Xoạt, đồ vật trên bàn rơi ngổn ngang dưới đất.
"Sao có thể?!!!" Người đàn ông đôi mắt điên cuồng cùng những tia máu như muốn nứt ra.
Người phụ nữ đi đến, ánh mắt đau đớn nhìn ông: "Giờ cha đã hiểu? Chính vì thứ cảm xúc đó, máu của nó sẽ không còn hiệu nghiệm, nó không còn hữu dụng nữa rồi, công sức của chúng ta, những gì phải trả giá, những người đã mất đi, tất cả đều đổ sông đổ biển hết rồi"
Ông ôm đầu, móng tay dài ra nhanh chóng, ánh mắt tràn ngập sát khí cuồng nộ, không tin vào sự thật: "Không!!! không!!!"
"Cha, hôm nay Huyết tộc đã thua đúng không, vì sao lại thua, chính vì lực lượng sức mạnh bị rút đi cho nên mới bại trận!!!" Người phụ nữ nhìn ông, bi thương nói.
Ông vẫn ôm đầu, rơi vào trầm tư, giống như tất cả mọi thứ đều không thể lọt vào tai ông nữa, đôi mắt vô hồn.
Người phụ nữ nở nụ cười trào phúng, loạng choạng bước ra ngoài.
————————————
"Mày lại còn biết...chạy?!!!" Người phụ nữ ánh mắt đỏ đậm điên cuồng đuổi theo cô.
Tiểu Ly dẫn đường Rebecca chạy thật nhanh trên hành lang, cô không biết vì sao Mama lại tức giận đến vậy nhưng trước khi cô nhận ra, cô đã chống lại lời của Mama, chạy thật nhanh về phía trước, cô không biết hành động này của mình là gì, nhưng mà lúc ấy cô chỉ muốn làm như thế, nhất định muốn chạy thoát khỏi Mama đó là suy nghĩ duy nhất nổi lên trong lòng cô.
Mama rất nhanh thuấn di đến trước mặt cô, Rebecca liền dừng lại, nhìn sâu trong đôi mắt Mama không biết vì sao cô lại nhìn thấy sự căm hận, ghét bỏ cùng sát ý.
Mama bước nhanh qua, nắm thật chặt tay cô, chặt đến nỗi cô còn nghe thấy tiếng xương cốt vang lên, có lẽ là bị đứt lìa, cô cúi đầu như đứa trẻ làm sai, từ chối phản kháng, đi cùng với Mama.
————————————
Một nhà giam tăm tối ẩm ướt, Rebecca ngẩng đầu, cô lại tỉnh lại, sau nhiều lần đau đớn đến ngất đi rồi tỉnh lại, các vết thương đều tự chữa lành, vẹn toàn như ban đầu.
Cô co người ngồi vào trong góc tường, xung quanh đều là thanh sắt vững chắc, còn có một đạo phù chú cổ xưa trấn áp ở trên.
Cô xuống đây đã bao lâu rồi nhỉ? Lâu đến nỗi cô còn không nhớ nổi thời gian nữa ấy.
Cô nâng tay, là bàn tay của một cô gái, khớp xương rõ ràng thanh mảnh nhưng lại vô cùng bẩn, bẩn đến mức không rõ được nhận dạng.
Mái tóc xoăn màu nâu xinh đẹp bây giờ trở nên bết dính, tràn ngập mùi máu tanh, là kết quả của mỗi cuộc hành hình, cho dù toàn thân có thể chữa lành đến thế nào, nỗi đau khi ấy đều là thật, máu đỏ chảy xuống đều chưa hề giả dối.
Đó chính là cảm giác đau, là cảm giác duy nhất xuyên suốt cuộc đời của cô.
Rebecca ngẩng đầu, đôi tay sờ lên dây chuyền trên cổ, chiếc nhẫn là vật duy nhất khiến cho trái tim nguội lạnh của cô trở nên ấm áp đôi chút, mặc dù rồng nhỏ từ ngày cô bị giam tại đây chưa từng xuất hiện nhưng cô biết, nó vẫn luôn ở đây, bên cạnh cô lúc này.
Có bước chân đi đến, cửa bị người mở ra.
Người phụ nữ bước vào ánh mắt hôm nay lại đặc biệt tăng thêm nhiều tầng cảm xúc khác lạ, bà ta bước đến gần nắm chặt vai cô.
"Con càng ngày càng giống chàng ấy, đôi mắt, mái tóc nâu đỏ, đường chân mày" vừa nói đôi tay nhẹ nhàng nâng lên di chuyển theo từng đường nét trên khuôn mặt cô.
Bất chợt đôi mắt bà trở nên lạnh lẽo, đau đớn phẫn nộ, ngón tay tăng thêm lực trên đôi mắt cô...Dòng huyết lệ chảy ra nhưng trước sau cô đều chưa kêu lên một lời.
Bà chỉ ngừng một chút lại tiếp tục nói: "Mama đã từng rất tự hào vì con, cũng đã từng nghĩ có lẽ sự hi sinh của chàng ấy là xứng đáng, nhưng mà cuối cùng vì một thứ như con, ta đánh mất chàng, chẳng đổi lại được gì"
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sớm đã nhoè huyết không còn nhìn thấy gì, chỉ dựa theo cảm giác hướng tới người trước mặt.
"Mama có yêu Papa không?"
Người phụ nữ chợt cứng lại, thật lâu sau bà ta nở nụ cười thuần khiết cùng chân thành: "Yêu chứ"
"Vậy tại sao ngày đó Papa muốn dùng bản thân mình để tạo ra con Mama lại không ngăn cản?"
Cảm xúc của bà dao động mạnh mẽ, đôi mắt điên cuồng đỏ lên: "Bởi vì chàng ấy phải hoàn thành đại nghĩa, đối với một Huyết tộc thuần chủng chàng ấy luôn được nuôi dạy như một người kế thừa, chàng ấy hi sinh chính mình để bảo vệ cái ngàn năm vĩnh hằng của Huyết tộc, nhưng còn mày, mày đã làm gì, mày đã phụ lòng bọn tao!!!! Phu quân tao đã hi sinh để tạo ra thứ phế phẩm như mày!!!!"
Nói xong bà ta trở nên cuồng loạn bắt đầu lấy xích sắt liên tiếp quất vào người cô.
Rebecca không phản kháng, thân mình nhỏ bé gầy gò cuộn lại cố gắng giảm đi đau đớn, cố gắng xoá đi sự tồn tại của chính bản thân mình.
Bất giác chiếc nhẫn mà cô nắm trong tay toả ra ánh sáng, một làn khí lạnh lẽo tràn ra.
Rồng băng đột ngột xuất hiện trong không trung, thân mình nó rất dài, 2 cái sừng băng nhọn hoắt trên đầu, đôi mắt màu xanh thẫm, cái miệng phả ra hơi lạnh, đôi mắt tràn ngập băng ti ngàn năm nhìn về phía người phụ nữ.
Nó cuộn thân mình lại bảo vệ cô bên trong sát khí cuồn cuộn trào ra khiến không gian trở nên uy áp khó có thể hít thở, cùng lúc cột băng từ dưới đất điên cuồng mọc lên, người phụ nữ cho dù có là Huyết tộc cũng không phản ứng kịp tốc độ của cột băng, bị ghim lại trên nền nhà trông vô cùng chật vật.
Trước khi mất đi ý thức, cô nâng tay chạm nhẹ vào cơ thể rồng băng, trong phút chốc đó cô nở nụ cười, một nụ cười tràn ngập vui vẻ hạnh phúc lần đầu tiên xuất hiện trong cuộc đời tăm tối của cô.
Choang, cùng lúc chiếc nhẫn trên cổ vỡ nát, sắc xanh thẫm đã mất đi ánh sáng chỉ còn lại vệt sáng vụn vỡ.
Cô tỉnh dậy vào một lúc sau, cảm nhận trên cổ trống rỗng, cô cụp mắt liếc đến người được gọi là Mama của cô, bà ta bị ghim trên sàn nhà, đôi mắt mở to, toàn thân bị đông thành đá, không bao lâu dần hoà tan trong không khí...
Thu lại tầm mắt, cô đẩy cửa bước ra ngoài, bên ngoài sắc trời tối đen như mực, toàn dinh thự sớm chìm trong bóng đêm vô tận, cô từ từ bước đi trên hành lang, cùng lúc những tiếng thét tê tâm liệt phế vang lên, tiếp nối bước cô đi là những thi thể phát nổ, máu thịt vương vãi trên mặt đất.
Cả trang viên tràn ngập chết chóc giống y như địa ngục tu la tại trần gian.
"Há...ha...ha🎶 hà...há...ha...🎶"
Cô vừa tự do dạo bước, vừa ngân nga câu hát.
Bước chân dừng lại cho đến trước cửa dinh thự, cô đứng đó khuôn mặt bình tĩnh đến lạ thường, không một gợn sóng, một tay nâng lên, máu từ trên người những cái xác biến thành cột băng pha lê đỏ chúng lao vút đi kéo theo đó hàng ngàn tiếng thét đau đớn đến tuột cùng.
Toàn dinh thự bị nhấn chìm trong biển máu, cùng xác chết trải dài, cô lạnh lùng đạp trên biển máu và xác bước vào bên trong đại điện.
Cô đứng ở cửa ngước nhìn lên trên, ở trên ghế trạm khắc vàng ròng, đại diện cho quyền lực, thống trị cùng tín ngưỡng.
Hai con dơi trạm trổ trên tay vịn bất giác sống dậy, mắt nó đỏ như máu, chảy ra hai hàng huyết lệ đập cánh bay về phía trước.
Cô nâng bước chân từng bước kéo lại khoảng cách giữa cô và vương toạ, cho đến khi đối diện nó cô liền nở nụ cười quay đầu.
"Chào ông ngoại"
Người đàn ông một thân đẫm máu tươi, đôi mắt đỏ ngầu dính sát trên người cô, hoang dại đến điên cuồng.
"Mày lại tàn sát gia tộc? Đáng nhẽ ngày đó tao nên tự tay bóp chết mày!"
Cô thở dài ngồi xuống vương toạ, ánh mắt hiện lên nét thương hại nhìn ông.
"Thật đáng tiếc khi ông đã bỏ qua cơ hội duy nhất ấy, an nghỉ nhé, ông ngoại!"
Từng cột đỏ trong suốt như pha lê đâm tới, người đàn ông vốn đã bị thương không thể chống cự nổi, toàn thân bị ghim chi chít như một con nhím, cho đến cuối cùng thân mình đổ xuống, ánh mắt vẫn là oán độc, không cam lòng mở trừng mắt nhìn cô.
Cô chớp nhẹ mắt, ngẩng đầu nhìn ra ngoài đại điện, máu chảy ướt đẫm nền đất, huyết dịch tanh nồng bốc lên là mỹ cảnh của sự chết chóc hoang tàn.
Thu lại tầm mắt cô đứng lên, xoay người đối diện với vương toạ, nó phát ra ánh hào quang xinh đẹp, một ma lực mạnh mẽ cuốn lấy cô, hấp dẫn cô khiến cô trở nên khát máu, ham muốn, điên dại.
Cô kéo lên nụ cười không rõ ý vị, tay giơ lên, một thanh kiếm đỏ như pha lê, tinh xảo duy mỹ xuất hiện, cô xoay kiếm cầm ngược lại, kiếm cắm xuống xuyên qua thân ghế.
Một lúc sau máu từ thân ghế tràn ra, tràn đến toàn bộ không gian, che kín nó, phong bế, nuốt chửng.