[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 2)

Chương 257: Trở thành tín ngưỡng




Nam sinh từ xa chạy đến, trên trán lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt tươi mát, cả người đều toát ra hơi thở thanh xuân tràn đầy.


Hắn dừng lại trước mặt cô, khuôn mặt tỏ vẻ biết lỗi, ngoan ngoãn cúi cúi xuống.


"Xin lỗi, đợi tớ lâu không?"


Hoa Y đứng im không nhúc nhích, cô là đang đánh giá tình hình xem phải phản ứng ra sao.


"Không lâu"


"Cắt!!! Cắt!!! Dương Hoa Y, cô chỉnh lại sắc mặt cho tôi, dùng cái khuôn mặt đơ cứng lạnh tanh như thế là để nhìn mối tình đầu của mình đấy hả hơn nữa lời thoại đâu!!! Lời thoại!!!"


Từ đằng xa một một người đàn ông trung niên gân cổ rống lên, nhìn về phía cô mắng té tát.


"Cho tôi 5 phút" cô lên tiếng.


Người đàn ông hậm hực ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô, bực bội vẫy vẫy tay, chính mình tự đi lấy nước uống hạ hoả.


Thiếu niên trước mặt cô xoay người, đi về ghế dài phía xa ngồi xuống, nửa ánh mắt cũng không liếc đến cô.


Hoa Y tìm đến phòng vệ sinh, tiếp thu nội dung thế giới.


Nguyên chủ Dương Hoa Y - 20 tuổi, năm cô 10 tuổi cả nhà bị một tên sát nhân tâm thần giết sạch, cô được một người đàn ông nhận nuôi không lâu sau đó, ông ta nói ông ta là bạn của ba mẹ cô.


Người đàn ông tên là Khải Hàng, ông ta đem cô về nhà yêu thương nuôi lớn cô.


Vì được nuôi lớn trong hoàn cảnh như thế cho nên nguyên chủ lớn lên phi thường đơn thuần, cô là người có gì nói đó, thẳng thắn lại ngây thơ thiện lương, cũng vì khuôn mặt xinh đẹp, thanh thuần cô nổi lên như một hot girl mạng.


Nếu nói lý do cô dấn thân vào làng giải trí phải kể đến Ảnh đế Dư Tuấn, vào một lần ngẫu nhiên cô được chứng kiến diễn xuất của Dư Tuấn từ đó trái tim nhộn nhạo của thiếu nữ bắt đầu đập lên rộn ràng.


Cô tham gia làng giải trí là để đuổi kịp bước chân của Dư Tuấn, để anh có thể đưa tầm mắt liếc nhìn cô.


Nhưng thật đáng tiếc thay, nguyên chủ lại có biệt danh "bình hoa di động" khuôn mặt cô vừa ngây thơ tinh xảo lại pha lẫn vẻ đẹp tân cương, nét lai tây thời trang nhưng cô lại không thể diễn xuất, từ đó đến giờ đã đóng 2 bộ phim, nhưng đều không hot lên được.


Nguyên chủ mờ nhạt cả đời đều làm diễn viên tuyến 18, Dư Tuấn chỉ trở thành ước vọng xa vời của cô.


...


Hết rồi...???!!


Hoa Y bóp bóp trán rốt cuộc nguyên chủ biết được cái gì, cho dù cô có tiếp thu nguyên nội dung cuối cùng lại chỉ xoay quanh tình cảm ái mộ cuồng si của đối với một người đàn ông.


Đến mặt nam nữ chủ cũng không biết, càng chẳng có kịch tình gì liên quan đến mình.


"6996, sao ta cứ cảm thấy mi đang cố tình nhỉ?"


[Đâu có, thân thể này tương thích với cô nhất cho dù không liên quan đến chủ tuyến mấy, cô lợi hại như vậy hẳn sẽ nắm bắt được thôi mà]


Hoa Y nghe ra trong giọng nó có chút đáng khinh giống như cố ý cười trên nỗi đau của người khác.


"..."


"Mi đợi đấy"


6996 trực tiếp offline để thể hiện thái độ của mình, nó vẫn còn tức giận việc cô tính kế lừa nó lúc ban đầu, làm nó ngây thơ tin cô, nhưng mà chẳng sao cả, xem đi cuối cùng cô vẫn đang trong thế giới của nó, bị nó xoay vòng điều hành đấy thôi.


Hoa Y điều chỉnh tốt trạng thái, đẩy cửa bước ra.


Máy quay đã vào vị trí, cô cầm lên kịch bản đọc lướt qua, rất nhanh bước vào vị trí ban đầu.


"Diễn!" Giọng đạo diện Chu vang lên.


Thiếu niên từ xa chạy tới, khuôn mặt thấm chút mồ hôi, nở nụ cười tươi tràn ngập thanh xuân nhìn cô gái trước mặt.


"Xin lỗi, đợi tớ lâu không?"


Cô gái ngẩng cao khuôn mặt, đôi môi hơi cong cong giống như cười lại giống như hơi bất mãn chút chút.


"Cậu đến muộn, Lâm Tiểu Lạc cậu có biết tớ ghét chờ đợi nhất không hả?"


Nam sinh nở nụ cười, ánh mắt cưng chiều nhìn cô gái, nâng tay lau đi lớp mồ hôi thấm ra trên trán cô.


"Xin lỗi, ăn sáng không? Bánh bao tại quán cậu thích nhất"


Cô gái cụp mắt nhìn thấy túi trắng bên tay hắn, thậm chí còn ẩn ẩn hơi nước hẳn là còn rất nóng.


Cô quay người, ánh mắt lấp lánh, khoé môi cong lên nở nụ cười tươi sáng như ánh mắt trời.


"Được rồi tha lỗi cho cậu, lần sau hẹn nhau cùng đi, tớ thích ăn tại quán"


Nam sinh nở nụ cười, chân dài sải bước đuổi theo bóng dáng cô, hắn biết đây là cô giả vờ giận dỗi nhưng thực chất là sợ hắn mệt, sợ hắn dậy sớm băng qua 2 con phố mua đồ ăn sáng cho cô.


"Được lần sau chúng ta cùng đến"


Nói xong thiếu niên thực tự nhiên nắm tay cô gái bước về phía trước.


"Cắt! Được rồi, chuẩn bị cảnh tiếp theo đi"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.