Trịnh Du Nhiên mím chặt môi, cô vô cùng hối hận về quyết định của mình...
"Cẩn thận, tất cả mau chạy ra phía cửa", Trịnh Du Nhiên hét lên.
Bởi vì "thứ đó" bọn cô đã gặp phải thứ vô cùng kinh khủng, bọn cô không thể nhận định được rõ cấp độ của nó, nó thông minh hơn các xác sống bình thường rất nhiều.
Thậm chí so với xác sống cấp 3 cô từng gặp, nó linh hoạt hơn nhiều...
Nhóm người nhanh chóng chạy về phía cửa, nhưng những khối đá rơi xuống khiến 3 người đã bị đè chết, đồng thời...!
Trịnh Du Nhiên đôi mắt mở to không tin được vào sự thật, giây phút đó Doãn Quỳnh đã đẩy cô, cô ta nhìn thấy nó đã đuổi sát nút, và đã sử dụng dị năng tàng hình để đẩy cô...?
Trịnh Du Nhiên vì cú sốc chưa định thần kịp, liền bị nó đá văng ra xa, lưng đập mạnh vào thành hầm, lục phủ ngũ tạng như bị xào nấu.
Chưa bao giờ cô cảm nhận thấy tử vong lại gần mình đến vậy...!
Trịnh Du Nhiên vô cùng rối rắm cùng sợ hãi, hiện cô bị dồn vào đường cùng, liệu...có khi nào cô sẽ...chết ở đây.
Không, cô không muốn chết ở đây, cô không muốn chết!!! Trịnh Du Nhiên điên cuồng gọi tên hệ thống.
------------------
Hoa Y chớp đôi mắt, tỉnh dậy, ánh sáng chiếu rọi căn hầm, mà người đối diện cô đang ngồi trên ghế, thư thái, sạch sẽ giống như một công tử quý tộc.
Hoa Y rõ ràng cảm nhận được sức nặng...trên cổ tay, cùng chân...
Là xích sắt, còng tay và chân cô, đồng thời cô đang bị nhốt trong một chiếc lồng, hai lớp...? Không là 3 lớp...!
"Đừng cố chạy trốn...sẽ tự làm đau chính mình đấy", giọng nói của hắn vừa thấp lại có chút khàn.
Hoa Y lấy lại sự tập trung, nhìn người đối diện.
"......."
Cô bây giờ là lực bất tòng tâm nha, cho dù là xác sống cấp 6 nhưng cô còn chưa về lại dáng hình ban đầu, chứ đừng nói đến việc cô có thể trả lời hắn T~T.
Úc Duy thấy hành động của xác sống đã ngừng lại theo lời nói của hắn, hắn gần như đã chắc chắn, nó hiểu được lời hắn nói.
Hoa Y vì lực bất tòng tâm, cô cố gắng biểu lộ tất cả thông qua ánh mắt, nhưng hắn chỉ nhìn cô một chút, rồi đứng lên, bước lên lầu.
Haizzz, Hoa Y thở dài trong lòng, cái tình cảnh này, thật đau đớn làm sao, sắc không có, miệng cũng không, thế này thì làm sao thu phục được hắn đây, hơn nữa cái thiết lập này...còn âm u như thế, bảo cô chơi thế nào bây giờ.
Hoa Y chán nản, nằm sõng soài xuống sàn, chỉ đành ngồi đánh giá tình hình.
Xem nào, cô là đang bị hắn nhốt lại, xích sắt còng chân tay, được bao phủ thêm lớp băng, có vẻ rất đặc biệt, không giống như lớp băng lúc nãy.
Bên ngoài thì gồm có 3 lớp, tạo thành một không gian hình hộp, chỉ đủ cho cô duỗi người, không lớn lắm, lớp trong cùng là sắt, giữa là kính và ngoài cùng là băng.
Bên trên chiếc lồng...có một cái lỗ rất nhỏ? Lỗ...? Nhưng để làm gì...?
Và cuối cùng Hoa Y cũng biết nó để làm gì, khi mà Úc Duy quay lại và mang theo một cánh tay người...
Mẹ kiếp!!! Bà đây phẫn nộ nha, bà là xác sống nhưng bà không ăn thịt người được chưa...! Hắn quá đáng lắm rồi đấy, thậm chí hắn còn thả cánh tay thông qua cái lỗ vào đây, định nuôi bà như nuôi chim sao?
Nhìn xem, nhìn xem, máu me lênh láng hết ra sàn thế kia, tối làm sao mà ngủ?
Úc Duy quan sát biểu hiện của cô nãy giờ, thấy cô ánh mắt vô cùng ghét bỏ, khinh bỉ nhìn món đồ ăn mà hắn vất vả lắm mới kiếm về được.
Kì lạ...?
"Tại sao không ăn?".
Hoa Y thấy hắn hỏi mình, đôi mắt giống như bất lực đến mức sắp trào ra hai hàng nước mắt, không thể nói chuyện thật sự quá bực bội, cô căn bản là người, không ăn cái thứ như thế kia được không, làm ơn đừng thả nó vào đây, dù sao cô cũng chuẩn bị có ý định nằm đây lâu dài.
Úc Duy chỉ nghe thấy xác sống gào rú vài tiếng khó nghe, không đoán ra được cô nói gì, khuôn mặt cũng lâm vào trầm tư...
Hoa Y cũng đành mặc kệ hắn, nhanh chóng thành thạo thu dọn bãi chiến trường máu me.
Cô vẫn còn đang lo lắng cho chỗ ngủ của chính mình nha.
Úc Duy quan sát từng cử chỉ của cô, đôi mắt liền lóe lên ánh quang, sau bị giấu đi, vụt tắt từng chút một.
"Không thích? Vậy ăn gì?".
Hoa Y nghe đến hắn hỏi, đôi mắt cũng ngẩng lên nhìn hắn, ánh mắt chạm nhau, một lúc sau cô liền lắc đầu, diễn tả cho hắn hiểu là cô không cần ăn.
Hắn chỉ tập trung nhìn vào đôi mắt cô, hỏi: "Vì sao đi theo?".
Hoa Y khá là ngạc nhiên với mô típ này của hắn, cô vốn cứ nghĩ đầu tiên sau khi bắt cô hắn sẽ hỏi câu này luôn cơ, ai dè lại còn quy trình cho ăn, cùng hỏi sở thích, mới đến điểm mấu chốt.
Hoa Y dường như đã gắn thêm cho Bạch Ly của thế giới này hai từ "kì quái".
Úc Duy thấy cô u u ơ ơ cùng kết hợp tay chân loạn xạ, có vẻ như đang muốn diễn tả điều gì đấy...nhưng có một động tác, khiến hắn phải suy nghĩ...
Xác sống trước mặt, đưa tay chỉ vào hắn sau lại đặt tay lên vị trí trái tim, ánh mắt nhìn hắn đặc biệt có thần sắc...
Kì lạ...một xác sống kì lạ, lúc đầu là vì hứng thú, nhưng sau khi nhìn vào đôi mắt của cô, hắn lại có cảm giác khác lạ, một cảm giác chưa bao giờ xuất hiện ở hắn.
Cảm giác đó, khiến hắn có chút khó chịu, nó đột ngột xuất hiện, không thể nắm bắt, khiến cho suy nghĩ của hắn rối loạn, hắn muốn tìm hiểu rõ ràng nguyên nhân của cảm giác ấy, đó là lý do duy nhất...cũng là lý do mà hắn không giết cô...