Cuộc họp kết thúc, Neil một đường vội vã trở về phòng.
Bước nhanh vào buồng tắm, xả nước lạnh, nước từ trên đầu chảy xuống quần áo, xua đi nồng đậm mùi hormone mạnh mẽ tỏa ra, cũng xua đi những suy nghĩ trong đầu hắn.
Cô lúc đó...dưới gầm bàn đã dùng chân trêu chọc hắn, hắn phải dùng toàn lực mới có thể ngăn mình sinh ra phản ứng, ngăn mình tỏa ra tín hiệu động tình, chỉ cần thêm vài giây nữa thôi, hắn dường như đã tan vỡ lớp mặt nạ lạnh nhạt này rồi.
Thở dài một hơi, Neil cảm thấy mình đã bình tĩnh lại, thân thể bớt nóng cháy, đôi mắt cũng dần khôi phục lại bình thường.
Cởi ra quân phục ướt đẫm, quấn một chiếc khăn tắm, mở cửa bước ra ngoài.
Thân mình sững lại, một mùi hương dụ hoặc lan tỏa trong không gian tối tăm, lông mày nhăn lại thật sâu: "Tôi nhớ rằng mình đã khóa cửa, làm cách nào người có thể ở trong này".
Hoa Y gạt công tắc, ánh đèn chói sáng soi rõ 2 thân ảnh: "Em cậy cửa vào, lần nào anh cũng nhốt em bên ngoài, hiện tại em đành phải tự mình động thủ thôi".
Neil nhìn cô, không nói chuyện, thân mình chỉ như đang cật lực khắc chế điều gì đó.
Hoa Y cầm lên khăn bông, từng bước lại gần hắn, kiễng chân, vươn đôi tay ý định muốn lau khô tóc cho hắn, nhưng cô thực sự đã đánh giá cao mình, cho dù kiễng, cô vẫn không với tới đầu hắn.
Thở dài não nề, nhìn lên hắn, nói: "Anh có thể cúi xuống không? Em không với tới được".
Hắn không trả lời, thân mình vẫn sừng sững đứng đó, không có phản ứng gì, Hoa Y thấy hắn không hợp tác, đành phải lấy ghế, đứng lên đó, mới với tới đầu hắn.
Nhẹ nhàng lau khô từng sợi tóc, tóc của hắn rất mượt, khiến cho Hoa Y thực yêu thích, nhưng cứ nghĩ đến câu nói lúc nãy của hắn, lòng cô lại dâng lên một chút tủi thân, lời cũng đã nói ra: "Lời anh nói với Abraham, em là vương nữ, ý anh muốn nói anh không muốn đôi co, nhịn xuống những hành động của em, chỉ vì thân phận của em? Vì em là vương nữ cho nên cho dù em làm gì với anh, cũng không sao cả, anh đều có thể cho qua sao?".
Hoa Y vẫn còn đang muốn lảm nhảm, bỗng miệng bị chặn lại, lời nói đều bị hắn nuốt hết.
Neil ôm cô, siết chặt, môi ngậm lấy môi cô, mạnh mẽ hôn, dùng toàn sức lực chuyên chú hôn cô, môi lưỡi đan xen, cuốn lấy, chơi đùa.
Trong phòng nồng đậm mùi hormone, thật lâu sau hắn mới buông tha đôi môi cô.
Hoa Y toàn thân nóng rực, cảm giác này vượt khỏi tầm kiểm soát của cô, dường như cô cảm thấy mùi hương của hắn trở nên quá mê hoặc, khiến cô bất giác nóng lên, thân mình cũng không còn chịu sự kiểm soát của bộ não, mềm mại, yếu ớt đến không xương dựa vào người hắn.
Không khí nóng rực lên, hòa quyện cùng tiếng hít thở, cùng mùi hương mị hoặc.
Thật lâu sau, cô mới nghe thấy giọng nói trầm ấm, dường như thêm một chút khàn của hắn: "Vì là em cho nên tôi mới bất lực như vậy, vì là em cho nên tôi mới chỉ có thể chịu đựng, nếu là một người khác, cho dù là vương thất, tôi cũng sẽ khiến cho cô ta vĩnh viễn biến mất, trở thành một cục sắt biết chuyển động".
Hoa Y nở nụ cười, trong lòng nở hoa vì câu trả lời của hắn, tay đưa lên, khẽ luồn vào tóc hắn, hỏi: "Nếu đã để ý em như vậy, vì sao lại từ chối em, vì sao luôn tỏ vẻ lạnh nhạt với em".
Neil ánh mắt sâu thẳm, cánh tay siết chặt eo cô, như muốn bẻ gẫy nó vậy, hắn đôi mắt hiện lên phẫn nộ, uất hận sau là không cam lòng: "Trước là sợ em trêu đùa tôi, sau là muốn tốt cho em".
Hoa Y ngạc nhiên, ngẩng lên, nhìn vào ánh mắt hắn: "Muốn tốt cho em?".
Neil ánh mắt chỉ còn lại sự luyến tiếc, sâu trong đáy mắt là không cam lòng: "Bởi vì tôi đã không còn tuyến hormone Testosterone, cả đời này của tôi đều không thể làm một Alpha hoàn chỉnh, tôi không thể có đời sau...".
Hoa Y đơ mất 2s...sau nhìn đến ánh mắt bi thương của hắn, cũng không thể trực tiếp cốc tỉnh hắn, rốt cuộc bấy lâu nay, hắn vẫn luôn né tránh cô, là vì vấn đề này?
Hoa Y trong lòng khóc một dòng sông, bấy lâu nay mất nhiều thời gian truy hắn như vậy, mà cái lý do thực sự khiến cô...lật bàn!
Thở dài một hơi, khẽ vòng tay, ôm hắn thật chặt, gác đầu lên vai hắn nói: "Ngốc, chuyện này em chưa bao giờ để ý".
Neil lại khẽ đẩy cô ra, trong đôi mắt hắn xuất hiện vô vàn sắc thái, có vui vẻ, có thỏa mãn, cũng có bi thương, cùng luyến tiếc.
"Nhưng tôi để ý, tôi là một Alpha tàn tật, tôi không thể nào mang lại hạnh phúc cho em...".
Hoa Y mệt mỏi đỡ trán, mặc dù cô hiểu hắn được thiết lập là người tại thế giới này, cho nên khái niệm Alpha cũng đã ăn sâu vào tâm tưởng hắn, nhưng hắn lại muốn đẩy cô đi, chỉ vì quan niệm rằng bản thân hắn không thể mang lại hạnh phúc cho cô?
Hoa Y xoay lại khuôn mặt hắn, bắt hắn nhìn thẳng vào cô, dõng dạc nói: "Anh định đẩy em vào vòng tay người khác? Em trai của anh sao? Anh nguyện ý? Hơn nữa cho dù anh nguyện ý, em đây cũng không bao giờ chấp nhận, người duy nhất có thể đem lại hạnh phúc cho em, bên em đến hết đời, cùng nhau bạc đầu giai lão, chỉ có mình anh, Neil Phoenix!".
Neil nhìn thấy cảm xúc trong đôi mắt cô, vô cùng chân thành, nghiêm túc, những điều cô nói đều là thật.
Nhưng hắn lại không thể chấp nhận bản thân hắn, hắn hận ngày đó hắn anh dũng chiến đấu vì đế quốc, vì gia tộc Phoenix, nhưng nhận lại được gì, chỉ là một thân thể không hoàn hảo, cùng với một bộ quân phục, mà em trai hắn, cũng đã thay thế vị trí của hắn, trở thành thiếu tướng, được mọi người ngưỡng vọng, trở thành một Alpha mạnh mẽ.
Hắn hận em trai hắn sao? Không hắn không hận cho dù mất đi chức vị mà bao năm nay hắn đều phấn đấu, nhưng hắn lại cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Điều đau đớn nhất trong cuộc đời hắn chính là bản thân hắn, ngày đó vì làm nhiệm vụ, nhiễm một chất phóng xạ, khiến hắn mất đi khả năng sinh sản, đó chính là khoảnh khắc hối hận nhất cuộc đời hắn.
Hắn là một Alpha khiếm khuyết, bất cứ ai ở bên hắn đều sẽ không hạnh phúc.
Neil ánh mắt khôi phục sự lạnh nhạt, bỏ qua cô, bước về phía cửa, ánh mắt không hề nhìn đến cô: "Hôm nay là tôi mất kiểm soát, người hãy coi như mọi chuyện đều chưa xảy ra, cũng đã muộn rồi, người trở về phòng đi".
Hoa Y mím chặt môi, khuôn mặt hiện lên sự tức giận, sau cố gắng áp chế bản thân, nói: "Neil, anh trả lời em, anh bằng lòng nhìn em ở bên người khác sao?".
Neil lời đã lên đến miệng, nhưng vẫn không thể nói ra, giống như bị nghẹn lại, không thể thốt lên lời.
Siết chặt nắm tay, nói: "Hiện tại tôi muốn nghỉ ngơi, người nhất định phải tiếp tục đôi co?".
Hoa Y từng bước lại gần, ánh mắt chưa hề rời khỏi khuôn mặt hắn, thấy hắn không nhìn cô, sau mím môi, bước ra ngoài.