[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 671: Phó Bản Có Độc 32





Kinh Huyền họ Tạ.
Hắn là đại thiếu của nhà họ Tạ.
Mẹ hắn sớm qua đời, ba lấy thêm một người phụ nữ, sinh được một đứa con trai.
Cũng chính là Nhị thiếu gia của nhà họ Tạ.
Kinh Huyền là người kế thừa thứ nhất, đương nhiên đã trở thành cái gai trong mắt của mẹ con Nhị thiếu gia kia.
Mấy năm trước bày kế khiến Kinh Huyền xảy ra tai nạn xe, trở thành người thực vật, vốn cho rằng hắn không thể tỉnh lại, vứt hắn tới đây, mời người chăm sóc, coi như là tự sinh tự diệt.
Ai ngờ hắn đột nhiên tỉnh lại rồi.
Nhị thiếu gia sợ hắn trở về tranh quyền thừa kế mới phái người tới gϊếŧ.
“Khoang điều dưỡng này ai đưa tới?” Thời Sênh chỉ vào khoang điều dưỡng mà Kinh Huyền nằm, hung dữ hỏi.
Người đàn ông đeo kính râm khẽ lắc đầu, “Không biết, cái này chúng tôi thật sự không biết.
Đừng gϊếŧ chúng tôi, chúng tôi cũng chỉ là cầm tiền làm việc.”
“Họ cho các ngươi bao nhiêu tiền?” Thời Sênh nhướng mày với người đàn ông đeo kính râm.
Người đàn ông đeo kính râm: “…”
“Bao nhiêu?” Thời Sênh nâng cao giọng, thiết kiếm chọc vào bàn bên cạnh, chiếc bàn đột nhiên tách làm bốn năm phần.
“Aaa… 100 vạn… 100 vạn, sau khi xong việc cho chúng tôi mỗi người 100.” Người đàn ông đeo kính râm run rẩy trả lời.
“Tôi cho các ông mỗi người 500 vạn, gϊếŧ chết Nhị thiếu gia gì đó đó cho tôi, thế nào? “
Người đàn ông đeo kính râm trợn trừng mắt, có lẽ không ngờ Thời Sênh có thể hào phóng đưa ra một yêu cầu quái dị như vậy.

“Cái này…”
Thời Sênh uy hϊếp nói: “Việc liên quan đến tiền đều dễ thương lượng, việc liên quan đến mạng không dễ thương lượng đâu.”
Người đàn ông đeo kính râm nhìn về phía thiết kiếm trong tay Thời Sênh, sắc mặt tái nhợt, vội vã gật đầu, “Không vấn đề, dù sao anh em chúng tôi đều là vì kiếm tiền, kiếm của ai cũng đều là kiếm.”
Thời Sênh bảo họ cho số thẻ, sau khi chuyển khoản xong mới nói: “Các ông cũng có thể tiếp tục trở mặt, tôi không để tâm, nhưng hậu quả này phải từ từ cân nhắc đó.
Cút đi, đóng cửa.”
“Vâng vâng vâng.”
Người đàn ông đeo kính râm đem theo một đám tiểu đệ ra khỏi phòng, lồm cồm rời khỏi, sau khi chạy rất xa, xác định phía sau không có truy binh, mới dừng lại thở hổn hển.
“Lão đại… lão đại chúng ta… chúng ta thật sự phải giúp cô ta gϊếŧ Nhị thiếu gia sao?“
Người đàn ông đeo kính râm bỏ kính xuống, nhếch mép, “Tiền của ai chả là tiền? Người con gái này quá tà môn, hơn nữa cô ta cho chúng ta mỗi người năm trăm vạn, đợi làm xong chuyến này, chúng ta lập tức cao chạy xa bay.”
“Nhưng nhà họ Tạ…”
“Con trai của nhà họ Tạ nhiều tới mức có thể lập đủ đội bóng, mày thật sự cho rằng tên ngu đó được sủng ái nhiều sao?” Người đàn ông đeo kính râm hừ lạnh một tiếng.
Trước đây hắn nhận nhiệm vụ này la vì họ giúp Nhị thiếu gia làm không ít việc.
Tạ Kinh Huyền cứ coi như tỉnh rồi, cũng là phế vật, họ dễ dàng có thể gϊếŧ chết.
Ai ngờ gặp phải một kẻ biếи ŧɦái như vậy.
“Lão đại nói đúng.”
“Đi!” Người đàn ông đeo kính râm lại đeo kính lên.

Những người này có thể nhanh chóng biết Kinh Huyền tỉnh lại như vậy là vì A Nguyệt đã liên hệ với người đưa tiền cho bà ta.

A Nguyệt bị dọa sợ rồi, biết là vì mình mới gây tới họa sát thân cho Kinh Huyền thì càng áy náy.
Kinh Huyền không có bất cứ ấn tượng nào với việc những người đó nói.
Thời Sênh tôn trọng ý của hắn, hắn muốn biết, cô giúp hắn điều tra tất cả mọi việc.
Nhưng Kinh Huyền lại không có ý đào sâu.
Thời Sênh cho A Nguyệt một món tiền, bảo bà ấy rời khỏi thành phố này.
Thời Sênh đưa Kinh Huyền tới bệnh viện làm xong kiểm tra, đưa thẳng hắn về chỗ mình ở.
Rất lâu không về, trong biệt thự toát lên sự lạnh lẽo.
Thời Sênh mở tất cả đèn, ôm Kinh Huyền tới ghế sofa.
Kinh Huyền kéo kéo tay áo cô, mặt hơi đỏ viết lên giấy, “Tôi có thể tự đi.”
Giờ hắn đã có thể đi trên đất, dù đi chậm, nhưng không cần cô ấy ôm tới ôm lui.
“Ừm, sợ anh ngã.” Thời Sênh đắp cho hắn chăn mỏng, lại hỏi: “Thật sự không muốn biết biết việc của nhà họ Tạ?“
Lần đầu tiên cô ấy gặp hắn trong game, ánh mắt đó của hắn, dù rất ngắn ngủi, nhưng đến giờ cô vẫn còn nhớ.
Ánh mắt đó, chỉ có trải qua một vài việc rất không tốt, mới có thể xuất hiện.
Tay cầm bút của Kinh Huyền nắm chặt lại, từ từ viết, “Cô cảm thấy… tôi có nên biết không?”
Sênh tổng tài bá đạo online, “Không có nên hay không, chỉ có anh muốn hay không.”
Kinh Huyền nghiêng đầu nhìn Thời Sênh giây lát, lông mi hơi rủ xuống, “Thuận theo tự nhiên.”
“Được, theo anh.” Thời Sênh lộ ra một nụ cười nhạt.
Ánh mắt Kinh Huyền không dám nhìn thẳng Thời Sênh, sột soạt viết lên giấy, “Tôi muốn đi tắm.”
“Muốn em giúp anh không? “
Kinh Huyền nhìn Thời Sênh một cách quái dị, đưa giấy lên trước mặt Thời Sênh, “Không cần!!”
Cô ấy sao có thể không biết xấu hổ như vậy.
Thời Sênh cười ôm hắn lên gác, xả xong nước nóng, trước khi đi còn nháy mắt với Kinh Huyền, không mang ý tốt nói: “Em ở bên ngoài, có cần thì cứ gọi.”
Kinh Huyền đóng cửa, trên mặt đỏ ửng, tim đập thình thịch.
Hắn thất rấy kỳ lạ.
Rõ ràng họ là người lạ, vì sao khi sống chung lại giống như đã ở cùng rất nhiều năm, vô cùng thấu hiểu nhau?
Đây chính là số phận trù định sao??

Biệt thự của Thời Sênh có ánh sáng, khi Lâm Hàn Vũ trở về liền phát hiện, từ sau ngày hôm đó, hắn chưa gặp lại cô.
Cho nên hắn vội vàng chạy tới gõ cửa.
Thời Sênh mở cửa cho hắn, chặn ở cửa, không cho hắn vào, “Có việc gì?”
Vì có liên quan tới Lâm Hàn Thư, giờ Thời Sênh nhìn Lâm Hàn Vũ cũng không thuận mắt lắm.
Dù việc này không có bao nhiêu quan hệ với Lâm Hàn Vũ, nhưng cô chính là không thoải mái, nói cô ấy giận lẫy cũng được, nói cô vô lý gây chuyện cũng được, ai bảo cô chính là người cặn bã như vậy.
Hơn nữa, cô giờ đã tìm được Phượng Từ, không muốn đi quá gần với người đàn ông khác.
Không muốn để hắn hiểu lầm một chút xíu nào.
“Mông Mông… cô?” Lâm Hàn Vũ đột nhiên không biết nói gì.
Hắn không biết nguyên nhân hôm đó cô ấy đột nhiên tức giận là gì, cũng không biết cô ấy gần đây đi đâu.
“Tôi rất tốt, cảm ơn quan tâm, nếu không có việc gì thì tạm biệt.” Thời Sênh chuẩn bị đóng cửa, khi cửa sắp khép, cô ấy lại nói: “Lần trước cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Cửa phòng đóng trước mặt Lâm Hàn Vũ.

Hắn đột nhiên có loại cảm giác lạnh thấu tim, rất khó chịu.
Khi Thời Sênh lên lầu, Kinh Huyền đã tắm xong đi ra, vì không có quần áo, hắn chỉ có thể mặc áo tắm dài.
“Anh đói không?” Thời Sênh hỏi.
Kinh Huyền hơi hơi gật đầu.
Hắn gật đầu xong, mới cảm thấy hắn nên lắc đầu.
Hắn cho rằng Thời Sênh muốn nấu cơm, kết quả cô ra ngoài mua cơm.
Thời Sênh xưa nay chưa được thắp sáng kỹ năng sinh hoạt bày tỏ——Cô chỉ biết ăn.
Kinh Huyền nhìn đồ trong bát, bỏ tất cả thứ mình không ăn sang một bên.
Thời Sênh: “…” Lãng phí lương thực là không tốt! Tật xấu này sao không sửa được vậy?
Thời Sênh bất đắc dĩ gắp tất cả đồ hắn không ăn vào bát mình.
Kinh Huyền ngẩn ra nhìn cô, cầm cuốn sổ bên cạnh viết, “Đây là thứ tôi ăn rồi…”
“Em không chê.” Thời Sênh nghiêm túc trả lời.
Kinh Huyền: “…”
Nhưng đó là thứ hắn ăn rồi!
Hắn nhìn Thời Sênh, hồi lâu cũng không động đũa, cho tới khi Thời Sênh sắp ăn xong rồi, hắn mới và nốt mấy miếng còn lại vào mồm.
“Sao anh lại đáng yêu như vậy?” Thời Sênh như bắt được thú cưng, xoa xoa đầu Kinh Huyền.
Kinh Huyền đỏ mặt viết, “Đàn ông không thể nói đáng yêu, còn nữa, đừng sờ đầu tôi.”
“Bệnh.” Thời Sênh xoa nhẹ hai cái, “Em cứ sờ đấy, làm sao, không phục thì sờ lại đi!”
Kinh Huyền nhìn thẳng vào Thời Sênh lý lẽ hùng hồn, anh dũng.
Hoàn toàn thất bại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.