[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 1085: Các Chủ Có Lệnh 12





Bên này Đường chủ Phong Vân Đường khẳng định chắc chắn là do Thời Sênh làm, nhất định bắt Thời Sênh đền mạng cho Khiên Mạn.
Tranh Vanh xuất hiện, lệnh cho mọi người yên lặng chớ nóng nảy, tình hình cụ thể đợi điều tra xong rồi xử lý.
Nhưng Đường chủ Phong Vân Đường đợi mấy ngày sau vẫn chưa thấy Tranh Vanh xuất hiện, dường như hắn đã quên lãng chuyện này đi rồi.
Đường chủ Phong Vân Đường không nhịn được mà đi tìm Tranh Vanh.
Tranh Vanh tìm đại một người, nói hắn là hung thủ thực sự.
Đường chủ Phong Vân Đường nhìn thấy người đó, sắc mặt liền trắng bệch.
“Phong đường chủ, chuyện không nên nghĩ thì đừng nên nghĩ đến, lần này chỉ là một lần cảnh cáo.” Tranh Vanh đứng trên bậc thềm, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm như cũ, “Đây là Khiên Vũ Các của Chủ thượng.”
Đường chủ Phong Vân Đường quỳ ở phía dưới, mồ hôi trên đầu túa ra như mưa, trong lòng không rõ là sợ hãi hay phẫn nộ.
Cho đến khi Tranh Vanh rời đi, bốn phía xung quanh khôi phục lại sự yên tĩnh trước, Đường chủ Phong Vân Đường mới đứng dậy.
Hắn ta nhìn lên lầu các ở trước mặt một lượt, quay đầu rời đi.
Khiên Hiên bên ngoài bồn chồn lo lắng đứng chờ.
Thấy đường chủ Phong Vân Đường vừa đi ra, hắn liền chạy tới hỏi, “Cha, Chủ thượng nói thế nào?”
“Chuyện này phải dừng lại tại đây.” Đường chủ Phong Vân Đường trầm mặt thốt ra mấy từ.
“Cái gì? Cha, cha đang nói gì vậy? Lẽ nào để Mạn Mạn chết không rõ ràng như vậy sao?”
Đường chủ Phong Vân Đường trừng mắt nhìn Khiên Hiên, “Ngươi thì hiểu cái gì, được rồi, về nhà rồi nói.”
“Cha…”
Khiên Hiên bị biểu tình trên mặt của đường chủ Phong Vân Đường dọa cho sợ hãi, không dám nói thêm nữa, nhưng trong lòng hắn vẫn không cam tâm.
Tại sao Chủ thượng lại không trừng trị ả tiện nhân Lâu Nguyệt đó?

Rõ ràng là do ả tiện nhân đó gϊếŧ người, tại sao Chủ thượng lại phóng túng cho ả như vậy?
Hắn nhất định phải báo thù cho Mạn Mạn.

Tân nương chết, đương nhiên hôn lễ cũng không thể cử hành được nữa, nhưng bầu không khí tại Khiên Vũ Các vẫn có một cảm giác đè nén không nói được bằng lời, có một cảm giác khẩn trương tựa như mưa gió sắp kéo đến.
Thời Sênh cũng không lo lắng cho Lâu Lân, cả ngày ở trong viện mân mê Trì Minh Kiếm.
“Lâu Nguyệt tỷ tỷ.” Khiên Lạc trèo tường nhảy vào, chạy đến bên cạnh Thời Sênh, “Lân ca ca vẫn khỏe chứ.”
Thời Sênh cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời, “Không chết được.”
Kỳ Ám sẽ không làm gì Lâu Lân, cho dù hắn muốn cũng không có cách.
“Nhưng mà…” Khiên Lạc chớp đôi mắt long lanh to tròn, nỗi lo lắng nơi đáy mắt hiện lên rõ ràng, cô ta thấy trong lòng hơi khó chịu.
Trước đây Lâu Nguyệt tỷ tỷ quan tâm đến Lân ca ca như thế, nhưng bây giờ thì Lâu Nguyệt tỷ tỷ lại có dáng vẻ một chút cũng không hề lo lắng.
Thời Sênh cắm Trì Minh Kiếm xuống bên cạnh, nghiêng mắt nhìn, “Không có chuyện gì thì ít chạy đến chỗ ta thôi.”
Khiên Lạc bẻ ngón tay, giọng nói rất nhỏ, “Muội lo lắng cho Lân ca ca.”
“Lo lắng cũng không thể biến thành cơm ăn.”
“Lâu Nguyệt tỷ tỷ…” Khiên Lạc cẩn thận nhìn Thời Sênh, “Hình như tỷ thay đổi rồi.”
“Ừ.” Thời Sênh đáp lại một tiếng, “Ta thay đổi rồi, bây giờ ngươi đi được chưa?”
Khiên Lạc bị sự lạnh lùng của Thời Sênh làm cho sợ hãi.
Cô cắn môi, biểu cảm có chút uất ức nhìn Thời Sênh thật sâu, rồi trèo tường rời đi.
Thời Sênh đang đợi Kỳ Ám tìm tới cửa.

Hắn muốn có được Trì Minh Kiếm thì chắc chắn sẽ đến.
Nhưng cô còn chưa đợi được Kỳ Ám đến thì Khiên Hiên đã đến trước rồi.
Vì đợi Kỳ Ám, Thời Sênh không dán bùa phòng ngự ở xung quanh viện cho nên Khiên Hiên mới xâm nhập vào được.
Khiên Hiên muốn báo thù cho Khiên Mạn, nhưng ngay cả người hắn còn chưa nhìn thấy thì đã bị Thời Sênh đánh ngã ra đất.
Thời Sênh đang chuẩn bị gϊếŧ chết hắn thì Kỳ Ám bất thình lình xuất hiện bên cạnh cô, giơ tay nắm lấy tay cô, “Lâu Nguyệt, ngươi tự tiện gϊếŧ người của ta, ngươi đã hỏi qua ý kiến của ta chưa?”
Thời Sênh đá hắn ra, “Ngươi có ý kiến gì?”
Kỳ Ám đứng ngược sáng nên Thời Sênh không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt hắn.
Đầu hắn khẽ chuyển động, tầm nhìn rơi trên người nằm dưới đất, “Đây là người của Khiên Vũ Các ta, sống chết do ta quyết định.”
Bao gồm cả ngươi bên trong.
Thời Sênh nhếch mép cười, ánh trăng tựa như vỡ vụn rơi vào trong đôi mắt cô, càng trở nên lạnh lẽo và đạm bạc hơn.
Vù…
Trong viện đột nhiên rơi vào sự yên lặng chết chóc.
Rất lâu sau, Thời Sênh rút thiết kiếm ra, thanh âm nhàn nhạt, “Hắn muốn gϊếŧ ta.”
Thanh âm của Kỳ Ám nghe không rõ là vui hay giận, “Ngươi có biết ngươi sẽ làm hỏng kế hoạch của ta hay không?”
“Hử? Ngươi muốn làm gì?” Thời Sênh nghiêng đầu, “Diệt trừ hai lão già chết tiệt đó sao? Ta có thể giúp ngươi, không cần ngươi trả thù lao gì hết, lấy thân báo đáp là đủ rồi.”
Kỳ Ám: “…” Chưa từng gặp qua nữ nhân nào mặt dày không biết xấu hổ lại nói khoác mà không biết ngượng như cô ta.
Nhưng cô ta lại có sự hấp dẫn chết tiệt…
Kỳ Ám tự véo cho mình một cái, khom lưng xốc Khiên Hiên không rõ sống chết lên, nhún người một cái, bay qua tường, rồi biến mất trong màn đêm.
Thời Sênh lại thở dài, khó xử lý quá!
Không đáng yêu chút nào hết.

Khiên Hiên mất tích, đường chủ Phong Vân Đường không ngồi yên được nữa.
Đối tượng tình nghi lớn nhất của ông ta vẫn là Thời Sênh.
Dù sao thì con trai ông ta vẫn luôn canh cánh muốn báo thù cho Khiên Mạn.
Đường chủ Phong Vân Đường lại một lần nữa đến tìm Thời Sênh đánh nhau.
“Lâu Nguyệt, ngươi đã làm gì con trai ta, giao con trai ta ra đây.” Đường chủ Phong Vân Đường sắc mặt mệt mỏi, gần đây ông ta không được ngủ ngon.
“Con trai ngươi không thấy thì liên quan cái mông gì đến ta hả?” Thời Sênh đứng ở cửa, vẻ mặt huênh hoang, “Rõ ràng là…”
“Lâu Nguyệt, Chủ thượng gọi ngươi.” Tranh Vanh kịp thời xuất hiện, cảnh cáo ngắt lời cô, rồi xoay người nhìn đường chủ Phong Vân Đường, “Phong đường chủ, ngươi có còn tự biết thân phận đường chủ của mình nữa không?”
“Cô ta…”
“Phong đường chủ.”
Đường chủ Phong Vân Đường giận dữ trừng mắt nhìn Thời Sênh, “Lâu Nguyệt, đừng để bị ta tra ra.
Nếu không cho dù là Các chủ cũng không bảo vệ nổi cho ngươi.”
“Sợ ngươi quá.” Thời Sênh bĩu môi.
Đường chủ Phong Vân Đường rời đi trong sự không cam lòng.
Tranh Vanh thu lại ánh mắt, “Chủ thượng có nhiệm vụ giao cho ngươi.”
“Bảo hắn tự mình đến găp ta.” Thời Sênh lui vào trong viện, “À đúng rồi, mau trả lại Lâu Lân cho ta.
Nếu không ta không đảm bảo chắc chắn Trì Minh Kiếm còn nguyên vẹn được đâu.”
Rầm…

Tranh Vanh: “…”
Tại sao bọn hắn lại là người bị uy hϊếp ngược lại vậy?
Chiều hôm đó Lâu Lân được đưa về, tay chân còn nguyên vẹn, chỉ là tinh thần có chút hoảng loạn.
“Tỷ tỷ.” Lâu Lân theo thói quen bổ nhào vào người Thời Sênh.
Lần này Thời Sênh đâu dễ dàng để hắn nhào vào, thân thể chuyển động, Lâu Lân lập tức bổ nhào vào không khí.
Cậu ổn định lại thân thể, nghi hoặc quay đầu nhìn Thời Sênh, “Tỷ tỷ?”
Thời Sênh mặt không đổi sắc nói, “Nam nữ thụ thụ bất thân.”
Lâu Lân thất vọng cúi đầu, “Ồ.” Trước đây tỷ tỷ đâu có để ý đến mấy thứ đó.
“Bọn chúng có làm gì đệ không?”
Lâu Lân lắc đầu, “Tranh Vanh công tử nói là để bảo vệ an toàn cho đệ.
Tỷ tỷ, có phải tỷ lại phải nhận nhiệm vụ nguy hiểm gì không?”
“Làm gì có nhiệm vụ nào của tỷ không nguy hiểm chứ?”
Lâu Lân suy nghĩ, hình như nói cũng đúng.
Hắn cúi đầu, thất vọng hỏi, “Tỷ tỷ, có phải đệ đã gây thêm rắc rối cho tỷ không?”
“Ờ.” Nhưng không phải là rắc rối, mà là thể loại đèo bòng.
Nghe được câu trả lời của Thời Sênh, sắc mặt Lâu Lân tái xanh, cậu cắn răng, “Tỷ tỷ yên tâm, đệ sẽ chăm chỉ tập luyện, sẽ không liên lụy đến tỷ tỷ nữa.”
Trước đây là do Lâu Nguyệt bảo vệ Lâu Lân quá tốt, không nhẫn tâm để cậu chịu khổ, nhưng cô lại quên rằng cô không thể bảo vệ cho Lâu Lân cả đời.
Bản thân Lâu Lân trở nên mạnh mẽ mới là sự bảo vệ tốt nhất đối với cậu ta.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.