[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 320: Thê Chủ Sủng Quân 4





“Đại nhân, mấy lần trước không phải là ngài đều cự tuyệt nữ hoàng sao, lần này thế nào…” Đới Nguyệt hầu hạ Thời Sênh cởi triều phục.
Thời Sênh tiện tay kéo mũ quan trên đầu, cười đầy tà khí với Đới Nguyệt, “Sau này ta muốn buông lỏng một chút, phải dựa vào bọn họ.”
“Dạ?” Đại nhân đang nói gì vậy.
Thời Sênh đưa cho nữ hoàng một quyển tấu sớ, tỏ vẻ thân thể mình không tốt, cần nghỉ một thời gian dài để tĩnh dưỡng, có chuyện gì khẩn cấp, nữ hoàng có thể phái người đến phủ chuyển lời cho cô.
Tổng kết một chút chính là ——
Ông đây không vào triều, việc nhỏ chớ làm phiền, quyền lực thì nhất quyết không tha.
Nữ hoàng có chút không rõ thừa tướng nhà mình đang muốn làm cái gì, trước mắt chỉ có thể đồng ý, để cho bảy người kia nhân cơ hội tra xét.
Nhưng mà bảy người này ngay cả mặt của Thời Sênh cũng không thấy.
“Đới Nguyệt, mấy người kia thế nào?” Thời Sênh vừa uống cháo vừa hỏi Đới Nguyệt đang hầu ở bên cạnh.
“Thuộc hạ đều đã phái người theo dõi, sẽ không truyền ra tin tức gì.”
Thời Sênh để bát xuống, lau miệng, “Chúng ta đi qua nhìn một chút.”
Đới Nguyệt: “!!!” Đại nhân ngài đừng nghĩ quẩn trong lòng.
Ánh Nguyệt sắp xếp cho những người này ở trong một đại viện, bọn họ mỗi ngày cũng giống như con gái cổ đại.
Ăn uống rồi ngủ nghỉ.
Rãnh rỗi đến phát sợ.
Đới Nguyệt nhìn Thời Sênh đang đứng ở chỗ tối, đột nhiên có chút không rõ rốt cuộc chủ nhân nhà mình đang suy nghĩ điều gì.
“Ta thấy bọn hắn có vẻ hơi rảnh rỗi.” Sau khi Thời Sênh xem xong, vuốt cằm, gương mặt không có ý tốt, “Tìm chút chuyện cho bọn hắn làm.”
“Đại nhân… Tìm chuyện gì cho bọn họ?” Ánh Nguyệt cảm thấy nếu mình không hỏi, thì thật sự không biết nên xuống tay như thế nào.
“Hạ nhân trong phủ thừa tướng cũng nên được nghỉ rồi.”

Ánh Nguyệt: “…” Sẽ không phải như những gì nàng nghĩ chứ?
Ánh mắt Thời Sênh đang nói cho Ánh Nguyệt, chính là như nàng nghĩ đấy, “Nói cho bọn hắn biết, nếu ai làm việc tốt, liền có cơ hội gặp ta.”
Ánh Nguyệt mơ mơ hồ hồ không hiểu gì, đi tuyên bố chính sách mới của Thời Sênh.
Nghe được phải làm việc nhà thật tốt mới có thể gặp Thời Sênh, khuôn mặt của bảy người đều xị xuống.
Cái mà bọn họ học từ nhỏ đến lớn chính là cầm kỳ thi họa, làm sao để khiến người ta vui vẻ, đã bao giờ phải làm việc nhà đâu.
Nhưng mà điều kiện đằng sau vẫn rất hấp dẫn, có thể gặp thừa tướng, liền tỏ rõ bọn họ sẽ có cơ hội được thừa tướng coi trọng.
Vì vậy trong phủ thừa tướng nổi lên một cảnh tượng tranh sủng hiếm thấy.
Làm việc nhà đối với bọn họ mà nói vẫn quá vất vả, có người kiên trì một ngày đêm đã không trụ được nữa rồi.
Sau vài ngày lần lượt có người bỏ cuộc.
“Đại nhân, chỉ còn một người vẫn đang kiên trì…”
“Nga, xem ra người này rất trung thành với nữ hoàng.”
Mấy ngày nay công việc mà Ánh Nguyệt phân phối có thể gọi là đang làm khó dễ cho bọn hắn, như thế mà vẫn còn không buông tha.
Đới Nguyệt và Ánh Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, đại nhân, cái cách phân loại người này của ngài… thật đặc biệt.
“Đại nhân, ngài rốt cuộc muốn làm gì?”
Ánh Nguyệt cảm thấy mình sắp bị dằn vặt đến điên rồi, hoàn toàn không đoán ra được đại nhân muốn làm gì.
Hơn nữa gần đây hình như đại nhân trở nên khá…
Ừ, nói như thế nào đây.
Rõ ràng biểu cảm trên mặt nhiều hơn trước đây, nhưng mà nàng nhìn kỹ, lại cảm thấy đại nhân càng hờ hững hơn trước đây.
Thời Sênh chống cằm, nhìn về phía bóng tối ngoài cửa sổ.
Bản cô nương không muốn làm gì cả, chỉ là thấy buồn chán, nên trêu chọc bọn họ để chơi đùa một chút mà thôi.
Nữ hoàng muốn nhét người vào cho cô.
Cho dù cô có luôn từ chối, thì bà ấy vẫn sẽ nhét vào, chẳng qua là cô lười kiếm cớ, mỗi lần đều đưa đẩy từ chối.
Không phải là ai làm chuyện gì, cũng đều có mục đích.
Chỉ là lòng người phức tạp mà thôi.
Có lẽ người ta chỉ là tiện tay giúp đỡ ngươi, nhưng hết lần này tới lần khác cứ muốn ảo tưởng ra một trăm vạn chữ ân oán tình thù.
Thời Sênh không giải thích với Ánh Nguyệt và Đới Nguyệt là mình đang chơi đùa trêu chọc đám người kia, vì vậy hai người càng nghĩ có thể chủ nhân nhà mình có kế hoạch lớn gì đó.
Đừng nói hai người bọn họ nghĩ như vậy, ngay cả nữ hoàng cũng nghĩ như vậy.
“Gần đây Quân Ly Ưu đang làm trò gì vậy.” Nữ hoàng cau mày nhìn Khương Chỉ đang đứng bên dưới.
Trước kia bà cũng không thích đứa con gái này cho lắm, nhưng mà năng lực gần đây mà nàng biểu hiện ra, làm cho bà xem trọng vài phần.
Có thể ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, là một người có thể làm đại sự.
Khương Chỉ im lặng không nói, nàng làm sao biết nàng ta đang giở trò gì.
Nữ hoàng thở dài, chuyển chủ đề, “Tế thiên đã chuẩn bị đến đâu rồi.”
“Còn thiếu đạo trưởng ở núi Vạn Nguyên ạ.” Khương Chỉ cúi thấp đầu, che đi sự khinh thường ở trên mặt nàng.
Lừa đảo cả thôi.
Người cổ đại đúng là phong kiến mê tín.
“Con tự đi một chuyến, nhất định phải cung kính đến mời.” Nữ hoàng cẩn thận dặn Khương Chỉ.
“Vâng.”
“Trở về đi.” Nữ hoàng phẩy tay.
Sau khi Khương Chỉ quỳ xuống chào nữ hoàng, liền rời khỏi cung điện.
Nàng đứng trên bậc thang ở cung điện, gió đêm thổi qua, làm cho toàn thân nàng nổi lên một tầng da gà.
Nàng tới nơi này, đã gần nửa năm.
Thời gian trôi qua nhanh thật.
Khương Chỉ lắc đầu, trở về phủ của mình.
Còn chưa vào phủ, một bóng người liền nhào tới, tức giận cầm lấy ống tay áo của Khương Chỉ tố cáo, “Vương gia, cuối cùng ngài cũng trở về, ngài phải phân xử cho ta.
Đoàn Thanh Vân đã đánh vỡ cây trâm Tường Vân mà ta thích kia, đó là cái trâm ngài cho ta, bình thường ta còn tiếc không nỡ mang…”
“Vương gia, ta không có, hắn vu oan cho ta.” Không biết từ lúc nào Đoàn Thanh Vân đã đứng ở cách đó không xa, giải thích.
Khương Chỉ nhức đầu xoa xoa mi tâm, hai người này làm sao lại không thể chung sống hòa bình với nhau chứ.
Cuối cùng nàng phải hao phí hết sức lực mới xoa dịu được hai người.
Xoa dịu như thế nào?
Xin hãy tự tưởng tượng.

Khi Khương Chỉ bị chuyện tế thiên làm cho bận rộn đến choáng đầu hoa mắt, thì Thời Sênh lại ở trong phủ thay đổi cách giày vò mấy tên nam sủng.
Nhìn dáng vẻ thê thảm của bọn họ, Đới Nguyệt và Ánh Nguyệt đều rất thương hại.
Đại nhân quả nhiên vẫn không biết thương hoa tiếc ngọc.
Cũng không biết sau này ai có thể lọt vào mắt của đại nhân…
Cuối cùng có người chịu không nổi, tự động đưa ra đề nghị muốn rời đi, làm sao Thời Sênh có thể đồng ý, đi một đợt thì sẽ phải đến đợt thứ hai thôi.
Sử dụng câu nói nguyên gốc của Thời Sênh chính là ——
Đã vào Quân phủ mà lại muốn đi ra ngoài? Có thể! Nằm ngang mà ra.
Nằm ngang là cái gì, là người chết!
Bảy người đều sợ hãi, bên ngoài có lời đồn thừa tướng bạo ngược thành tính, đúng là không có lửa thì sao có khói.

Tại sao trước đây bọn họ lại nhận nhiệm vụ này chứ.
Gặp phải một kẻ háo sắc, còn hơn gặp phải một người có thủ đoạn độc ác.
“Đại nhân, ngài đã nghe nói chưa?” Ánh Nguyệt vội vàng từ ngoài phủ tiến vào.
“Cái gì.” Thời Sênh cầm bút lông, viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo.
Dù sao cô cũng đã ở cổ đại nhiều năm như vậy, kết quả viết một chữ bằng bút lông lại giống như chó cào.
Ánh Nguyệt nhìn cái chữ không biết là chữ gì kia, trong lòng càm thấy vô cùng kỳ quái, đại nhân đang luyện loại thư pháp gì vậy?
Thời Sênh mặt không đổi sắc vò mảnh giấy thành một cục rồi ném xuống đất.
Ánh Nguyệt thu hồi tầm mắt, “Mấy ngày trước không phải thuộc hạ đã nói Ninh vương đi đến núi Vạn Nguyên mời đạo trưởng đến chủ trì thiên tế sao?”
“Ừ?” Lẽ nào nữ chính coi trọng đạo trưởng?
“Chẳng biết làm sao Ninh vương lại đắc tội với đạo trưởng, không thể mời được đạo trưởng tới.
Nữ hoàng phái người người khác cũng không mời được.
Nữ hoàng vô cùng giận dữ.” Ánh Nguyệt nhanh chóng kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Thời Sênh vẽ một con rùa xuống giấy tuyên thành.
Ánh Nguyệt: “…” Đại nhân, rốt cuộc là ngài có nghe ta đang nói cái gì không.
Còn nữa ngài đang vẽ cái gì vậy?
Đại nhân rốt cuộc là ngài đang luyện loại thư pháp kỳ lạ gì vậy, vì sao thuộc hạ hoàn toàn xem không hiểu.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.