[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 170: Ngoại truyện Mộ Dung Vân Phượng




Sinh ra trong hình hài một quyển sách, là thiên mệnh chi sách.


Nhiệm vụ của hắn là đi theo thiên mệnh, hay nói cách khác hắn sinh ra để thực thi thiên mệnh.


Cuộc sống của hắn là những năm tháng tẻ nhạt dài đằng đẵng, năm này qua đi năm khác lại đến, triều đại đổi thay, người cũng đổi, duy chỉ có hắn bất lão bất tử.


Thân phận của hắn là vô định qua mỗi một triều đại đều thay đổi, người hầu, cận vệ, tướng quân, quốc sư, bất cứ thân phận nào chỉ cần hắn phò trợ vận mệnh chi tử trong thiên mệnh đi đúng hướng, duy trì trật tự của thiên đạo hắn liền hoàn thành nhiệm vụ.


Ý nghĩa của việc hắn tồn tại là tuân lệnh thiên đạo, hắn không thích ý nghĩa này, cũng không ít lần từng thử cắt đứt nó nhưng đáng tiếc hình phạt nhận lại luôn là đau đớn.


Dần dần hắn học được cách chấp nhận, cho dù làm một con chó của thiên đạo, ít ra trong phạm vi cho phép hắn vẫn có thể sống cuộc đời tiêu dao tự tại.


Nhưng việc sống quá lâu dường như lại bào mòn đi năng lực tự thoả mãn của hắn, tồn tại lúc này đây lại giống như một gông xiềng thật nặng khoá trái hắn lại một cái thế giới bó hẹp trong nguyên tắc cùng nhàm chán.


Trong khi hắn chán nản bởi tồn tại vĩnh hằng của mình hắn liền gặp nàng...


Ngay từ lần đầu tiên hắn gặp nàng, hắn liền biết nàng không thuộc sự trói buộc của thiên đạo, nàng không phải người của thế giới này.


Khi đó hắn nghĩ rằng, hắn cần phải giết nàng, thứ vượt qua tầm kiểm soát của hắn vốn không nên tồn tại.


Nhưng cuối cùng hắn lại tính sai, là hắn tính sai trái tim mình, không biết tự lúc nào nàng đã từng chút từng chút bước vào cuộc đời hắn, khiến cho mặt hồ luôn yên tĩnh quanh năm bỗng gợn sóng...


Hắn yêu nàng, hắn biết rằng hắn đã yêu nàng, hắn cũng không hề phản kháng lại tình cảm đó, suy cho cùng có được tình yêu thật vất vả gian truân biết bao lại thật kì diệu và mới mẻ hoá ra hắn cũng có thể "yêu".


Ngày đó nàng nói ngôi vị mang nàng đến đây, tối hôm đó hắn cả đêm không ngủ, lúc đó hắn nghĩ có lẽ cuối cùng hắn cũng có thể kết thúc tháng năm dài đằng đẵng của mình.


Nhưng làm sao bây giờ...dường như hiện tại hắn có chút...luyến tiếc.


Là luyến tiếc nàng, luyến tiếc phần tình cảm này, cũng luyến tiếc quãng thời gian bên nhau quá ngắn ngủi.


Đây chính là khảo nghiệm rành cho hắn, nàng chính là tình kiếp vốn đã đợi hắn từ lâu...


Cho nên hắn chọn!!!


-----------------------


Hôm nay hắn lại nôn ra máu, đây là biểu hiện suy yếu của thân thể này, nó đang dần trở nên mục nát.
Hắn phải nhanh chóng lau đi vết máu, hắn cần phải giấu nàng, chỉ có như vậy hắn mới có thể khiến cho quãng thời gian cuối cùng bên nàng thật ý nghĩa.


------------------------


Giật mình tỉnh giấc, hắn nhấc lên đôi tay dần trở nên mờ ảo, có lẽ sinh mệnh của hắn...sắp kết thúc rồi...


Nhưng phải làm sao đây, cúi đầu nhìn người trong lòng, nàng đang say giấc, vì bị hắn ôm có chút nóng nên gương mặt đỏ hồng, đôi môi anh đào khẽ mở lẩm bẩm gì đó, khuôn mặt nhỏ nhanh chóng rúc vào lồng ngực hắn tìm vị trí thoải mái tựa lên.


Hắn dường như...trở nên thật tham lam...quãng thời gian này căn bản không đủ! Là không bao giờ đủ.


Hắn muốn, muốn đi cùng nàng đến hết cuộc đời này, hắn muốn, muốn ngắm dáng vẻ khi già của nàng, hắn muốn, muốn vuốt những sợi tóc bạc của nàng, cùng khóc cùng cười, một đời một đôi!


------------------------


Không gian tối tăm, mùi ẩm mốc nồng nặc đan xen cùng tiếng thở dốc nặng nề đau đớn.


Khép hờ đôi mắt, vì quá đau đớn hắn lại không ngăn được đôi môi run rẩy tràn ra từng tiếng kêu tê tâm liệt phế.


Tẩy tủy, hoán cốt, thân xác của tiên nhân đoạ phàm trở thành phàm nhân, sau khi trở thành phàm nhân liền tiêu hủy, tan biến.


Đây là hình phạt cho những kẻ dám trái lệnh thiên đạo!!!


Trời đất bất dung, hủy thiên diệt địa, về với cát bụi...
A đau đớn khiến hắn ngất đi, rồi cũng chính nó khiến hắn tỉnh lại.


Trong những cơn mê man hắn đều ngửi thấy mùi long tiên hương trên người nàng, cảm nhận được vòng ôm nóng ấm trên eo, xúc cảm ấm áp trên ngực
Lúc này đây hắn thực nhớ nàng...là nhớ...rất nhớ


---------------------


Lần này hắn lại ngửi thấy mùi long tiên hương đậm đặc, nhưng lại có chút giống cũng lại không giống,
Rốt cuộc hắn cũng đã hiểu tại sao không giống bởi vì đó thật sự là hương thơm trên người nàng chứ không phải là sự huyễn hoặc của hắn nữa rồi.


Nàng hỏi hắn liệu có đáng không!


Hắn lại cảm thấy câu hỏi này thực ngốc.


Trên đời này làm gì có đáng hay không đáng, trên đời này chỉ có tình nguyện hay không tình nguyện mà thôi.


Mà hắn là "cam tâm tình nguyện", nguyện yêu nàng, nguyện che trở nàng nguyện dùng toàn bộ sinh mệnh này trải dài một con đường hoa...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.