Hoa Y mở bừng mắt, nhanh chóng xuống giường đi giày, cô nghe thấy lời nhắc nhở đứt đoạn của 6996.
[Mật đạo phía Tây Tịnh hồ]
Hắn chỉ để lại lời nhắc sau đó cũng không thấy nói gì nữa, chắc chắn đây là manh mối quan trọng.
Hoa Y chạy nhanh về phía Tây Tịnh hồ, trong lúc mò mẫm cơ quan, tiếng nổ lớn vang lên tại cổng thành, đồng thời nội quan cấp báo quân phản loạn đã đột ngột tấn công vào cung hiện đang giằng co với tử y vệ do Tống Ngột dẫn đầu.
Hoa Y nghiến răng ken két, vốn nàng đã dự đoán tên Tống Ngột này sẽ tạo phản chỉ không đoán được hắn sẽ tạo phản ngay trong đêm nay, lá gan cũng thực lớn.
Cùng lúc sờ thấy chốt mở mật đạo, Hoa Y liền bỏ qua nội quan nhanh chóng chui xuống mật đạo, dù sao tên Tống Ngột đó cũng không thể tạo được sóng gió gì lớn đâu ngoài tử y vệ nàng còn an bài ám vệ cùng một số tà phái giang hồ chuyên dùng độc, căn bản là dù hắn có muốn cướp giang sơn của nàng cũng phải mất nửa cái mạng.
Nửa cái mạng còn lại đợi nàng giải quyết xong việc này sẽ đến tính sổ tiếp với hắn.
Đường trong mật đạo u tối, còn có chút ẩm mốc bốc lên một mùi không hề dễ ngửi, càng đi vào sâu Hoa Y càng có dự cảm không lành.
Ngay tại một góc rẽ Hoa Y liền nghe thấy tiếng ho vang to, tê tâm liệt phế, dường như muốn nôn ra cả lục phủ ngũ tạng.
Bất giác không biết vì sao nàng lại thả chậm tốc độ, đồng thời giấu đi khí tức giống như không muốn để người đó phát hiện.
Đúng như nàng đoán nam nhân suy yếu ấy không hề nhận ra khí tức của nàng, sự nhạy bén của hắn đã không còn linh hoạt, giờ đây y bào ngân bạch của hắn bị nhiễm bẩn, bên trên còn vô số vết máu loang lổ, trên tay chân còn có vết cắt, khoét, vẫn còn đang chảy máu, một mùi máu tanh đậm đặc.
Lại một lần ho nữa, lần này hắn nhổ ra một búng máu thậm chí trong đó dường như còn sót lại mốt chút mảnh vụn nội tạng, hắn đang dựa vào tường không ngừng thở dốc nặng nề, thân thể lúc đậm lúc nhạt mờ ảo dường như muốn tan biến cùng với không khí.
Người này chính là Vân Phượng, người mà nàng vốn tưởng đã phi thăng tu thành chính quả không từ mà biệt rời xa nàng.
Hoa Y siết chặt nắm tay lặng yên không nói, nàng không ngờ rằng nàng đã đoán sai, nàng không nghĩ rằng hắn lại trở nên như vậy...
Vân Phượng đang thở dốc chợt mở bừng đôi mắt, nhìn về phía nàng, một lúc sau như không xác định được điều gì hắn lại mất mát thu lại ánh mắt, miệng nở nụ cười tự mình giễu cợt.
"Lại ngửi thấy mùi long tiên hương...ta thật sự nhớ nàng quá, muốn ôm nàng vào lòng"
Hoa Y nghe thấy lời hắn nói nắm tay càng siết chặt hơn bất giác móng tay cũng đã đâm vào lòng bàn tay từ lúc nào.
Lại nghe thấy hắn tiếp tục trần thuật.
"Nhưng mà ta không thể...bộ dáng bây giờ thật sự sẽ doạ sợ đến nàng...ta càng mong nàng không nhìn thấy ta bây giờ, nàng sẽ đau lòng, cũng sẽ rơi nước mắt"
Đến lúc này Hoa Y không kìm được lòng mình nữa, nàng bước nhanh đến, ôm hắn vào lòng, ôm thật chặt giống như muốn dùng vòng tay của nàng siết hắn siết đến đau hắn.
Vân Phượng cảm nhận được mùi long tiên hương sau đó là một vòng ôm ấm áp hắn liền biết bị nàng phát hiện ra rồi, cũng không quản bản thân có bấy nhiêu chật vật, vòng tay ôm chặt nàng, đem nàng khảm vào trong lòng hắn.
Lại nghe thấy người trong lòng đưa ra câu hỏi, không phải nói là một câu khẳng định: "Có phải là do ta không!".
Hắn cười chỉ có thể ngăn tiếng rên rỉ thở dốc của mình nhẹ lắc đầu.
Hoa Y nắm chặt vạt áo sớm đã không còn hình dạng ban đầu của hắn: "Vì ta có đáng không? Chàng và ta chỉ gặp nhau một đoạn thời gian ngắn ngủi?".
Vân Phượng nụ cười càng sâu, cũng không còn kìm nén tiếng thở dốc, hắn hôn nhẹ lên mái tóc nàng:
"Không có đáng hay không đáng là ta cam tâm tình nguyện, từ lúc gặp nàng ta liền cam tâm tình nguyện".
Hoa Y không ngăn được bàn tay càng miết chặt vạt áo hắn hơn, hỏi ra điều nàng luôn thắc mắc bấy lâu nay: "Vì sao?".
Vân Phượng khép mắt, vô cùng mệt mỏi dựa vào vai nàng: "Có lẽ...là một chữ tình đi..."
Hoa Y nâng lên mặt hắn, hai tay đỡ má hắn, ánh mắt chân thành cùng tìm tòi như muốn nhìn sâu vào trong linh hồn hắn:
"Nhưng chàng hiểu mà chàng cũng cảm nhận thấy phải không, ta không yêu chàng nhiều đến thế, là không thể yêu chàng nhiều đến thế, ta không yêu chàng hơn bản thân ta, và chàng cũng không phải duy nhất của ta, có đáng không đối với ta như vậy có đáng không cũng có công bằng với chính bản thân mình?".
Vân Phượng trước sau vẫn luôn nở nụ cười trước mặt nàng, cho dù bây giờ hắn cười thực khó coi hắn cũng muốn giảm thiểu sự lo lắng của nàng.
" Không có đáng hay không đáng...là ta yêu nàng...rất yêu...rất rất yêu...thế thôi".
Hoa Y trợn to mắt, cô vì câu trả lời không đầu không đuôi của hắn đánh bại, vốn không hiểu chữ tình, cũng không muốn đắm mình vào chữ tình lại không nghĩ sẽ có một người yêu mình đến thế, người đó thậm chí còn yêu cô hơn chính bản thân mình...
Từ nhỏ định nghĩa về tình cảm và tình thân trong cô đều do "bà ta" dạy nên, cô không quá hiểu cảm giác này, cũng không hiểu định nghĩa về tình yêu của hắn, hi sinh cho một người như thế có đáng hay không?
Hoa Y cảm giác đầu mình đau đớn, cô sinh ra là sự khuyết thiếu về mặt tình cảm, sự mẫu thuẫn đến nghịch lý này của hắn khiến cô khó thể hiểu được.