[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 67: Thế giới tu chân (16-17)




Ngày thứ hai, sau khi Sở Ngưng rời khỏi liền truyền tới tin ả bị gϊếŧ. Sở Dạ vẫn là có chút tình cảm với Sở Ngưng nên nghe được tin muội muội bị người ta gϊếŧ thì nổi giận đùng đùng.
Diệp Thanh Thu bảo người kéo Sở Dạ lui xuống, nhìn thi thể bị đậy lại, trong lòng đầy hoài nghi.
Rõ ràng nàng ta đã vứt thi thể đi rồi, vì sao lại xuất hiện ở đây?
Lẽ nào có người nhìn thấy nàng ta gϊếŧ Sở Ngưng, dùng cái này để cảnh cáo mình?
Có thể là ai…
Diệp Thanh Thu mang theo thần sắc nặng nề trở về phòng, Sở Dạ đã ngồi trong phòng. Hắn nhìn thấy Diệp Thanh Thu, vành mắt lờ mờ đỏ lên, Diệp Thanh Thu thót tim, đứng nguyên tại chỗ, không tiến về phía trước.
Sở Dạ lại chạy ngay tới, một tay ôm lấy Diệp Thanh Thu, “Tông chủ.”
Diệp Thanh Thu cứng đờ, xác định Sở Dạ không phải đã phát hiện ra điều gì mới vỗ lưng hắn ta, “Dù nàng ta đã làm một vài việc không tốt, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ báo thù cho nàng.”


Bề ngoài của Sở Dạ trông không tệ, hơn nữa công phu trên giường cũng không tồi, trước đây, cũng không phải Diệp Thanh Thu không thích hắn, chỉ là cảm thấy thân phận hắn không xứng với mình, nhưng giờ ngủ cũng ngủ rồi, cũng không cảm thấy có gì khó chịu cả.
An ủi an ủi một hồi, hai người liền lăn lên trên giường luôn.
Đợi kết thúc một vòng, Sở Dạ nằm sấp trên giường, mệt tới mức mi mắt cũng không nhấc lên nổi.
Tinh thần Diệp Thanh Thu lại cực kỳ tốt, mặt mũi hồng hào, liếc nhìn Sở Dạ đã ngủ ngon một cái, thần sắc đột nhiên trở nên mỉa mai, nàng ta bấm quyết, trên giường đột nhiên xuất hiện một con Thủy Long.
Lô đỉnh…
Dùng xong rồi, còn không chắc ai là Lô đỉnh đâu.
Sau lần phát sinh với Sở Dạ lần trước, nàng ta phát hiện ra mình vốn còn thiếu một chút mới có thể vào trúc cơ đại viên mãn, nhưng sau khi ngủ với Sở Dạ liền trực tiếp vượt qua bức tường đó.


Thủy linh căn là lô đỉnh được tu chân giới công nhận, nhưng nàng ta sẽ không phải loại người dễ để bị giẫm đạp như thế.
Sau này,nàng ta có hỏi ma tộc kia, hắn giải thích rằng nhờ có sự tồn tại của hắn, cho nên cô nàng ta mới từ kẻ bị giẫm đạp đã trở thành kẻ giẫm đạp.
Vừa nãy nàng ta đã thí nghiệm, hắn nói quả nhiên không sai.
Ánh mắt Diệp Thanh Thu rơi trên người Sở Dạ, lại lần nữa đè người lên. Sở Dạ đang mơ mơ hồ hồ, nhưng vừa tiếp xúc thân thể của Diệp Thanh Thu, hắn bắt đầu đáp trả lại theo bản năng.

“Nghe nói lại có người mất tích rồi?” Mấy đệ tử của Đồng Sơn Phái vừa nói chuyện vừa xuống núi.
“Đây là người thứ mấy rồi? Sư tôn bảo chúng ta lén đi tìm, nhưng ở nơi người đông tin tức lắm này, chúng ta làm sao tìm đây? Ta thấy, không chừng chính là hai người bên đó làm.” Một nam đệ tử trong đó hất cằm hướng về đỉnh núi phía xa.


“Suỵt, không muốn sống à?” Người bên cạnh lập tức đánh nam đệ tử đó một cái, “Loại lời này tuyệt đối không được nói bừa, sư tôn nói rồi, việc này có lẽ không có quan hệ gì với họ.”
“Hả, tại sao?”
“Nghe sư tôn nói, khi có hai người mất tích, họ đều có chứng minh là có mặt.”
“Vậy ngộ nhỡ họ dùng thủ đoạn bỉ ổi gì đó thì sao?”
“… Có lí, dù sao kẻ hiềm nghi lớn nhất chính là họ.”
Đợi nhóm người đi ra rồi, một bóng đen từ sau gốc đại thụ đi ra, giống như có tâm sự nhìn chằm chằm vào bóng lưng mấy người đó.
Long Quyết tới nhà viếng thăm, Thời Sênh không chút bất ngờ, suy cho cùng Quy Thiên Kiếm vẫn ở trong tay cô, chỉ là… Diệp Thanh Thu đến làm gì? Ừm, chưởng môn Đồng Sơn Phái cũng lại có mặt, phía sau lưng là đám chưởng môn các phái mà cô không quen… Chà chà, mở đại hội sao?
Thi đấu tông môn không làm nữa, chạy tới đây để mở đại hội?
Đại hội phê phán sao?
Căn nhà mà Thời Sênh sống không lớn lắm, nhiều người như vậy cùng đứng, lập tức liền hơi tắc nghẽn, những người này lại còn xách vũ khí khiến cho nơi này càng trông chật hẹp, nhỏ bé hơn.
Thời Sênh đứng ở cửa, bực mình xua tay, “Mới sáng sớm đã đứng chật cửa nhà ta làm gì, đến thỉnh an tập thể sao, không cần đâu, chúng ta không thịnh hành những cái đó.”
Mọi người: “…”
Ai tới thỉnh an chứ?
Ngươi coi mình là hoàng đế à?
Nhìn khuôn mặt căm hận dâng trào của họ! Nhìn quyết tâm bảo vệ chính đạo của họ!
“Yêu nữ, giao người ra đây, không thì đừng trách chúng ta không khách sáo!” Chưởng môn hét lớn một tiếng, đem vũ khí nhắm vào Thời Sênh.
“Giao ai?” Thời Sênh mặt ngây ra, từ khi nào cô lại trở thành kẻ cướp người rồi?
“Mục Tinh của Sí Diệm Môn, Diệp Dao của Tử Thần Phái…” Liên tiếp tên của năm người và môn phái được đọc ra, “Yêu nữ, những người này không phải ngươi bắt sao? Mau giao người ra!”
Bất luận người đối diện nộ hỏa thao thiên thế nào, căm hận dâng trào ra sao, Thời Sênh vẫn mặt mày bình tĩnh.
Đợi họ gào xong rồi, mới từ tốn nói: “Không quen.”
“Thương Thù, Phượng Từ không ở cạnh ngươi, ta khuyên ngươi vẫn nên giao người ra.” Long Quyết xua tay ra ý người khác im lặng, “Những người đó đều là nữ tử vô tội, họ có chỗ nào đắc tội với ngươi?”
Thời Sênh nhìn khắp xung quanh, Phượng Từ trước đây không hề rời xa cô một bước, hiện giờ đúng là không ở bên cạnh cô…
“Đừng tìm nữa, trong thời gian ngắn, hắn ta sẽ không trở lại đâu. Thương Thù, giao người ra đây!” Long Quyết lạnh giọng nói.
“Người không có, mạng có một, muốn không? Tới lấy đi!” Thời Sênh mặt mày đanh lại.
“Yêu nữ, hôm nay lão phu thay trời hành đạo, chịu chết đi!”
“Cùng lên, bắt sống yêu nữ!”
Trong cùng một thời gian, các loại pháp thuật đều trùm lên người Thời Sênh. Hắc bào trên người Thời Sênh tràn ra một tầng ánh sáng trắng, ngăn cản những pháp thuật đó ở bên ngoài.
“Là pháp bào!”
“Khốn kiếp, trên người cô ta mang toàn toàn pháp khí!”
Một loạt tiếng chửi mắng liên tiếp vang lên, trước đây không để ý cô đeo bao nhiên đồ, lúc này mới phát hiện, tất cả đồ trên người cô đều là thứ có tính phòng ngự, nhỏ thì là một cái nút áo, lớn thì là cả bộ quần áo.
Những người này nhiều lắm là tu vi Kim Đan, cũng có mấy Nguyên Anh, nhưng lại không một ai có thể gây sát thương với Thời Sênh, có thể thấy những thứ cô mang trên người lợi hại như thế nào, nói không chừng không phải pháp khí…
Nếu không phải pháp khí, đó chính là tiên khí…
Thứ đồ này ở tu chân giới, một đại môn phái có một Tiên Khí cũng là rất hiếm gặp
Nghĩ tới đây, không ít người không tránh khỏi đỏ mắt.
Trang bị trên người Thời Sênh đương nhiên là Phượng Từ kiếm cho cô, mấy năm nay hắn đánh cướp nhiều nơi như thế, kiếm cho cô một bộ trang bị vũ trang từ đầu tới chân tới tận răng không có gì khó.
“Lại muốn cướp đồ của ta?” Thời Sênh né tránh mấy công kích, nhảy tới trên nóc nhà, thần sắc chế nhạo nhìn người bên dưới, “Các ngươi không phải không coi ta ra gì sao? Sao nào, còn muốn học ta làm loại việc cướp bóc này?”
Gϊếŧ người đoạt bảo ở tu chân giới đó là chuyện cơm bữa thường ngày, những người không cướp được không những không phục mà còn luôn thiết kế bẫy để đoạt lại, mà số lần cô cướp thắng khá nhiều, cho nên liền có cái tên yêu nữ này.
“Đồ trên người ngươi có cái nào không phải ngươi cướp về?”
“Ồ, nói vậy, đồ trên người ngươi đều là tự mình luyện? Thì ra ngươi lợi hại vậy… Đúng là thất kính, thất kính.”
“Ngươi…” Ngữ khí chế nhạo đó khiến người đó không nói tiếp được nữa, chỉ có người nào của cải giàu có sung túc khiến người ta tức lộn ruột may ra mới chưa từng cướp qua đồ của người khác, người thường muốn một món vũ khí tốt, đan dược bảo mệnh, có cái nào không cần cướp chứ?
Ngay cả giữa những đại tông môn này, cũng sẽ có màn cướp đi cướp lại…
“Bớt phí lời, mau giao người ra đây?” Đề tài này không hay lắm, thế là có người đem đề tài vòng lại vấn đề chính.
“Người không phải ta bắt, nhưng… nếu các ngươi muốn biết là ai, ta có thể nói cho các ngươi đó.” Thời Sênh kéo dài tiếng, cười tươi nói.
“Sao có thể không phải ngươi chứ…”
“Chính thế, ngoài ngươi ai còn có thể làm loại chuyện này?”
Những người này miệng thì nói vậy nhưng trên mặt đã có chút hồ nghi, việc này rốt cuộc là thế nàothật ra họ cũng không rõ, chỉ là nghe Long Quyết và chưởng môn Đồng Sơn Phái nói…
Trong lòng Diệp Thanh Thu trầm xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Thời Sênh. Thời Sênh đang nhìn nàng ta, nụ cười trên mặt sao nhìn thế nào cũng thấy mỉa mai, mà đôi mắt đó… lại bình tĩnh như đầm nước chết.
Nữ nhân này, phải chết!
“Thương Thù, ngươi còn muốn khiêu khích chúng ta sao?” Diệp Thanh Thu lên trước một bước, “Nàng ta đang kéo dài thời gian, mọi người đừng mắc lừa.”
Được Diệp Thanh Thu nhắc nhở như vậy, chúng nhân như tỉnh khỏi mộng, bất luận việc này rốt cuộc thế nào, loại bỏ được người này chính là một việc đại công đức.
Nhưng nếu Phượng Từ trở về…
Cảnh đó họ không dám nghĩ.
“Ta giữ chân cô ta, các ngươi bố trận.” Long Quyết bay người lên, tấn công về phía Thời Sênh.
Tu vi của Long Quyết cao hơn Thời Sênh, cứ coi như Thời Sênh có đầy mình trang bị đỉnh cấp cũng chẳng qua chỉ là bảo vệ bản thân không bị thương, muốn làm Long Quyết bị thương lại là điều không thể.
Mà Long Quyết cũng không dùng hết sức, y chỉ ép Thời Sênh vào trung tâm viện.
Thời Sênh nhìn ra ý đồ của y, đâu dám đi vào viện, khi cô sắp rời khỏi thì đột nhiên Diệp Thanh Thu lại xuất hiện ở sau lưng, một chưởng đánh ra.
Thời Sênh lảo đảo, Long Quyết nhân cơ hội đánh ra một đạo kình phong hất Thời Sênh ngã xuống đất.
Trong lúc rơi xuống, Thời Sênh cảm thấy như chạm phải cái gì, ánh sáng chói lòa, chụp lấy người cô vào bên trong, bóng người bên ngoài lay động.
Mẹ kiếp!
Quả nhiên vẫn là tu vi quá thấp rồi.
Thời Sênh cúi đầu nhìn hoa văn rõ ràng dưới thân, trận pháp lưu động từng vòng ánh sáng trắng khiến cô hơi khó chịu.
Cô cắn nát ngón tay, trong không khí vẽ một huyết phù, sắc mặt có chút trắng nhợt, nhưng trong con ngươi lại không có nửa điểm kinh hoàng, vẫn bình tĩnh như vậy.
Vẽ xong nét cuối cùng, ánh sáng đã biến mất, cô có thể nhìn thấy rõ ràng người bên ngoài, người bên ngoài cũng có thể nhìn thấy cô rõ ràng.
“Đó là gì?” Chưởng môn Đồng Sơn Phái kinh ngạc nhìn huyết phù trôi trước mặt Thời Sênh.
Nữ tử đứng trong trận pháp, tà áo đen tung bay, giữa vô vàn sát khí, nàng lại yên tĩnh tới mức giống như đang ở một thế giới khác. Sự bình tĩnh trong mắt nàng rất thản nhiên, dường như trong mắt nàng, những thứ họ đang làm chẳng qua chỉ là một trò hề.
Thời Sênh giơ ngón trỏ lên cao, người bên ngoài vô thức nín thở.
“Việc hôm nay, chư vị phải nhớ kĩ đó.” Tiếng của Thời Sênh lọt qua trận pháp truyền ra ngoài, có chút vỡ nát, họ lại nghe rõ mồn một.
Âm thanh dứt, ngón trỏ của cô chạm nhẹ huyết phù đó, trận pháp vốn màu trắng trong chớp mắt bị nhuộm thành màu đỏ của máu.
Cảnh vật xung quanh trong chớp mắt bị mờ nhạt, ảm đạm, mất đi ánh sáng, chỉ còn lại thiếu nữ áo đen yên lặng đứng trong ánh hồng quang, vạn vật thế gian trong khoảnh khắc đó tĩnh lặng không một âm thanh, giống như sợ làm phiền tới cô.
Hồng quang phủ lên từ dưới đáy, tất cả đều biến thành phim quay chậm, từ từ che lấy thân hình của cô.
Thời Sênh chậm rãi kéo ra một nụ cười mỉa mai, ngay khi tầm nhìn của cô sắp bị hồng quang che mất, một thân ảnh mạnh mẽ xông tới trước khi hồng quang bao phủ khắp người cô.

Thời Sênh chống người ngồi lên, huyết khí trong ngực cuồn cuộn, cô nôn ra mộtngụm máu tươi.
Lau lau máu ở khóe miệng, Thời Sênh cười lạnh một tiếng, “Nam nữ chính hợp lực, quả nhiên là thiên hạ vô địch.”
Lúc đó, rõ ràng cô có năng lực tránh né, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô cảm giác được không khí căng thẳng, thân thể cứng đờ lại một giây, cũng chỉ là một giây đó, Long Quyết liền lật ngược lại tình thế rồi.
Còn có trận pháp kia… lại không tiếc dùng trận pháp cao cấp như thế để đối phó cô, đúng là cảm ơn họ đã xem trọng mình.
Thời Sênh thở nhè nhẹ, ngũ phủ lục tạng đau nứt như bị xé toạc ra, cô chậm rãi, bắt đầu quan sát xung quanh.
Đây là một đáy vực rất kì lạ, như một đường chỉ mỏng manh, rất sâu, xung quanh mọc đầy thực vật kì quái đang xòe thân hình về phía Thời Sênh một cách ác ý.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn một lát, tu vi hiện giờ của cô đã bị phế sạch.
Chiêu cuối cùng đó của cô kế thừa từ trong kí ức của nguyên chủ, huyết phù kia có thể đem sức mạnh của bất cứ trận pháp nào hóa cho mình dùng để mở đường tới Ma giới… Nhưng cái giá chính là tu vi phế sạch.
Đúng thế, Ma giới.
Giờ cô đang ở Ma giới… rốt cuộc vẫn phải đi theo cốt truyện rồi.
Trọng điểm hiện giờ là, giờ bản cô nương phải làm sao để đi lên đây?
Đợi chút!
Có phải bản cô nương đã quên gì không?
Mẹ nó…
Phượng Từ!
Người cuối cùng nhào về phía cô không phải là Phượng Từ sao?
Theo lý mà nói, có lẽ hắn sẽ bị trận pháp cắn trả, nhưng Phượng Từ không phải người thường, nói không chừng hắn cũng theo tới đây rồi.
Trận pháp đó có phạm vi dịch chuyển, nếu thật sự tới đây rồi, có lẽ đang ở xung quanh đây.
Thời Sênh kéo lê thân mình bị thương tàn tạ, quay một vòng xung quanh, cuối cùng phát hiện Phượng Từ ở trên bông hoa lớn màu đỏ tía trên vách núi, hình như hắn đã hôn mê rồi, nằm bò trên bông hoa đó, hai tay thả rơi trong không trung.
Cho nên, người tàn tật như cô phải đi kéo tên đó từ chỗ cao mấy mét kia xuống sao?
Bản cô nương không làm được đâu!
Hệ thống, bản cô nương cần bàn tay vàng! Lần này đúng là không được rồi! Thoát game thôi!
[Có muốn dùng hệ thống cửa hàng không?]
Thời Sênh: “…” Bà đây muốn bàn tay vàng!
[Ký chủ, cô có 3 giây suy nghĩ, có dùng hệ thống cửa hàng không, đếm ngược bắt đầu, 3… 2… ]
“Dùng, dùng, mẹ kiếp!”
Giao diện trước đây cô từng thấy lại xuất hiện trước mắt, Thời Sênh lắc lư một cái, cuối cùng dừng ở sản phẩm tên là “Thảm Bay” – 2000 điểm.
Ông nội mi chứ, sao không đi cướp đi?
Đạo cụ dùng một lần lại đắt như vậy?
Không sợ cục vật giá sẽ mời ngươi uống trà sao? Chỗ nào có thể khiếu nại, bản cô nương muố n khiếu nại!
[Có đổi không?]
Đổi/Không đổi.
Điểm giữ lại để đổi chiến hạm vũ trụ.
Mơ ước của bản cô nương là muốn chinh phục vũ trụ!
Thời Sênh căm phẫn đóng cửa hàng lại, quay người, từ trong bụi cỏ bên cạnh kéo ra một cái thang.
[… ] Cho nên, rốt cuộc ký chủ moi thang từ đâu ra vậy?
Thời Sênh đưa Phượng Từ xuống, cảm giác cả người đều sắp tê dại rồi, mẹ kiếp, cô đang là bệnh nhân đó!
Những thực vật này trông kì kì, Thời Sênh cũng không dám dừng ở gần, kéo Phượng Từ tìm chỗ không có thực vật, đây là phần dưới một tảng đá nhô ra, không gian cũng coi là lớn.
Thời Sênh đặt xong Phượng Từ, mông vừa chạm đất liền thở hổn hà hổn hển.
“Khụ khụ…” Thời Sênh che ngực ho gắt mấy cái, mùi máu tanh trong miệng tràn lan, cảm giác đó thật sự không dễ chịu.
[Ký chủ, sau việc lần này, hi vọng cô rút kinh nghiệm, nam nữ chính thân mang khí vận rất mạnh, cô không phải người ở vị diện này, nếu động thủ với họ sẽ bị trừng phạt rất nặng.] Tiếng nói lạnh như băng của Hệ thống vang lên trong đầu Thời Sênh.
“Thế thì tại sao lại có nhiệm vụ tìm nam chính nữ chính báo thù này?” Thời Sênh ánh mắt nhìn chằm chằm mặt bên của Phượng Từ, tiếng nói có chút trầm thấp.
[Đây là thứ Hệ thống không thể lựa chọn… Ký chủ,cô phải nhớ kĩ, không thể trực tiếp động thủ với nam chính, nữ chính.]
Đáy mắt Thời Sênh lóe lên một tia sáng lạnh lẽo cực nhanh.
Thiệt thòi một lần, cô sẽ nhớ rất lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.