[Kí chủ, Hoa Y, tỉnh...mau tỉnh]
Giọng nói này??!! 6996!!!
Hoa Y nhanh chóng đáp lời: "6996 mấy ngày nay có chuyện gì xảy ra thế?".
[Hiện tại năng lượng của tôi đang bị xao động mạnh mẽ hiện vẫn chưa tìm được thứ gì gây nên]
"Vì vậy tôi mới bất ngờ bị xuyên đến 1 năm sau? Còn nhiệm vụ thì sao có gì ảnh hưởng?" Mấy ngày nay cô vẫn luôn thắc mắc về nhiệm vụ thế giới thay đổi vậy nhiệm vụ có còn như lúc đầu?
.......
6996 ỉu xìu nói [Tôi đã rà soát rất nhiều lần nhưng không thể định vị được chân mệnh thiên tử, hay là nói thế giới này...tất cả đều là con cưng của thiên đạo!!!]
Hoa Y im lặng, sau cũng thực đạm nhiên đón nhận, ngay từ giới giải trí cô đã cảm thấy gì đó rồi, căn bản có quá nhiều kịch bản dành cho vai chính, hơn nữa cô cảm thấy khí tức của mỗi một người lại đặc biệt mạnh mẽ, sống động ngay cả nhóc con Liễu Trình cô bao nuôi lúc trước cũng đặc biệt giống y sì nữ chính tiểu bạch thỏ trong truyền thuyết.
"Vậy anh định tính sao?".
6996 một lúc lâu không có trả lời cô, giống như đường truyền lại lần nữa ngắt quãng, trước khi hắn lặn mất chỉ bảo cô đợi hắn.
........
Hoa Y mở trừng mắt, khoảng không tối om, cô cứ trừng mắt nhìn trần nhà như thế, sau mới máy móc quay đầu nhìn đến người bên cạnh, hiện tại hắn đang ngủ say, mặc dù là ngủ nhưng đôi tay vẫn gắt gao ôm chặt eo cô, cô chỉ cần di chuyển một chút hắn liền siết chặt, cái tướng ngủ như vậy...vẫn là không thay đổi được...
Hoa Y cụp mắt không biết đang suy nghĩ gì, đôi mắt chỉ tràn ngập mông lung cùng mờ ảo.
-----------------
Những cái cây cao 5 mét mọc xung quanh đường, tán lá của nó lại như những dây leo bấu chặt cấu trúc của toà nhà cao ốc, rễ cây đâm sâu vào nền đường làm đất đá trở nên gồ ghề khó có thể nhận ra đây chính là con đường dẫn đến công ty của cô.
Sau một thời gian quan sát Hoa Y liền nhận ra những cái cây đó cũng không phải là cây bình thường, chúng nó cắm sâu rễ cây vào lòng đất chính là để hút dưỡng chất của địa cầu này.
Không chỉ thế, trên đường thường xuyên xuất hiện những con bọ cỡ bàn tay, đặc tính của chúng giống muỗi, thường xuyên hút máu người, nhưng lại nguy hiểm hơn muỗi nhiều, căn bản người bị chúng nó hút chỉ vài phút sau liền quắt khô mà chết.
Điểm tốt là những con bọ lại không hoạt động về đêm, nhưng không có nghĩa là buổi đêm an toàn, bởi vì buổi đêm có "chó săn" cô gọi nó là "chó săn" bởi vì nó có 4 chân giống chó nhưng mình lại giống còn thằn lằn và đặc biệt chúng bị mù...
"Khịt khịt...".
Hoa Y nhìn đám "chó săn" phía dưới toà nhà mặt không đổi sắc, đã một tuần từ khi cô ra ngoài, mặc dù vẫn không thể liên hệ với 6996 nhưng có lại được tự do âu cũng dễ thở hơn nhiều.
Hoa Y nằm trên sân thượng toà nhà, gác chân tiêu dao ngân nga, úp một cốc mì xúc xích ăn ngon lành, sau mệt mỏi liền đi vào giấc ngủ...
---------------------
Chớp chớp mắt, dần thích nghi với ánh sáng Hoa Y ngáp dài một hơi, chăn ấm đệm êm thật là thoải mái...
Chờ chút!!! Chăn ấm đệm êm???
Hoa Y mở trừng mắt đập vào mắt vẫn là rèm cửa trắng tinh, trần nhà quen thuộc mà người bên cạnh đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh hoà cùng màn đêm, nhưng cô biết hắn đang nhìn cô, vì đôi mắt xám tro pha lẫn hổ phách của hắn đặc biệt sáng, xoáy sâu nhìn cô.
"Ninh Hinh! Cậu giở trò gì??!!!".
Ninh Hinh im lặng quay đầu nhìn về phía cửa sổ ánh mắt lại sâu thẳm cũng không có nhìn cô.
Thật lâu sau không gian chỉ còn tiếng hít thở của hai người mới nghe thấy giọng hắn.
"Ở bên tôi không tốt hay sao?".
Hoa Y siết chặt nắm tay, bằng cách nào đấy tên này luôn có biện pháp đưa cô về đây, đây đã là lần thứ 2, không thể không nói giác quan của cô thực sự nhạy bén cho dù có bị thương cũng không có khả năng hắn thần không biết quỷ không hay đem cô trói lại lần nữa, đây là không thể nào!!!
Ninh Hinh nâng mắt dần trở về khuôn mặt cô, hắn bước từng bước về phía giường lớn, đôi tay vươn ra nhẹ nhàng áp lên má cô, cho đến bây giờ ánh mắt mới nhu hoà đi chút ít.
"Vì sao vẫn cứ phải trốn đi? Tôi cho em tất cả không được sao, chỉ cần em ở bên tôi em muốn gì tôi cũng cho em".
Hoa Y nhìn hắn lúc lâu cũng chẳng nói gì, là cô không biết phải nói gì, đôi mắt hắn mặc dù xuyên qua nhiều thế giới đến vậy lại đặc biệt rõ ràng, không một tia tạp niệm vẫn vẹn nguyên giống như lúc đầu...
Hoa Y do dự...nhưng cô không dám thật sự không dám đánh cuộc, cô có thể yêu hắn như hắn yêu cô không?
Cảm xúc là một thứ khó hiểu thuộc về nhân loại, cô có thể học tập bắt chước nó nhưng lại không thể thật sự nắm bắt nó, giống như một học sinh chỉ có thể học lý thuyết lại không biết thực hành, tình cảm đối với cô cũng như vậy.
Nhắm đôi mắt, cô ngẩng đầu lại tràn ngập lạnh lùng cùng lý trí: "Không thể, thứ nhất tôi không thích bị giam cầm, thứ hai tôi sẽ không yêu cậu, chỉ riêng hai điều trên, chúng ta chẳng thể ở bên nhau".
Ninh Hinh lúc này đã chuyển qua nắm cằm cô không biết tự lúc nào bất giác lực đạo căng chặt, đôi mắt sâu thẳm đi xuống, tràn ngập u tối lạnh lẽo lãnh khốc.
Trong bóng tối hai người cứ nhìn nhau như vậy không ai chịu thua ai, cuối cùng giọng nam trầm ấm vang lên nụ cười, là nụ cười bình tĩnh mỏng nhẹ mang theo sự cưng chiều vô hạn.
"Được, vậy tôi sẽ làm cho em yêu tôi, yêu đến mức không thể rời xa tôi nữa vậy là được rồi".
Hoa Y trợn trừng mắt, sau mím chặt môi cúi mặt cô cũng không nói gì, mà lúc này 6996 trong đầu không ngừng truyền tải.
[Kí chủ chúng ta phải mau rút ra khỏi thế giới này, tôi phát hiện ra một ngoại vật vô cùng cường đại xuất hiện, sức mạnh của nó không thể nắm bắt được, chúng ta mau rút thôi, truyền tống về không gian, 5, 4, 3, 2, 1!!!]