[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 5: Thanh xuân của Boss (4)




Tan học trong phòng club kịch, một nhóm học sinh nữ đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, không biết ai đã mạo danh Hạo tiền bối gửi thư cho họ đến đây?


Bỗng một tiếng kịch, cửa phòng khóa lại, nhóm học sinh hốt hoảng muốn mở cửa, khản giọng kêu người tới nhưng dường như không có ai nghe được tiếng của họ.


Hoa Y lững thững bước ra ngoài cổng trường, hít một hơi thật sâu, tâm trạng thật tốt, cô muốn đi ăn món gì đó ngon ngon nha~


Bên gốc cây, trước cổng trường, một người đàn ông tóc đen mềm mại, đôi mắt xanh thẫm như đáy biển, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng bạc, làn da trắng sáng gần như trong suốt giống như quanh năm không hề được phơi nắng, hắn híp đôi mắt, bước về phía cô.


Chàng trai nhìn cô nở một nụ cười nhẹ:" Có thể về nhà không, ba mẹ muốn gặp em"


----------------------------------(Liễu gia)


Hoa Y vừa bước vào nhà một thân ảnh đã bước nhanh đến ôm cô vào lòng.


Cô cảm nhận được cảm xúc dao động của mẹ nguyên chủ, cảm nhận được hơi ấm của bà và tình cảm chất chứa bà dành cho con gái mình, nhưng mà cô không phải nguyên chủ.


Cô nhẹ nhàng đẩy mẹ Liễu ra:" Không phải con đã về rồi sao, mẹ đừng khóc nữa"


Mẹ Liễu sụt xịt cầm tay con gái không buông:" Y Y về rồi về là tốt rồi "


Đằng xa cô nhìn thấy ba Liễu đang vui mừng, đôi mắt ông cũng không giấu được sự kinh hỉ và xúc động.


Bên cạnh là người đàn ông đã đón cô về đây, anh trai của nguyên chủ, Liễu Hi Thần, mặc dù là anh trai nhưng lại không cùng huyết thống, hắn được mẹ Liễu nhận nuôi khi cô 10 tuổi.


Hình ảnh một nhà sum vầy đầm ấm đến lạ thường... trái tim lại bất giác trở nên ấm áp đến lạ...


Ăn cơm xong, cô và Liễu Hi Thần nhận nhiệm vụ đi rửa bát, mẹ Liễu gọt hoa quả còn ba Liễu đang ngồi xem tv.


Liễu Hi Thần quay đầu nhìn cô gái bên cạnh:" Để tôi rửa cho, em ra ngoài xem tv đi"


Cô liếc nhìn hắn, lần đầu tiên chân chính đánh giá hắn, con người của tên này không giống như vẻ bề ngoài, hắn không vô hại như thế, cô thấy được hơi thở nguy hiểm trên người hắn.


Xóa tan suy nghĩ trong đầu, khuôn mặt lại biểu hiện ra sự hoạt bát của một nữ sinh:" Dạ, anh biết là em cũng không biết rửa bát mà, lần cuối em rửa là đập mất gần 5 cái bát của mẹ luôn á"


Hắn nheo mắt nhìn cô, đôi mắt xanh thẫm lóe lên tia sáng vụt lên rồi biến mất:" Ừ, ngoan đi xem phim đi"


Cô cười tươi rói bước ra ngoài phòng khách, để lại người đằng sau với đôi mắt sâu thẳm chưa hề rời khỏi bóng hình cô.


Ngoài phòng khách không khí gia đình làm cô có chút ngột ngạt, mẹ Liễu liên tục giục cô trở về, ba Liễu cũng gật gù phụ họa, thật ra nguyên chủ chuyển ra ngoài cũng là có nguyên do, cơ bản là cả cuộc đời của nguyên chủ đều sống phụ thuộc vào thuốc, mà ba mẹ nguyên chủ lại quá lo lắng cho con nên luôn không muốn cô đi học, chỉ nằm viện và điều trị tim, nguyên chủ không chịu, nên đã chuyển ra ngoài


Mà đến phiên cô, lại càng không được, cô mà nằm viện thì việc nhét hành vào mồm nam nữ chủ ai làm bây giờ? Còn thu thập giá trị hắc hoá ở đâu đây? Vậy nên mãi một hồi dùng hết sức chín trâu hai hổ mới nhận được sự đồng ý tiếp tục sống ở ngoài của ba mẹ Liễu, đổi lại là cô 1 tuần phải đến bệnh viện 1 lần.


Ôi cái thân thể yếu nhớt này thật là phiền não mà ~.~


Sau khi chia tay thắm thiết với ba Liễu mẹ Liễu, mãi mới có thể quay về được tổ ấm của mình.


Liễu Hi Thần lái xe đưa cô về, trên đường đi ánh đèn đường rọi vào ô tô, không khí trong ô tô cô đặc lại, cả hai đều không nói gì.


Thật lâu sau hắn lên tiếng phá vỡ sự im lặng:" Em không thích ăn cà rốt sao?"


Liếc nhìn sang cái tên đang giả vờ giả vịt trước mặt này:" Ồ em không thích ăn, chẳng phải ngày xưa em luôn vứt cà rốt sang bát anh sao?"


Cá nhân cô vốn không ghét thứ gì nhưng đây là đặc điểm của nguyên chủ nên cô giữ lại, đã thay thế người ta thì cũng nên diễn cho thật đạt.


Liễu Hi Thần gật đầu nhìn sang cô giống như ghi nhớ:"Ừ"


Không khí dần trở nên trầm mặc, cũng không ai nói gì.


Hoa Y mệt mỏi khi phải nói chuyện với người này, cảm giác hắn có gì đó không đúng, lại cũng không rõ rằng không đúng ở đâu.


Về đến chung cư, cô nhanh chóng bước xuống xe, thật muốn cách xa cái người này ra mà, bức bách không chịu được.


Chào một tiếng rồi quay đi bước thẳng lên lầu, cho dù mắt cô không mọc đằng sau đầu cô vẫn cảm nhận được cái đạo ánh mắt thâm trầm nóng bỏng, rùng hết cả mình!!!


Vào nhà đóng cửa, dùng 360 cách để chửi thằng cha ngoài kia biến thái đến độ nào rồi mới thoải mái chăn ấm đệm êm đi vào giấc ngủ.


Bên ngoài khu chung cư, người đàn ông dựa vào cửa xe, anh ta chỉ đứng đó không hề thay đổi tư thế suốt 2 tiếng đồng hồ, ánh mắt dán chặt vào cửa sổ lầu 4 đã tắt đèn, nụ cười mỉm nở trên khóe môi mỏng bạc làm tăng thêm nét yêu nghiệt, nguy hiểm, đứng đó khoảng 15p chắc chắn cô đã ngủ hắn mới rời đi.


Sau khi hắn đi, rèm cửa lầu 4 được kéo ra, một khuôn mặt xinh đẹp, trong trẻo nhưng lại vô cùng sắc lạnh, băng huyết nhìn theo hướng ô tô khuất dạng trong màn đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.