[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 189: Có những thứ không phải muốn ngừng là ngừng được... (5)




"Oe oe oe...oe...oe........."


Tiếng khóc trẻ con dần yếu ớt cho đến khi không còn nghe thấy.


Tại thư phòng, nam nhân áo đen báo cáo đã hoàn thành nhiệm vụ.


------------------


Gần đây cơ thể tiểu thư dần trở nên khá hơn, nói ta cũng không tin, ngày đó Lưu Miên dẫn về một người ba hoa nói hắn là đại thần y nàng ta tìm kiếm bấy lâu nay nhất định sẽ trị khỏi bệnh cho tiểu thư, ta thật sự muốn đánh cho lão già lăm băm ấy một trận, lại không nghĩ thật sự có thể khiến bệnh của tiểu thư tốt lên ta suy nghĩ rằng thật may ngày đó ta không để cảm xúc lấn át lý trí.


Nhưng cho dù vậy ta vẫn là như cũ không hề thích Lưu Miên, đặc biệt là gần đây hành vi của nàng ta có chút cổ quái.


Mùa đông năm nay dường như đặc biệt lạnh lẽo hơn.


"Tiểu thư, Tây Đô nguyên soái đang ở bên ngoài muốn gặp người" tỳ nữ đi vào bẩm báo.


Ta thấy tiểu thư trên nét mặt không giấu nổi kinh hỉ cùng ngạc nhiên.


Tây Đô nguyên soái - Phó Hằng hay còn là biểu ca của nàng từ trước đến nay hắn luôn là bạn tâm giao của nàng, cả hai đều có một sự ăn ý vô hình từ khi còn bé.


"Mau mời huynh ấy vào".


Phó Hằng bước vào mang theo không khí lạnh lẽo bên ngoài, trên bộ khôi giáp còn vương tuyết đọng.
Lưu Tịnh Y nhanh chóng rót cho hắn một ly trà, ánh mắt nhìn lên có chút trách cứ: "Huynh vừa về đã đến thẳng đây?".


Phó Hằng nhìn nàng nở nụ cười thực tự nhiên ngồi xuống đối diện, uống xong ly trà ấm mới ngẩng đầu "ừ" một tiếng.


Lưu Tịnh Y giở khóc giở cười nói: "Tẩu tử về nhà nhất định sẽ trách phạt huynh".


Phó Hằng lại làm một bộ dạng chấp nhận sự thật:


"Đành vậy thôi, ai bảo muội khiến ta lo lắng từ ngàn dạm xa xôi thúc ngựa về đây chỉ để nhìn xem muội còn sống không".


Lưu Tịnh Y chỉ cười xưa nay nàng chưa hề để ý mấy câu nói móc độc mồm độc miệng của hắn, mà cũng là sự thật nàng là người tùy lúc cũng có thể nằm xuống.


Thấy nàng chỉ cười không nói, ánh mắt Phó Hằng tối lại: "Muội thật sự bệnh rất nặng?".


Lưu Tịnh Y rót trà cho hắn cũng chỉ lắc đầu: "Còn tạm chưa chết được".


Phó Hằng thật sâu ánh mắt phức tạp nhìn nàng, sau thu lại thật đạm nhiên kéo lên khoé miệng để lộ ra chiếc răng khểnh nhòn nhọn: "Vậy là được, nếu có nằm xuống thì ta chôn muội".


Lưu Tịnh Y cười cố ý sẩy tay rót tràn ly trà của hắn, khiến nước trà tràn vào tay hắn cũng đồng thời thấm ướt một mảng y phục.


Hắn liền nhanh chóng nhảy dựng lên: "A ta có ý tốt chôn muội, muội là lấy oán báo ân hạ sát ta, định bỏng chết ta?".


Lưu Tịnh Y liếc xéo hắn, lần đầu trên khuôn mặt nàng có thêm phần cảm xúc khinh bỉ: "Chưa bỏng chết được nước trà chỉ hơi ấm thôi".


Ánh mắt hắn ánh lên không thể tin được, khuôn mặt lại diễn xuất đau đớn khôn nguôi: "Thật uổng công ta thúc ngựa ngày đêm về đây, lại còn chưa thay khôi giáp đến ngó xem muội, đúng là vong ân phụ nghĩa, từ nay đừng hòng ta bước chân vào đây nhé".


Nói xong hắn liền xoay người bộ dáng tổn thương sâu sắc, cũng đã biến mất sau cánh cửa.


Ta thấy tiểu thư che miệng khẽ cười, chỉ cần vị biểu ca này đến, tiểu thư sẽ vô tình để lộ một chút sự ngây thơ, tinh nghịch còn sót lại khi còn là thiếu nữ trước mặt hắn.


Giống như là một người bạn của thanh xuân, mãi mãi cho nàng một nơi chốn của tuổi thơ hồn nhiên không chút toan tính.


--------------------


Ta theo lệnh của tiểu thư đi tiễn Tây Đô nguyên soái lại không ngờ đụng độ Vương gia, khí tràng của Vương gia có gì đó không đúng khiến ta không tự giác lui về phía sau, cách xa họ một đoạn.


Ta thấy Nguyên soái dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn người đằng trước.


Hắn siết mạnh nắm tay, bước nhanh về phía trước, một quyền tung ra đấm lên khuôn mặt Vương gia.


Phó Hằng đôi mắt đỏ lên vằn những tia máu, âm lượng mặc dù thấp nhưng lại xuất ra uy áp của nguyên soái sa trường nếm gió tanh mưa máu.


"Ngươi không xứng đáng, hận rằng năm đó ta không vác kiếm đi giết chết ngươi".


Hàn Thiên Vũ nhìn hắn, đôi mắt hắn ta lạnh lẽo, không có sát khí chỉ là giống như một hầm băng u tịch, tích tụ trong đó.


"Nàng ấy chỉ có thể thuộc về ta, cho dù ta không xứng đáng, nàng ấy vẫn là của ta, ngươi không có quyền xen vào".


Phó Hằng cắn chặt răng, ánh mắt đỏ ngầu thể hiện cơn giận của hắn lúc này, nhưng lý trí của hắn biết, Hàn Thiên Vũ nói đúng, cho dù là chỉ hôn ngày đó, hay thế cục bây giờ hắn cũng không có quyền xen vào.


Bởi vì hắn chẳng là gì của nàng...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.