"Tiểu Y?" một giọng nói gọi cô, Hoa Y mở mắt, nhìn xung quanh quang cảnh, cô đang ở trong một quán cafe, ngồi cùng 3 người, 1 nữ và 2 nam, nữ là người vừa gọi cô, cũng là người ngồi bên trái cô, có vẻ thân thiết, hẳn là bạn thân của nguyên chủ.
Cô gái khuôn mặt có chút lo lắng, hướng cô hỏi: "Tiểu Y, cậu không được khỏe sao? Chuyến dã ngoại lúc nãy chúng ta bàn, cậu thấy thế nào?".
Hoa Y gật đầu với cô nàng, nở nụ cười, hướng về mọi người nói: "Cứ làm như mọi người đã bàn đi, mình cảm thấy có chút say nắng, đi về trước nhé!", nói xong liền kéo ghế, hướng mọi người vẫy tay chào, đi ra ngoài.
Bỏ lại cô gái đằng sau với khuôn mặt ngạc nhiên, đôi tay nắm chặt mép váy, sau lại nở nụ cười hướng về phía mọi người: "Xin lỗi nhé! Cậu ấy có chút không khỏe, chứ không phải giận dỗi gì mọi người đâu, tính tình cậu ấy như vậy mà, mọi người bỏ qua nhé!".
----------------
Hoa Y thuê một phòng khách sạn, trực tiếp đóng cửa, tiếp thu cốt truyện.
Lần này cô xuyên vào một thế giới kỳ bí, nguyên chủ tên Doãn Hoa Y, là tiểu thư của Doãn gia, trên cô còn có một anh trai, Doãn gia cũng thuộc dạng thương gia, đại khái cũng có chút của cải, nhưng Doãn gia này là một cái gia đình trọng nam khinh nữ, cho nên nguyên chủ dù có một cuộc sống khá giả, nhưng lại không hề có tình thân của gia đình.
Lại nói nguyên chủ có quan hệ khá gần với nữ chủ của thế giới này, nữ chủ là người cô vừa gặp trong quán cafe lúc trước, Hạ Uyển Đồng, bạn thân của nguyên chủ, Hạ Uyển Đồng này cũng có chút đặc biệt.
Hai người bắt đầu chơi với nhau từ cấp 3 cho tới bây giờ, trước giờ cô ta đều luôn đi sau nguyên chủ, giống như cái đuôi của nguyên chủ, tính cách của nguyên chủ vốn là dạng kiêu ngạo, cá tính, có chút tính tình đại tiểu thư, sau khi lên đại học, nguyên chủ được bầu chọn làm hoa khôi của Khoa lịch sử học, được nhiều người theo đuổi, rất nhiều người đều bị tính cách kiêu ngạo, thanh cao của nguyên chủ thu hút, từ lúc đó Hạ Uyển Đồng hoàn toàn thay đổi, từ cái đuôi của nguyên chủ, cô ta chọn cho mình hình tượng mỹ nữ dịu dàng, nhu mì, hòa đồng, trái ngược hoàn toàn với nguyên chủ, có lẽ là bị cái gì đó kích thích chăng.
Quay lại cốt truyện, nam nữ chủ gặp nhau chính tại lần dã ngoại mà vừa được nhắc đến, 4 người bọn cô, gồm 2 nam, 2 nữ sẽ đi dã ngoại ở một thôn làng cổ, vì nguyên chủ học về lịch sử học, cho nên cảm thấy có chút hứng thú, liền tham gia, mà ai biết được rằng lần này nguyên chủ một đi không trở lại.
Ngôi làng đó có điều cổ quái, sau khi nguyên chủ cùng nhóm bạn lên đó, liên tục nhiều đêm gặp ác mộng, nửa đêm đôi khi còn nghe thấy tiếng mài dao, vô cùng đáng sợ, bọn họ quyết định nhanh chóng rời khỏi, nhưng dù làm cách nào cũng không thể ra được khỏi ngôi làng, nguyên chủ quá sợ hãi, chẳng may trượt chân xuống cánh bìa rừng, lạc vào một ngôi mộ cổ, cũng ở đó mà mất mạng, sau đó...không có sau đó, hết rồi, thật sự hết rồi.
.......
Cái quần què gì vậy, Hoa Y liên tục gọi tên 6996, rốt cuộc vì sao cốt truyện lại ngắn như này? Đoạn sau đâu, nam nữ chủ làm sao? Nam chủ rốt cuộc ở địa phương nào?
6996 thấy tiếng cô gọi mình, mắt nhắm mắt mở, giọng nói có chút cười trên nỗi đau của người khác [Ây, kí chủ vừa mới đây thôi mà cô đã lại cần đến bản hệ thống rồi à, haizz thật là mệt mỏi quá đi].
Hoa Y làm lơ lời cạnh khóe của hắn, trực tiếp hỏi: "Tại sao cốt truyện lại chỉ có như vậy? Đoạn sau đâu?".
6996 liếc mắt nhìn khuôn mặt cô, lòng lại cười thầm, giọng nói cũng lười nhác lên [Ô tôi quên nhắc nhở cô à, từ bây giờ cốt truyện sẽ chỉ gói gọn trong kí ức của nguyên chủ khi còn sống, sau khi cô ấy thăng...mọi chuyện là bí mật nhé].
Hoa Y giận đến nghiến răng nghiến lợi, cái hệ thống chết dẫm này lại hố cô, hắn dám, cãi không lại cô liền trực tiếp hành động, hảo được lắm, hảo.
"Anh được lắm 6996 à".
6996 giọng nói có chút vô lại [Này là điều tất nhiên rồi, suy cho cùng bản hệ thống cũng là kẻ kiệt sỉ, lại cũng hay hố cô, như cô đã nói, đây chẳng phải bản hệ thống chỉ muốn chứng thực cho cô thấy sao].
Tiếng crắc crắc vang lên, là Hoa Y bẻ khớp tay, nở nụ cười xinh đẹp, mỹ đến động lòng người hướng về cái cục chết dẫm đang trôi nổi trong không khí kia, làm một bài quyền nho nhỏ...
Cái cục xinh xinh từ phiêu dật bay trong không khí kia, hiện tại là đang nằm dưới chân cô, mặc người giày xéo, mồm không ngừng tru trẻo [Kí chủ, không...cô nãi nãi tha cho tôi, đừng giẫm nữa, cô còn giẫm nữa đến cha mẹ tôi cũng không nhận ra được tôi nữa đâu huhu].
Hoa Y chân vẫn còn nguyên dạng, giẫm lên 6996, lau đi một chút mồ hôi trên trán, nói: "Cốt truyện còn lại, truyền qua đây".
6996 thực sự rất thảm, giọng nói cũng lạc hẳn đi, vừa khóc vừa gào [Tôi không có, thực sự không có, chủ thần không có đưa cho tôi huhu...cô nãi nãi à...làm ơn nhấc chân ra được không, tôi sắp không xong rồi].
Hoa Y đạp hắn lần cuối, sau cũng nhấc chân ra, hai tay khoanh lại, hướng hắn: "Tôi đang rất mong đợi thêm những bất ngờ vào lần sau đấy, anh nói xem, có phải là thật vui vẻ không nhỉ?", một tay chống cằm, nở nụ cười nhìn cái cục đen sì dưới sàn, sắp không nhận ra hình dáng ban đầu.
6996 khóc ròng một dòng sông, giọng nói lại kiểu quân tử nhịn nhục, oanh liệt mà nói [Sẽ không có lần sau, tôi cam đoan].
Hoa Y phì cười, cái cục đen sì kia mà biết hối lỗi thì đã chẳng bao giờ có kết cục như hôm nay, hắn là chỉ chực chờ một cơ hội hố cô mà thôi.
Thu lại tinh thần, Hoa Y mở mắt ngồi dậy, theo cô suy nghĩ, thế giới này mặc dù cô không biết được trọn vẹn cốt truyện, nhưng có lẽ có thể dựa theo tình huống để phát triển nó, dù sao cũng chỉ là thế giới hạng B, hẳn không quá khó.
Theo kí ức của nguyên chủ, cô về đến Doãn gia, một tòa biệt thự theo phong cách hiện đại, một đường mở cửa vào nhà, chỉ có duy nhất người giúp việc, cũng không thấy thân ảnh củ ai khác, cả căn nhà to lớn, có chút lạnh lẽo.
Hoa Y nhanh chóng dùng bữa tối, đi tắm rồi lên giường đi ngủ, nếu thế giới này không có sự thay đổi, thì hẳn vào ngày mai cô sẽ cùng với nhóm bạn đến thôn làng dã ngoại, nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ ập đến...