[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1490: Trợ Lý Chào Anh 11





Đỗ Á Viễn không muốn làm lớn chuyện này, cho nên lúc cảnh sát tới hỏi thăm, hắn phủ nhận, còn tức giận với tin vịt trên mạng, hắn và Thời Sênh căn bản là không xảy ra mâu thuẫn.
Bọn họ dù sao trước kia cũng từng hợp tác, mua bán không thành thì tình nghĩa vẫn còn.
Nhưng mà Thời Sênh một giây tiếp theo liền làm mất mặt, trên weibo chính trực thừa nhận, chính là cô đánh Đỗ Á Viễn.
Đỗ Á Viễn giận đến mức trực tiếp xông vào phòng nghỉ, doạ cho Nguyên Nhược Lạp đang học lời thoại sợ đến dán vào tường.
“Trình Hi cô có phải điên rồi không hả?” Hắn đã không truy cứu chuyện này nữa, cô lại vẫn vội vàng thừa nhận.
Thời Sênh chậm rãi ngẩng đầu lên, quét mắt qua Đỗ Á Viễn, giơ tay lên chống cằm, “Tự làm tự chịu, loại người có thân phận như tôi, làm sao lại phủ nhận chút chuyện nhỏ này.”
Tự làm tự chịu??
Loại người có thân phận như tôi??
Chuyện nhỏ???
Đỗ Á Viễn suýt nữa đập lên mặt Thời Sênh mấy chữ có phải cô có bệnh không.
“Cô xoá weibo cho tôi!”
“Anh là cái thá gì chứ?” Anh bảo ông xoá là xoá, nghĩ mặt mình dát vàng chắc? Dát vàng cũng vô dụng, trừ phi anh là Phượng Từ phụ thể.
Ừm… vẫn là bỏ đi, Đỗ Á Viễn người này đời sống cá nhân hỗn loạn, nếu hắn là Phượng Từ, cô sẽ ngứa tay gϊếŧ chết hắn.
Đỗ Á Viễn dường như muốn động thủ.
Trợ lý phía sau lập tức tiến lên ngăn hắn lại, lôi hắn ra ngoài, nếu như còn đánh nữa sẽ nguy mất.
Tiếng Đỗ Á Viễn hổn hển từ bên ngoài truyền vào, “Trình Hi, cô chờ đấy cho tôi.”
Thời Sênh phẫn nộ, có thể đổi lời thoại không hả.


Cả tổ phim từ khi bắt đầu quay đều chưa ngừng nghỉ, đạo diễn cũng rất nóng tính, đặc biệt là lúc Nguyên Nhược Lạp quay chưa đạt, tiếng gào kia dứt khoát có thể xin bản quyền.
Nguyên Nhược Lạp biết bởi vì Thời Sênh đắc tội không ít người, cũng không dám lên tiếng, cố gắng điều chỉnh đến trạng thái đạo diễn mong muốn.
Không dễ dàng gì mới quay xong, Nguyên Nhược Lạp đi xuống lại không thấy Thời Sênh đâu, ngược lại là Kha Bội Hân u ám nhìn chằm chằm cô.
Nguyên Nhược Lạp giật mình, vội rời đi.
Cô muốn đi tẩy trang, ai ngờ Kha Bội Hân đi theo, đẩy cô vào phòng nghỉ, cười lạnh nhìn cô, “Con tiện nhân Trình Hi kia không có ở đây, để xem xem hôm nay còn ai có thể bảo vệ cho cô.”
Cô ta động thủ bóp cánh tay Nguyên Nhược Lạp, cầm đồ trang sức lên, dùng đầu nhọn đâm vào eo cô, “Cô tưởng là có Trình Hi che chở, cô có thể bình chân như vại à? Tôi nói cho cô biết, không thể nào!”
Nguyên Nhược Lạp không lên tiếng, chỉ phản kháng, nhưng sức của Kha Bội Hân rất lớn.
Cô không ngờ Kha Bội Hân lại lớn gan như vậy, lại dám trực tiếp động thủ ở đây.
Kha Bội Hân đâm mạnh vào eo Nguyên Nhược Lạp.
Nguyên Nhược Lạp không thể tránh né, bị dồn đến góc tường, như vậy càng tiện hơn cho Kha Bội Hân.
Cô ta túm tóc Nguyên Nhược Lạp, mặt mũi hung ác, “Cô dám nói chuyện hôm nay cho Trình Hi, tôi sẽ rạch nát mặt cô.”
Cô ta buông Nguyên Nhược Lạp ra, sửa sang lại vạt áo, xoay người đi tới cửa.
Cửa vừa mở, liền nhìn thấy bên ngoài có một người đàn ông đang đứng.
Cô ta ngẩn ra, người đàn ông này thật đẹp trai…
Nhưng mà người đàn ông đó sắc mặt u ám, một tay bóp lấy cổ cô ta, đẩy cô ta vào trong.
Vệ sĩ mặc áo đen phía sau nối đuôi nhau vào.
“Anh… anh muốn làm gì?” Kha Bội Hân bị sắc đẹp mê hoặc, lúc này đột nhiên bị bóp cổ, chỉ còn lại sợ hãi.
Người đàn ông chán ghét ném cô ta ra, vệ sĩ áo đen lập tức tiến lên một trái một phải đỡ cô ta, đưa cô ta ra khỏi phòng, thuận tiện cài cửa lại.
Đám người đều đã đi cả, Lâm Quân Thành mới nhìn nữ sinh đang dựa trong góc.
Tóc cô rối bời, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này trông cô giống như chú nai con bị hoảng hốt, sợ hãi nhìn chằm chằm hắn.
Lâm Quân Thành tiến lên, thu lại vẻ u ám trên mặt, “Em không sao chứ?”
Nguyên Nhược Lạp lắc lắc đầu, phòng bị nhìn Lâm Quân Thành.
“Trình Hi gây thù chuốc oán khắp nơi, em đi theo cô ta sẽ không có kết quả gì tốt đẹp đâu, đi theo tôi, em muốn gì, tôi đều cho em.”
Trong đầu Nguyên Nhược Lạp đột nhiên xuất hiện vấn đề trước kia Thời Sênh hỏi cô, câu trả lời của cô là sẽ không vì sự nghiệp mà bán đứng tình yêu.
Câu trả lời bây giờ của cô vẫn là như vậy.
Hơn nữa người này….
“Xin lỗi tiên sinh, tôi không quen anh.”
Lâm Quân Thành cau mày, ngữ khí có chút lạnh lùng, “Trình Hi gần đây đắc tội người em không phải không nhìn thấy.
Em muốn đi theo cô ta chịu khổ sao?”
Nguyên Nhược Lạp nắm chặt vạt áo, ngữ khí chắc chắc, “Chị Trình Hi sẽ không hại tôi.

Chị ấy từng nói, chị ấy sẽ khiến tôi đứng trên vũ đài của thế giới.”
“Em cứ tin cô ta như vậy?”
Nguyên Nhược Lạp muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu.
Lâm Quân Thành dường như tức giận, vẻ u ám vừa mất trước đó lại nổi lên, “Cho em thời gian suy nghĩ cho kỹ, tôi sẽ còn đến tìm em.”
Chẳng hiểu gì cả.
Nguyên Nhược Lạp chỉ muốn nói bốn chữ này.
Nhưng nhìn khí thế kia của Lâm Quân Thành, cô vẫn là nhịn xuống.
Đợi người đàn ông này ra khỏi phòng, cô mới tay chân nhũn ra ngã ngồi xuống đất.
Bên eo phát đau.
Cô cẩn thận cởϊ qυầи áo ra, eo đỏ hết lên, còn trầy da, đang rỉ máu đỏ thẫm.
Lúc Thời Sênh quay lại, Nguyên Nhược Lạp đã thay quần áo sạch sẽ, như không có chuyện gì xảy ra ngồi một bên đọc kịch bản.
Thời Sênh đặt đồ ăn vặt lên bàn, Nguyên Nhược Lạp lập tức cười, “Cảm ơn chị Trình Hi.”
Sắc mặt Thời Sênh có chút lạnh, “Tại sao không phản kháng?”
Tay Nguyên Nhược Lạp đang lấy đồ ăn vặt cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt.
Chị ấy làm sao lại biết?
Vừa rồi cô đi ra ngoài, không phát hiện có ai nói đến chuyện này…
“Chị Trình Hi, em… sức em không bằng cô ta.” Ủy khuất trước đó của Nguyên Nhược Lạp không nhịn được, nước mắt ào ào chảy xuống.
“Ngu xuẩn.” Thời Sênh đi qua cô, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Nguyên Nhược Lạp nhìn căn phòng trống rỗng, cố gắng nuốt nước mắt lại.
Thời Sênh không rời đi bao lâu, từ đầu đến cuối không quá nửa tiếng, nước mắt Nguyên Nhược Lạp vẫn còn chưa kịp khô.
Cô ném một cái điện thoại đến trước mặt Nguyên Nhược Lạp, “Tự mình trả thù.”

Nguyên Nhược Lạp nhớ cái điện thoại đó, là của Kha Bội Hân.
Cô lại lấy điện thoại của cô ta đến đây…
Ở trong tổ phim…

_ _ Kinh hoàng! Đời sống cá nhân thối nát của tiểu hoa đán, lại dây dưa cùng với mấy người đàn ông.
Tin tức này lập tức áp đảo mấy tin tức Thời Sênh đánh người trước đó, nhanh chóng leo lên đứng đầu.
Tin tức viết rất tỉ mỉ, chẳng những có ảnh Kha Bội Hân thân mật với đàn ông, còn có tin nhắn mập mờ giữa cô ta với những người đàn ông khác nhau, vô cùng cùng lộ liễu, khiến cho người ta xem mà mặt đỏ tía tai.
Rất nhanh liền có người bới ra được, một trong những người đàn ông đó chính là đạo diễn của bộ phim đã giúp Kha Bội Hân nổi tiếng đó.
Phía sau còn có chứng cứ Kha Bội Hân không để cho nghệ sĩ khác vượt lên bằng những thủ đoạn chèn ép bẩn thỉu.
Nghệ sĩ bị cô ta chèn ép, có lẽ là thấy cô ta sắp rớt đài rồi, rối rít ra mặt.
Cho dù đoàn thể của Tiết Vũ Hòa có can thiệp, nhưng Kha Bội Hân lần này có rửa cũng không sạch rồi.
“Tổng tài, chúng ta… còn phát nữa không?”
Lâm Quân Thành ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh đến mức khiến cho người ta sợ hãi.
Viên trợ lý không nhịn được run một cái, cúi đầu không dám nhìn hắn.
“Động tác của Trình Hi sao lại nhanh như vậy?”
“Trước đó cô ta là người đại diện của Công ty Giải trí Minh Nguyệt, trên tay khẳng định nắm điểm yếu của nghệ sĩ…”
Lâm Quân Thành cắt đứt lời trợ lý, “Hừ, nếu như cô ta thật sự có, lúc đầu khi cô ta xảy ra chuyện đã dùng rồi.”
“Tổng tài, ý ngài là?”
Lâm Quân Thành gõ gõ bàn, “Cô ta tại sao có thể không kiêng nể gì cả ở tổ phim “Thiên thần” như vậy, phía sau cô ta có người, tra cho tôi.”
“Ngoài ra… tôi không muốn nhìn thấy Kha Bội Hân nữa.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.