[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 152: Ngoại truyện Úc Duy




Trước mạt thế cha hắn là một kẻ nát rượu, thật ra trước kia ông cũng không phải người như thế.


Ông từng là một người chồng tốt, người cha tốt, cho đến khi công việc làm ăn sụp đổ, cũng bắt đầu tháng ngày sống trong địa ngục của hai mẹ con hắn.


Hàng ngày ông ta chỉ có uống rượu, mê man, rồi lại uống, uống xong say, say xong liền bạo hành, không biết bao nhiêu lần, hắn chứng kiến mẹ hắn bị đánh đến co ro tại góc tường, trên người tràn ngập vết xanh tím.


Với lần đầu tiên, ông ta còn vô cùng hối lỗi, liền van xin mẹ hắn tha thứ, nhưng chuyện gì có lần đầu cũng sẽ có lần thứ hai.


Ngày ngày sau khi hắn đi học về, là khung cảnh ba hắn đánh mẹ hắn.


Cho đến khi mẹ hắn không thể chịu được gia đình này nữa, thu dọn đồ đạc, bỏ lại hắn trốn đi.


Nhận lấy cơn thịnh nộ của ba hắn, vào lần đó, hắn bị đánh gãy 3 cái xương sườn, nhốt dưới tầng hầm bẩn thỉu ẩm thấp.


Đó cũng là lần đầu tiên hắn tìm thấy bóng tối trong hắn, một con người khác của hắn, năm đó hắn 10 tuổi.


Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, hắn đều đến lớp với những vết thương lớn bé, nhưng sự thật chứng minh, xã hội này lạnh lẽo hơn những gì chúng ta tưởng tượng.


Ánh mắt của họ khi nhìn hắn tràn ngập sắc thái, ghét bỏ, lạnh lùng, đồng cảm, tội nghiệp, nhưng lại chỉ dừng ở đó, chưa từng có một bàn tay nào chịu nắm lấy hắn, chịu cứu giúp hắn.


Khi hắn 17 tuổi, ba hắn cũng đã không còn đánh hắn nữa, đơn giản bởi vì ông ta tìm thấy thú vui mới.


Ông ta mang rất nhiều người đàn bà lạ về nhà qua đêm, mỗi lần hắn gặp đều là những người khác nhau.


Và người khiến hắn chú ý đôi chút là bà ta, người đó có khuôn mặt hao hao giống mẹ hắn.


Hắn không biết vì lý do gì, nhưng ba hắn có vẻ đặc biệt thích bà ta hơn những người đàn bà khác.


Nhưng hắn ghét cái ánh mắt bà ta nhìn hắn, nó thật sự vô cùng kinh tởm...!


-------------------


Hắn tỉnh lại, không phải trên giường...mà là ở tầng hầm ẩm mốc, còn lần này bóng tối bao bọc nơi đây, dường như trở nên dày đặc, u tối...


Người phía trước cũng không phải ba hắn, mà là bà ta...


Tay hắn bị trói bởi dây thừng, mà người hắn lại vô lực, bốc lên một ngọn lửa nóng, đốt cháy toàn thân.


Khi những ngón tay dơ bẩn của bà ta du tẩu trên người hắn, một cơn buồn nôn đánh ấp tới, toàn thân hắn đều đang kêu gào, bóng tối trong hắn đang dần che phủ toàn bộ.


Ngoài trời sấm sét điên cuồng đánh, cơn mưa xối xả trút xuống, cuốn trôi tất cả, cuốn trôi cả bản thân hắn.


Tầng hầm nhỏ nước, bốc lên một mùi ẩm mốc khó ngửi, xen lẫn một mùi máu tanh đậm đặc...


À lúc này trong đầu hắn nghĩ gì...?


Đáp án là chẳng có gì cả, hoàn toàn phẳng lặng, những tiếng ồn ào, gào thét trong đầu hắn đã dừng lại, cảm xúc cũng thực bình ổn.


Đây là lúc hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn, cũng là lúc hắn nhận thức được chính bản thân mình.


Hắn để bà ta nằm trong một nơi thực thanh mát, hắn cần thiết phải đảm bảo bà ta không bị phân hủy, đồng thời hẳn là ba hắn không nên phát hiện ra rồi.


Từ lúc ấy đến giờ, tầng hầm luôn là nơi yêu thích của hắn, nó khiến hắn trở nên thư thái hơn hẳn sau mỗi ngày mệt mỏi.


Hay nói đúng hơn, bà ta là một món đồ chơi khá thú vị, chí ít thì rất biết nghe lời...


Dạo gần đây, không biết vì lý do gì, hắn luôn cảm thấy tâm trạng thật phiền muộn...có lẽ là do đồ chơi của hắn quá cũ rồi sao...


Bước về nhà với tâm trạng lo âu, lại không ngờ mở cửa ra đón nhận hắn là một cú đấm.


Lau vết máu bên khóe miệng, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, ông ta là ba hắn, là ba phải không? Có đúng thế không? Trông ông ta có giống không? Chắc là không phải rồi...!


----------------


Lấy ra chiếc khăn tay trắng muốt trong người, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt, rồi lau xuống con dao trong tay, cẩn thận tỉ mỉ.


Sau khi lau xong, ánh mắt của hắn lúc này mới nhìn đến người dưới đất, là ba hắn...mà lúc này đây ông ta trông thật thảm hại.


Ánh mắt trợn ngược điên dại, râu ria lún phún trên cằm, xung quanh bao trùm một màu đỏ loang lổ, trông thật là nhếch nhác và bẩn thỉu.


Ừm...cho nên với cương vị một người con, hắn sắp xếp cho ông ta một nơi tốt đẹp hơn, một nơi thanh mát, đủ để ông hưởng thọ thật lâu bên hắn.


Tầng hầm luôn là một chỗ lý tưởng, hơn nữa không phải ông ta nhớ bà ta sao? Mấy ngày trước thậm chí còn chất vấn hắn, vậy là hắn liền tốt bụng, cho đôi uyên ương được đoàn tụ.


Bây giờ có phải tốt hơn không nào, cả nhà đoàn viên vui vẻ, hai người được ở bên nhau còn hắn cũng thực vui, cuối cùng hắn cũng không cần lo về món đồ chơi cũ sắp phân hủy nữa rồi, bởi vì hắn đã có thêm đồ chơi mới vào hôm nay...


Sau cha hắn cũng tiêu hết tiền, k còn đàn bà, cũng k có rượu, ông ta điên cuồng nổi quạu, còn có ý định đánh hắn, vẫn là lại nhục mạ hắn, và bây giờ ông ta cũng đã trở nên yên lặng, ông ta nhẹ nhàng nằm xuống sàn, chất lỏng màu đỏ đẹp đẽ khẽ loang tới chân hắn, đây là lần thứ 2, và khoảnh khắc này vẫn đẹp như vậy, bây giờ hắn cũng k cần buồn phiền về cái xác trước đến hồi phân hủy nữa rồi, hắn là có thêm đồ chơi mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.