký chủ, dù như thế nào, Phượng Từ cũng không có ác ý gì với cô, cho dù ước nguyện ban đầu cũng không phải như vậy, nhưng mà hắn đã có gắng kìm nén những du͙ƈ vọиɠ đối với cô, cô cũng có thể cảm nhận được, hắn đã làm như vậy vì cô, điều đó đủ chứng minh hắn rất thật lòng.]
“Mi nói nhiều quá.” Thời Sênh đột nhiên hất mặt lên, như ngóng gió ngóng mây, so với người nghênh ngang bước ra từ cung điện hoàn toàn không có chút gì giống nhau, “Hệ thống của người khác chẳng phải là muốn ký chủ nhà mình không bị lạc vào tình cảm sao? Như vậy mới hoàn thành nhiệm vụ tốt hơn chứ, tại sao mi cứ khuyên ta nên đầu tư vào chuyện tình cảm nhỉ?”
[…] Ký chủ sao đổi mặt nhanh vậy? Ký chủ, Hệ thống này dường như không theo kịp rồi đây! [Tôi là Hệ thống có tính cá nhân hóa, hơn nữa tôi tin rằng Ký chủ dù có tình cảm hay không thì cũng biết cách tính toán, sẽ không ảnh hưởng tới công việc nhiệm vụ.]
Thời Sênh cười ngất trời, vui vẻ nói: “Mi đánh giá ta quá cao rồi.”
[…]
Thời Sênh quên cả trời cả đất, hoàn toàn không biết mình đã đi đến đâu, cô thở dài một tiếng, rồi đang chuẩn bị quay lại, bỗng nhiên nghe thấy tiếng chấn động từ trên không trung truyền tới.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn, cuối cùng nhìn thấy Diệp Thanh Thu, mà giao thủ với Diệp Thanh Thu lại là Long Quyết…..
Sau hai người này lại đánh nhau?
Thời Sênh chăm chú nhìn một hồi lâu, Long Quyết đang chiếm thế thượng phong, Diệp Thanh Thu không cẩn thận bị Long Quyết đánh từ trên không trung xuống, bị văng vào hồ nước không xa.
Long Quyết bay từ trên không trung xuống, thần sắc lạnh lùng nhìn kẻ ở trong hồ nước, “Diệp Thanh Thu, lần này cô còn muốn nói gì nữa không?”
“Hừ, có gì mà nói chứ, muốn gϊếŧ muốn chém tùy ngươi.” Diệp Thanh Thu tức giậm gầm lên một tiếng.
Khi phi thăng, không biết có phải do quan hệ của nàng ta với ma tộc hay không mà cảm thấy trong ánh sáng tiếp dẫn có sát khí, tuy rằng cuối cùng cũng an toàn nhưng vẫn bị thương một chút.
Ở tiên giới, nàng ta chỉ là một con kiến nhỏ dưới tầng chót, hơn nữa còn có một kẻ địch như Thương Thù tồn tại, nàng ta không thể không nghĩ cách phục thù.
Nhưng cách nhanh nhất chính là thải âm bổ dương.
Nàng ta lợi dụng ưu thế của bản thân mình, dụ dỗ một nam tiên, vốn dĩ nàng ta không muốn làm nam tiên này chết, nhưng ai mà biết được khi mới làm được một nửa thì dường như hắn phát giác ra cái gì đó, rồi hắn chạy, Diệp Thanh Thu không thể không gϊếŧ hắn, không ngờ rằng lại bị Long Quyết nhìn thấy…
Khi còn ở hạ giới, y phát hiện viết thương chí mạng trên người Sở Ngưng và chiêu thức của Diệp Thanh Thu rất giống nhau, và từ đó y đã nghi ngờ nàng ta. Vì chứng minh sự trong sạch của mình mà nàng ta đã phải giao chiến với y, cuối cùng mới giải tỏa được hiềm nghi, nhưng không ngờ lần này lại đụng phải y, lại còn phải đấu đá lẫn nhau.
Diệp Thanh Thu không can tâm, nàng ta luôn cảm thấy gã này không nên đối xử với mình như thế mới đúng.
“Không biết hối cải.” Trong mắt Long Quyết ẩn hiện một tia thất vọng, “Ta sẽ giao ngươi cho Tiên Đế xử lý.”
Diệp Thanh Thu đôi mắt lấp lánh, “Ngươi hãy để ta đi lên trước đã.”
Long Quyết không thèm trả lời.
Diệp Thanh Thu cười nhạt, “Sao, ngươi vẫn sợ ta chạy à? Ta thành ra như thế này rồi, liệu chạy được sao? Cứ coi như ta có chạy, ta cũng không đánh lại được ngươi.”
Long Quyết cuối cùng cũng đồng ý đỡ Diệp ThanhThu lên. Diệp ThanhThu nhắm chuẩn thời cơ, thân thể mềm nhũn dựa vào Long Quyết để đúng dậy, Long Quyết đang định buông tay thì bỗng ngửi thấy mùi hương, chưa kị định thần thì thân thể đã ngã gục xuống.
“Diệp! Thanh! Thu!” Long Quyết trừng mắt phẫn nộ nhìn người phụ nữ mà mình đã đỡ dậy, ả lại dám lừa y!
Diệp Thanh Thu vé tóc bị ướt trước ngực, do bị rơi xuống nước nên nửa người trên bị ướt trở nên trong suốt, nét xuân thì bên trong như ẩn hiện hết ra ngoài. Diệp Thanh Thu cười vũ mị “Long Quyết, đây là Thập Nhuyễn Hương nổi tiếng nhất của tiên giới các ngươi, một lúc nữa ngươi sẽ phải cầu xin ta thôi.”
Mặt Long Quyết biến sắc, Thập Nhuyễn Hương…
Có thể áp chế tiên lực, lại là…loại thuốc đó.
Cái tên nam tiên nàng ta đã gϊếŧ nổi tiếng là lăng nhăng, trên người gã đó có loại thuốc này cũng không có gì lạ, chỉ là y không ngờ, nàng ta lại có thể lấy được…
Long Quyết nhanh chóng cảm nhận được một ngọn lửa nóng bừng kỳ lạ đang sục sôi ở bụng dưới…
Diệp Thanh Thu ngồi xổm xuống, trong mắt ẩn hiện sự kích động, ngón tay di chuyển dần dần từ mặt xuống ngực Long Quyết, giật tung khuy áo, đai lưng của Long Quyết ra, để lộ vòm ngực cơ bắp màu nâu nhạt.
“Diệp Thanh Thu, đừng có động vào ta!” Long Quyết cắn răng phẫn nộ hét lên.
“Vậy thì không được.” Bàn tay Diệp Thanh Thu dần dần di chuyển tới phần dưới bụng y, nắm lấy nơi nóng bỏng như một cây gậy sắt nung của y, “Chàng xem, cơ thể chàng rất muốn ta đấy chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.