Tại đại sảnh, mỗi người một dòng suy nghĩ, Hạ Uyển Đồng toàn thân run rẩy, hai tay bất giác ôm lấy nhau, móng tay miết chặt.
Việt Bân đôi mắt đau thương, khuôn mặt trắng xám, hắn không thể chịu được nữa đánh vỡ sự im lặng: "Rốt cuộc là Tu Kiệt...bị làm sao? Em ấy...giống như...giống như bị hút khô vậy".
Như Giao đôi mắt mông lung, đôi tay đưa lên miệng khẽ cắn, giọng nói có chút run rẩy: "Lại xảy ra rồi, chuyện này...hàng năm đều xảy ra...".
" Ý cô là sao?", Hoa Y liếc về phía cô ta, có chút tò mò hỏi.
Như Giao đôi mắt tràn ngập mất mát nói: "Chuyện này hàng năm đều xảy ra, những người du khách đến đây vì sao giảm dần, mọi người không nghe được tin tức gì sao?".
Quan sát nét mặt của mọi người, cô ta lại nói: "Nơi đây từng có một ngôi mộ của thái tử Trầm quốc xưa kia, người dân nơi đây tôn ông ấy như một vị thần, sùng kính, cúng bái, cho đến khi một nhóm du khách đến đây...vì tò mò họ đã tìm đến lăng mộ, quấy nhiễu ông ấy, cùng...lòng tham, mang đi những của cải được chôn cùng với Thái tử, dường như Thái tử trở nên phẫn nộ, giáng xuống tai họa cho dân làng, đó là lý do, dân làng chúng ta đều mùa vụ thất thu, càng ngày càng đói nghèo thưa thớt, mà những người du khách đó...cũng chính vào ngày họ trở về quán trọ, đều đồng dạng giống như Tu Kiệt...".
Hoa y im lặng, thái tử Trầm quốc sao?
Hạ Uyển Đồng hoảng hốt đứng lên, đôi mắt đã đong đầy nước: "Nhưng...nhưng chúng tôi vô tội mà..." sau cô ta nhanh chóng bước đến, bám lấy cánh tay Như Giao, khuôn mặt khẩn cầu nói: "Như Giao, cô có cách nào giúp chúng tôi không? Chúng tôi không muốn chết".
Việt Bân lại trầm tĩnh hơn, suy nghĩ thấu đáo một chút hắn nói: "Không cần hỏi, chỉ cần chúng ta rời khỏi đây, liền sẽ vẫn bình yên thôi, mọi người mau đi sắp xếp đồ dùng cá nhân đi".
"Không được đâu, một khi lời nguyền quay trở lại...mọi người có muốn đi cũng không thể ra khỏi đây được", Như Giao đôi mắt bi thương như nhớ lại chuyện gì đó khủng khiếp.
Việt Bân sững lại thân mình, nhìn khuôn mặt cô ta, nhìn xem những gì cô ta nói có đáng tin không, sau hắn dứt khoát: "Đi chuẩn bị đồ dùng đi, chúng ta sẽ ra được khỏi đây, mau lên".
Hạ Uyển Đồng gật đầu vội vã, nhanh chóng chạy lên lầu thu xếp đồ đạc.
Hoa Y đeo lên ba lô của cô, tất cả mọi đồ dùng cần thiết cô đều đã mang theo, không phải nói lần này hẳn chính là lần nguyên chủ sẽ rơi xuống ngôi mộ cổ của Thái tử Trầm quốc đây.
----------------
Sắc trời đã tối, 3 thân ảnh nhanh chóng di chuyển trong khu rừng, dường như đã được 2 tiếng, nhưng họ vẫn quanh quẩn trong khu rừng, chưa tìm được lối ra.
Hạ Uyển Đồng đôi mắt tràn ngập sợ hãi, thân mình sụp xuống nói: "Không ra được, chúng ta vẫn luôn quay lại chỗ cũ, xong rồi, tôi không muốn chết ở đây, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, rất nhiều thứ...", tiếng khóc bắt đầu vang lên.
Việt Bân nhìn cánh từng đen đặc một màu u tối, sợ hãi nhấn chìm, dần trở nên nóng nảy, giọng nói quát mắng: "Cô im đi, chúng ta sẽ không chết, nơi đây tôi có thể vào, cũng có thể ra được, đừng hòng nhốt được tôi, đứng lên, không tôi sẽ bỏ lại cô ở đây".
Hoa Y không để ý đến bọn họ, cái mà cô để ý, đó là con đường...nó mở ra rồi, ban ngày rõ ràng nơi đây là đường cụt, nhưng bây giờ lại là vách rừng, có chút dốc xuống.
Việt Bân chưa bao giờ cảm thấy phụ nữ lại phiền phức cho đến lúc này, tiếng khóc của Hạ Uyển Đồng khiến hắn tâm thần hoảng loạn, ánh mắt liếc về vị trí Hoa Y tính nhờ cô khiến cô ta ngừng khóc, lại thấy thân ảnh cô đã không thấy đâu, tâm thần càng thêm hoảng loạn, trực tiếp vứt bỏ Hạ Uyển Đồng điên cuồng chạy về phía trước.