Cót két...cót két...
Tiếng thở hổn hển khe khẽ...
Hoa Y mở mắt run rẩy nhìn hắn, người nam nhân lúc này một tay siết chặt eo nàng, mà nàng đang ngồi trên đùi hắn...là cái tư thế mặt đối mặt...đôi tay còn lại của hắn rất không an phận đang nới lỏng y bào của nàng, khiến cho vạt áo rồng vàng kim dài rơi xuống đất.
Có đánh chết Hoa Y cũng không nghĩ một tên cổ đại, cổ hủ như hắn có cái gan chơi ngoại cảnh, nếu biết trước kết cục sẽ thế này nàng liền không trêu chọc hắn...
Dòng suy nghĩ bị cắt ngang, hơi thở nóng bỏng của hắn phả trên cổ nàng có chút ngứa, Hoa Y theo bản năng co rụt người một chút liền nhận lại tiếng cười trầm thấp của hắn.
"Vẫn mẫn cảm như vậy, ta còn chưa có làm gì".
Hoa Y có chút sinh khí lấy tay bịt lại miệng hắn, thay vì lời nói nàng lại thích hành động hơn, liền vươn người chuẩn xác nhấm nháp vành tai hắn, cảm nhận thấy nhiệt độ cơ thể hắn nóng lên nhanh chóng, đặc biệt là vật bên dưới sắp mất kiểm soát rồi.
Nàng vươn tay đặt trên ngực hắn trượt một đường đi xuống cố ý thật chậm lại cố ý dừng lại phía bên dưới nắm lấy vật nhỏ trêu chọc.
Vân Phượng bất động, vì cảm giác khoái cảm đánh úp giọng của hắn cũng đặc biệt trở nên khàn hơn, tiếng thở dốc phả trên hõm cổ nàng.
Hắn khẽ cười trầm thấp: "Thật giỏi, vì sao lại biết chiêu này, nàng học ở thế giới của nàng sao?".
Hoa Y nghe ra tia nguy hiểm trong lời nói của hắn, nàng liền hiểu ý rất hợp tác đôi mắt nhìn thẳng vào mắt hắn thành thành thật thật trả lời: "Đã từng làm cho chàng đó".
Vân Phượng mi tâm nhíu lại hỏi: "Ta ư, ta nhớ rằng mình chưa hề gặp nàng trước đây?".
Hoa Y cười nâng tay đặt lên má hắn, mũi nàng chạm vào mũi hắn chân thành giải thích: "Là chàng chỉ có thể là chàng, đừng hỏi chẳng phải ngay từ lần đầu nhìn thấy ta chàng đã rung động sao, đó chính là câu trả lời".
Vân Phượng mi tâm giãn ra nở nụ cười, đúng theo nàng nói tất cả đều không quan trọng, giờ phút này hắn chỉ quan tâm nàng là của hắn, nàng cần hắn, nàng yêu hắn thế là đủ.
------------------
Lễ đăng quang, Hoa Y vận một chiếc long bào vàng kim vạt áo dài kéo lê từng bậc thang, viễn cảnh hào hùng khí thế giang sơn từ nay đổi sang họ Tịch.
Vân Phượng đẩy cửa bước vào phòng, đưa mắt tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
Nàng đang đọc sách, vận một thân ánh kim trang phục, tóc được người tùy tiện buộc lỏng, suối tóc đen óng mượt trải dài uốn lượn theo tà áo.
Mỹ cảnh chọc lòng người nhộn nhạo...
Vân Phượng thu lại tầm mắt, bước chân hướng về phía nàng, trên đường đi tiện thể cầm theo cái thùng vốn đã chất đống được đặt dưới chân nàng.
Nhiệt độ xuyên qua vải vóc, một vòng tay không biết từ bao giờ đã ôm chặt eo nàng, cằm gác lên vai nàng, vì quá cận kề cho nên khi nói chuyện nàng có thể cảm nhận được hơi thở của hắn thổi qua.
"Nếu nàng vẫn không chịu phê tấu chương, có lẽ các lão thần sẽ tạo phản mất thôi".
Hoa Y đặt xuống quyển sách trong tay, trang sách đang dừng lại ở tình tiết cẩu huyết mối cừu hận từ nhiều đời nhiều kiếp, đây là thoại bản nàng mới mua mạc danh lại rất đúng ý nàng.
Ngoái đầu nhìn người đang nở nụ cười tủm tỉm gác lên vai nàng, Hoa Y kéo lên khoé miệng, nở nụ cười đắc ý cực kì khoe khoang, đồng thời nâng tay xoa nhẹ đầu hắn.
"Không phải có chàng đây sao? Trẫm vốn là nữ đế hữu danh vô thực, chỉ cầu mong ngày ngày chìm đắm trong mỹ sắc cùng thoại bản, hoài bão lớn gì đó thỉnh không nằm trong phạm vi quan tâm của trẫm".
Vân Phượng nhìn vào đôi mắt minh mẫn, anh minh của nàng, lòng lại thở dài, hắn luôn biết nàng có năng lực cai trị đất nước này, nhưng trước sau cái nàng quan tâm lại chỉ có danh hiệu nữ đế, cho dù hắn không biết lý do tại sao, nhưng hắn biết điều nàng nói là thật, nàng không có ngôi vị không được, nàng được cử đến đây chính là vì nó.
Hoa Y chú ý sắc mặt hắn, thấy hắn cụp mắt đăm chiêu, sâu trong đôi mắt kia lại là vô định, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì đặc biệt trong đôi mắt hắn, thành thực mà nói, trong tất cả những thiết lập nhân vật của hắn, đây là lần đầu tiên nàng thực sự sờ không thấu hắn, nàng đoán không ra suy nghĩ của hắn.