CHUYỆN HÀNG NGÀY Ở MA GIÁO (13)
Võ lâm giang hồ không thể thiếu minh chủ.
Đại hội tuyển chọn minh chủ mười năm một lần đang sắp đến, Thời Sênh đem theo người xuống núi lần nữa.
Lần xuống núi này, Thời Sênh để bọn họ tự đi cướp, còn cô một mình đi tới Minh Nguyệt Sơn Trang, nơi cư trú của các minh chủ tiền nhiệm.
Chuyện lớn thế này, nam nữ chính chắc chắn sẽ đến.
Lúc này, Minh Nguyệt Sơn Trang vô cùng náo nhiệt.
Đại đa số mọi người đều tụ tập lại với nhau.
Thời Sênh đơn độc một mình.
Cô vẫn xinh đẹp mê lòng, nên lập tức khiến đám người phải chú ý.
Nhưng đám người này Thời Sênh không quen biết, cô chỉ biết mỗi trang chủ của Bích Thủy sơn trang.
“Vô Tranh cô nương cũng tới tham gia Đại hội minh chủ sao?” Trang chủ bước tới trước mặt Thời Sênh, nếu không chú ý đến những tính toán trong ánh mắt ông ta, thì thái độ cũng không đến nỗi tệ.
“Ta không thể tham gia à?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy ông hỏi câu hỏi này không phải là ngớ ngẩn sao? Đến đây không tham gia Đại hội minh chủ, thì đến để gϊếŧ người chắc?”
Trang chủ: “…” Con nha đầu khốn khϊếp toàn thân đầy gai nhọn này được dạy dỗ ở đâu ra vậy.
Kìm nén sự tức giận, trang chủ cố gắng giữ bình tĩnh nói tiếp, “Chắc Vô Tranh cô nương không có thiệp mời nhỉ?”
Thiệp mời chỉ phát cho những người có địa vị trên giang hồ.
Tà ma ngoại đạo chắc chắn không có thiệp mời.
“Có thiệp mời hay không có liên quan gì đến ông?” Tên trang chủ Bích Thủy sơn trang này tại sao lại chặn trước mặt cô.
Trang chủ mời mọc, “Vô Tranh cô nương không cần phải phòng bị như vậy.
Nếu cô không có thiệp mời, ta có thể đưa cô vào trong.”
“Ông không sợ tôi vào rồi sẽ gϊếŧ sạch bọn họ sao?” Thời Sênh nở nụ cười nhạt nhìn trang chủ.
Trang chủ chẹn họng, ánh mắt hơi trầm xuống.
Nếu cô ấy vào đó rồi gây chuyện gì, thì việc này sẽ liên lụy đến ông, không thể thế được
“Tỷ tỷ.”
Một giọng nói vẻ vui mừng từ bên cạnh vang lên, “Chung bá bá.”
Trang chủ ngước nhìn người đang chạy qua bên này, gương mặt hơi thả lỏng, may thay có thể chuyển sang đề tài khác, “Tiểu Lạc, cháu cũng đến rồi.”
“Vâng.” Bạch Lạc gật đầu, nhìn Thời Sênh đứng bên cạnh, tò mò hỏi, “Tỷ tỷ, tỷ cũng đến tham gia Đại hội minh chủ à?”
Ngây thơ ngờ nghệch cũng có cái hay, dù lần trước bạn có đối xử với cô ta tệ bạc thế nào, thì cô ta quay đầu đi là sẽ quên hết.
“Ừ.” Thời Sênh tùy ý gật đầu, rồi nhìn về phía sau cô ta.
Phó Diệc Vân không có ở đây.
“Phó công tử đâu?’ Trang chủ hình như cũng hiểu ý của Thời Sênh nên vội lên tiếng.
Nụ cười của Bạch Lạc bỗng cứng đờ, trong ánh mắt phảng phất vẻ buồn rầu, rồi từ từ cúi đầu, ngập ngừng nói: “Không biết.”
Trang chủ nhìn bộ dạng của Bạch Lạc, tinh ý nghĩ ra điều gì đó, lấy tư thái là một trưởng bối, ông ta xoa đầu cô ta, “Vào trong trước đi.”
“Vâng…” Bạch Lạc vẫn hơi thất vọng.
Nam chính nhất định đã gặp Liễu Nhứ rồi, hơn nữa còn đang ở cùng Liễu Nhứ, nếu không thì Bạch Lạc cũng không để lộ ra tâm trạng như vậy.
Thời Sênh tặc lưỡi như đang suy nghĩ điều gì, rồi nhấc chân đi vào cửa lớn của sơn trang.
Trang chủ muốn xem Thời Sênh vào trong sẽ thế nào, nên lập tức cùng cô vào trong.
Bạch Lạc cúi đầu đi theo phía sau.
Đúng lúc Thời Sênh đi đến của chính để kiểm tra thiệp mời, thì phía sau bỗng nhiên ồn ào rối loạn.
“Là Phó công tử…”
Tiếng nói phảng phất từ xa vọng tới.
Bạch Lạc túm chặt lấy váy, rồi hướng mắt nhìn về phía xa.
Phó Diệc Vân cùng một cô gái khác đang đi qua một đám người.
Hai người họ đều mặc trang phục màu trắng.
Chàng trai tuấn tú lạnh lùng, cô gái xinh đẹp ôn hòa, họ đứng cạnh nhau đúng là một cặp trời sinh.
Không nhìn thấy Châu Chí…
Chắc chắn là bị đá đít rồi.
“Tiểu Lạc muội muội.” Liễu Nhứ vừa nhìn đã thấy ngay Bạch Lạc đứng phía trước mặt, vẻ mặt vừa vui mừng vừa lo lắng, “Sao hôm đó muội lại một mình bỏ đi vậy, ta và Phó Diệc Vân ca ca rất lo lắng cho muội.”
Bạch Lạc nhìn Phó Diệc Vân đứng phía sau một bước.
Ánh mắt của Phó Diệc Vân chỉ dừng lại trên người cô một giây rồi dời đi chỗ khác.
Ánh mắt Bạch Lạc vô cùng thất vọng, hắn không lo lắng cho cô một chút nào.
“Cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao.” Bạch Lạc nói rất nhỏ.
Liễu Nhứ lại tỏ ra vô cùng thân mật kéo lấy tay Bạch Lạc.
Bạch Lạc hơi né ngươi, nhưng Liễu Nhứ lại dùng lực để cô không thể thoát ra được.
Phó Diệc Vân đứng ở phía trước, Bạch Lạc không dám quá thô lỗ, chỉ có thể miễn cưỡng để Liễu Nhứ kéo tay mình.
Liễu Nhứ nở nụ cười dịu dàng, nhưng đáy mắt tràn đầy vẻ đắc ý, “Là tỷ tỷ sai chỗ nào sao, muội giận tỷ tỷ đấy à?”
“Không.” Bạch Lạc lắc đầu.
“Vậy tại sao Tiểu Lạc muội muội không nói với ta một tiếng đã bỏ đi, ta còn tưởng tằng ta đã sai chỗ nào…”
Bạch Lạc chỉ biết lắc đầu, cô muốn rút tay lại.
Không ngờ Liễu Nhứ lại thả lỏng vài phần sức lực, cô dùng một lực khá lớn, người Liễu Nhứ loạng choạng đổ về sau.
Phía sau cô ta là bậc thềm, Bạch Lạc hoảng loạn giữ cô ta, nhưng Phó Diệc Vân đã nhanh hơn một bước, đỡ lấy eo Liễu Nhứ, nhẹ nhàng dùng lực rồi ôm cô ta vào lòng.
Tay Bạch Lạc cứng lại trong không trung.
“Tiểu Lạc muội muội…” Liễu Nhứ như mất hồn lạc vía nhìn Bạch Lạc, chỉ nhẹ nhàng gọi cô một tiếng chứ không chất vấn cô.
Dáng vẻ đáng thương thế này, khiến mọi người đều tự tưởng tượng ra một câu chuyện ân oán tình thù.
Thời Sênh thầm tán thưởng Liễu Nhứ, đây mới là cảnh giới cao nhất của bạch liên hoa.
Cô nữ chính ngờ nghệch ngốc nghếch này, nếu không phải được thiên đạo bảo vệ, có lẽ không đỡ nổi một chiêu của người ta.
Phó Diệc Vân cúi đầu hỏi Liễu Nhứ có sao không, mà không thèm nhìn Bạch Lạc.
Ngón tay Bạch Lạc run bần bật.
Cô từ từ thu tay lại, cúi đầu nhìn đôi giày thêu hoa lộ ra dưới tà váy.
“Không sao, muội không ngờ Tiểu Lạc muội muội lại tức giận đến vậy.” Liễu Nhứ nhìn Phó Diệc Vân lắc đầu.
“Cô ta là như vậy, làm chuyện gì cũng manh động.” Phó Diệc Vân tiếp lời.
Tay Bạch Lạc đan xen vào nhau trong tay áo, nhỏ nhẹ lên tiếng, “Xin lỗi…”
Thời Sênh lắc đầu, quay người bước đi, ai ngờ Liễu Nhứ lại nhìn chằm chằm cô, rồi gọi cô.
Thời Sênh quay đầu nhìn cô ta, nhếch miệng cười.
Nụ cười rất nhạt, chỉ hơi nhếch nhếch khóe môi, nhưng lại không thể khiến người khác không chú ý đến nụ cười của cô.
“Đây là ai?”
“Vô Tranh, ngươi không nghe tiểu cô nương vừa rồi gọi cô ấy sao?”
“Vô Tranh? Vô Tranh nào?”
“Còn Vô Tranh nào nữa, trên giang hồ có mấy Vô Tranh…”
“Nghe nói trong tay cô ấy có một thanh kiếm còn lợi hại hơn cả Xích Tiêu Kiếm, không biết là thật hay giả?”
Mọi người xung quanh đưa ánh mắt dò xét nhìn Thời Sênh, dường như muốn tìm xem thanh kiếm đó đặt ở đâu.
Giọng nói của Liễu Nhứ mềm mại như nước, “Vô Tranh cô nương, chuyện lần trước ta xin lỗi, ta không biết…”
“Dừng!” Thời Sênh đưa tay ngăn cô ta, “Là Châu Chí tự nguyện đi theo cô, chẳng không có nửa xu quan hệ nào với ta cả, không cần phải xin lỗi ta.”
Liễu Nhứ hơi ngượng ngịu, ánh mắt vụt lên một tia u ám, cô ta lùi một bước, “Là ta suy nghĩ quá nhiều rồi.
Vô Tranh cô nương đừng để ý.”
Cô ta dừng lại một lát, “Vô Tranh cô nương cũng tới tham dự Đại hội minh chủ sao? Chi bằng chúng ta cùng vào trong…”
Bạch liên hoa* không đáng sợ, Bạch liên hoa giỏi ăn nói cũng không đáng sợ.
*Bạch liên hoa: Để chỉ những người con gái bản chất xấu nhưng luôn tỏ ra mình là người bị hại, người đáng thương để lấy lòng người khác, đặc biệt là đàn ông.
Bạch liên hoa có mưu đồ lại giỏi ăn nói mới đáng sợ.
Nhìn cách người ta nói kìa, từng chữ đều cố ý bới móc chuyện cô không có thiệp mời.
Khiến người xung quanh đều nghĩ đến chuyện cô không thể có thiệp mời.
“Tôi sợ mình bị nhuộm trắng.” Thời Sênh cười nhạt nói.
Liễu Nhứ đương nhiên không hiểu, hơi nghi ngờ nhìn Thời Sênh.
Thực ra, trong lòng Liễu Nhứ đã rất mất bình tĩnh.
Cô gái này đã năm lần bảy lượt không cư xử theo lẽ thường rồi.
Nhưng trên mặt cô ta lại không có bất cứ biểu hiện gì, chỉ nhìn Thời Sênh cười dịu dàng.