[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 185: Có những thứ không phải muốn ngừng là ngừng được... (1)




[KHÔNG ỔN RỒI TA KHÔNG TRUYỀN TỐNG VỀ KHÔNG GIAN ĐƯỢC...BÍP...BÍP...CÔ...THIÊN ĐẠO.........]


Trước khi một trận đau đớn xoáy đến Hoa Y chỉ kịp nghe thấy vài lời của 6996, sau đó liền toàn thân đều như muốn nứt ra, đầu óc quay cuồng đau đớn khiến cô ngất lịm đi...


--------------------


"Mẹ?"


Ta chợt choàng tỉnh lại bởi tiếng gọi của con trai, trên tay ta còn cầm một bức hoạ, nữ nhân trong tranh xinh đẹp xuất trần tựa như tiên tử, nàng đứng bên cạnh cây phong, nở nụ cười.


Đôi mắt già nua của ta chợt trào ra một hàng lệ nóng, kí ức xa xưa giống như ùa về, nhớ năm đó...


---------------------


"Tiểu thư" ta khẽ gọi nàng.


Nữ nhân ngẩng đầu nhìn qua đây, nàng ngồi trên tấm nệm bên cạnh là cái bàn được đặt nơi rừng phong, mặc dù phong cảnh hữu tình song lại hưu quạnh đến lạnh lẽo.


Nàng vẫn luôn như vậy độc lai độc vãng trong phủ Tĩnh Vương.


Người này là tiểu thư của ta Lưu Tịnh Y...


Ta là nha hoàn tùy thân của tiểu thư Liễu Nhứ, tiểu thư ta là đại tiểu thư Lưu phủ, phụ thân nàng là Đại học sĩ Lưu Nhuế giữ chức quan nhất phẩm trong triều.


Lưu gia mặc dù không tính là đại gia tộc trong triều nhưng về gia thế thực cũng vững vàng trước vòng xoáy quyền vị.


Mà tiểu thư ta là một trong những người đáng thương bị xoáy vào vòng xoáy đó...


Một thân ảnh nữ nhân chợt loé ngồi xuống bên cạnh nàng, người này là nhị tiểu thư Lưu Miên, bình thường tiểu thư đối với nàng thực hảo, nhưng ta vẫn là cực ghét nàng ta căn bản là nàng vẫn luôn gây ra rắc rối cho tiểu thư.


Ta vẫn luôn nói với tiểu thư nàng ta không an phận như vậy cũng là do một tay nàng sủng hư.


"Sao muội lại qua đây?" Lưu Tịnh Y nở nụ cười nhìn cô nhóc đối diện.


Lưu Miên trên khuôn mặt mang nét tinh nghịch đáng yêu của tiểu cô nương 15 tuổi ngẩng đầu nhìn nàng.


"Muội tạm thời qua đây lánh nạn" nàng ta ngẩng đầu nở nụ cười tinh ranh.


Lưu Tịnh Y thấy nàng bước qua liền rót cho nàng một chén trà ấm, xua đi cái se se lạnh của tiết trời mùa thu.


Lưu Miên cong đôi mắt tròn tròn nở nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền xinh xắn.


Xì ta lại khinh thường nàng, đừng thấy nàng dễ thương đáng yêu như vậy mà bị lừa thật sự nàng chính là một tiểu bá vương, ngang ngạnh khó bảo, lại không giống như tiểu thư nhà ta dịu dàng, đoan trang, thấu hiểu lòng người.


Mặc dù tiểu thư thân thể từ nhỏ đã không tốt thường không ra ngoài lại cũng không ngăn được tiếng tăm của nàng.


Tứ đại tài nữ, tiểu thư nàng đứng thứ hai, người thứ nhất hiện đang là thái tử phi, còn tiểu thư gả cho Tĩnh vương Hàn Thiên Vũ.


Năm ấy tài hoa của nàng trong kinh thành này nếu có ai sánh kịp cũng chỉ có thể là thái tử phi hiện đang tại vị kia, thậm chí vị kia có khi còn không bằng tiểu thư bởi vì năm ấy nàng vì biết được thân phận của người đó cho nên liền nhún nhường.


Danh hiệu cũng không hẳn minh chứng cho điều gì...


"A Miên, về xin lỗi Phụ thân đi" Lưu Tịnh Y nhấp một ngụm trà khẽ nói.


Lưu Miên ngẩng đầu đôi mắt tràn đầy ủy khuất, nước mắt giống như chực rơi.


"Muội không về, lần này muội thật sự muốn phiêu bạt giang hồ, chí hướng của muội xưa nay mọi người đều biết, chỉ có Phụ thân nhất quyết bắt muội hướng nội trạch dưỡng nhi tử thuận theo phu quân, muội nói thật muội không làm được".


Lưu Tịnh Y khẽ thở dài khép lại đôi mắt như trầm ngâm suy nghĩ lại giống như đang du thần đến chốn nào đó, lúc lâu sau nàng mới nhẹ nhàng nói.


"Được rồi, muội tạm thời ở lại đây đi, để ta nói Nhứ nhi sắp xếp cho muội".


Ta rất không tình nguyện sai tỳ nữ dẫn nàng ta đến sân viện phía Tây, phải nói rằng sát tinh này tìm tiểu thư đều do dính vào những việc không đâu, chưa bao giờ khiến cho tiểu thư yên lòng nổi.


Đôi mắt ta chợt lướt thấy thân ảnh nam nhân bên ngoài đình, hắn đứng đó lặng im giống như chỉ đi ngang qua, tình cờ ánh mắt phiêu đãng qua đây, khuôn mặt hắn tỉ mỉ tinh tế như điêu khắc, làn da trắng, đôi lông mày anh tuấn soái khí mang nét hiên ngang, đôi mắt thâm thúy, sâu trong ánh mắt chính là biển sâu vô tận thanh mát lại lạnh lẽo, tiếp đến là sống mũi cao cùng đôi môi mỏng băng lãnh bạc tình, mang trên mình hơi thở cấm dục, giống như vị thần tiên cao cao tại thượng không nhiễm khói lửa nhân gian.


Ta hít sâu một hơi khẽ nhìn về phía tiểu thư "...Tĩnh vương đang ở bên ngoài ạ"


Ta thấy Lưu Miên dừng bước chân, đôi mắt tìm tòi đánh giá, sau liền giống như không bận tâm quay đầu bước đi.


Tĩnh vương, Phu quân của tiểu thư, trong một lần say xỉn bệ hạ chẳng may lâm hạnh một vũ nữ mới sinh ra hắn, địa vị của hắn trước nay chưa bao giờ được coi trọng.


Mối hôn sự này...ta cũng đã từng cắn rứt đau đớn thay tiểu thư, nàng tốt như vậy, cuối cùng tại sao lại là hắn?


Lưu Tịnh Y ánh mắt tập trung vào chén trà, nước trà trong vắt gợn lên nhưng lá trà đặc biệt xanh ngắt.
Nàng khép nhẹ mắt, nhẹ nhàng đứng lên hoàn toàn bỏ qua thân ảnh nam nhân đang đứng cô độc trước thềm cửa, hắn không bước vào mà chỉ đứng đó, ánh mắt trước sau duy nhất chỉ nhìn vào bóng hình nàng.


Nàng xoay người chỉ để lại câu nói bay trong gió, dường như đáp lời nha hoàn lại dường như nói với hắn.


"Đây là phủ của vương, vào hay không là ý chỉ của vương ta nào có quyền định đoạt".


Nói xong cũng liền khuất bóng sau cánh cửa, bỏ lại nam nhân lặng im đứng đó.


Hắn đứng đó hồi lâu không hề nhúc nhích, cho đến khi khí lạnh vương trên làn áo mới di rời ánh mắt khẽ quay đầu bước đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.