Xuyên Nhanh: Thế Giới Ngày Mai

Chương 46: Thần tượng gameshow. (4)




Chương 46: Hành động. Là đại lão ẩn tàng lười nhác hay thiểu năng trí tuệ thực sự?
Âm cuối trong giọng điệu quỷ quái của MC vừa dứt, các thí sinh có mặt tại đây lập tức biến mất không thấy bóng dáng, khán giả ngoài màn hình khẩn trương nhìn toàn bộ người chơi đã bị truyền tống tách khỏi nhau, rơi vào các khu vực ngẫu nhiên trong thành phố hoang tàn.
Khởi Dư cảm nhận cả người bị cưỡng ép thuấn di, thời điểm chân chạm đất, cô ngay tức khắc che kín hai mắt, tầm nhìn đã trở nên tối đen, nhưng cô vẫn cảm nhận được trời đất đảo điên như bị biến dạng đang xoay tròn trong mắt cô.
Thân thể này có một tật xấu rất bất tiện. Mỗi khi tầm mắt bị ép di chuyển quá nhanh, sẽ gây ra hiện tượng sự vật trước mắt bị bóp méo rồi uốn éo như mấy sợi mì mềm oặt, nhìn thoáng qua thôi cũng rất đau đầu.


Đây là lý do vì sao nguyên chủ luôn không quá thích phải ra ngoài vận động cơ thể, bởi một khi vận động quá mức, cô ta có thể sẽ vì choáng ngợp do chính mình tự động tạo ra làm ngất bản thân.
Vốn dĩ hồi còn nhỏ chưa từng gặp phải chuyện này, nhưng sau đó Mạc Khởi Dư càng lớn càng nhận nhiều thống khổ hơn về mặt tinh thần, dù ngoài mặt không thể hiện ra, nhưng nguyên chủ từ sâu bên trong quả thật là 'xong' rồi.
Khởi Dư che mắt tầm ba phút mới bỏ tay ra hé mắt nhìn, trông thấy cảnh vật mờ ảo dần chìm trong bóng tối vẫn là hình dạng bình thường mới mở hẳn mắt, cô liếc một vòng, nhận ra bản thân hiện tại đang đứng ở cuối con hẻm tối om.
Mùi hôi thối và mùi ẩm mốc thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi làm cô rất khó thở, Khởi Dư im lặng thở dốc một hơi, cô bước lên phía trước, chậm chạp rời khỏi hẻm nhỏ dài hẹp này.


Khởi Dư đi trên vỉa hè không một bóng người, đèn đường lúc sáng lúc không chập chờn chiếu rọi lên bóng lưng đơn bạc kéo dài về đằng sau của cô gái nhỏ.
Khởi Dư túm chặt áo len vải dày trên người mình, dưới thời tiết trở lạnh về đêm này đều thấy đỡ hơn phần nào.
Cũng may nguyên chủ thường xuyên rất không có cảm giác an toàn, đi ngủ hay đi ra ngoài đều phải có thứ gì đó thật dày và rộng bao bọc chặt chẽ lấy bản thân, như thể cô ta nghĩ mấy trò vặt không có ý nghĩa này một phần nào đó sẽ có thể bảo vệ cô ta khỏi chính mình vậy.
Khởi Dư đứng lại ở ngã ba đường, trong đầu suy tính một chút. Số thứ tự của cô là 0186, là số chẵn, tức là người trốn chạy, vậy nên việc cô cần làm bây giờ là tìm chỗ trốn an toàn trốn hết một ngày, đến khi trò chơi kết thúc thì ra ngoài.


Khá đơn giản. Nhưng cũng chẳng dễ dàng như vậy.
Khởi Dư chỉ mới động não có ba giây đã bị cơn buồn ngủ đánh úp, cô cau mày, mơ màng nhìn mọi thứ chung quanh, mí mắt nặng nề bất cứ lúc nào cũng có thể đóng lại, tinh thần xuống đến mức thấp nhất, cô chỉ đành gắng gượng chống đỡ đi đến chỗ cây cổ thụ vẫn còn hoàn hảo không tổn hại được trồng ở mép vỉa hè để làm cảnh, sau khi trèo lên liền tìm đại nơi nào kín kín một tí trốn tạm trong đó, thuận theo cơ thể này dần dần chìm vào giấc ngủ say.
Mạc gia ở bên ngoài nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của bảo bối nhỏ nhà bọn họ mà đau lòng và lo lắng không dứt.
Người có chứng trầm cảm đa số đều mắc chứng mất ngủ, nguy cơ đột quỵ giữa đêm cao đến đáng sợ, nhưng con gái nhỏ của bọn họ lại ngược lại, một ngày đều có thể ngủ gần 20 tiếng nếu không bị ai đánh thức, cũng chính vì sự khác biệt nho nhỏ này của Mạc Khởi Dư mà Mạc gia mới được an ủi phần nào.
Ít nhất, so với nửa đêm bất thình lình chết đi mà không ai biết, bọn họ tình nguyện cứ để cô ngủ thế này, dù cho một ngày cô ta chỉ có thể ăn được đúng một bữa ăn không có thời gian cố định, cân nặng luôn sụt giảm thất thường theo năm tháng đi chăng nữa.
Hệ thống thử làm một vài tín hiệu gây ồn trong đầu Khởi Dư, thế nhưng không ngờ tới não bộ của thân thể này như bị đình chỉ hoạt động hoàn toàn, bị lực tác động bên ngoài làm phiền cũng không tiếp thu tín hiệu đó, so sánh với người thực vật rơi vào cơn hôn mê sâu cũng không khác là bao.
Quái đản thật.
Hệ thống nhìn vẻ sầu muộn luôn tích tụ ở hai đầu lông mày thường nhíu lại của Khởi Dư hiếm khi bằng phẳng nhẹ nhàng như vậy, trong lòng thầm nói một câu ngủ ngon.
***
Từ Nhất day day ấn đường, đau đầu nhìn bản thân đang đứng dưới ánh đèn trơ trọi yếu ớt duy nhất của nhà vệ sinh nữ công cộng, không biết hắn có phải là đắc tội cái vị MC kia ở đâu hay không mà bị ném một mình tại nơi khác người như thế này.
Từ Nhất nén tiếng thở dài, nhấc chân muốn rời khỏi đây, nhưng khi khóe mắt lướt qua dàn gương kính được treo trước các bồn rửa tay thì khựng lại, hắn quay đầu, trầm mặc nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương cũng đang nhìn ngược lại mình.
'Từ Nhất' trong gương cong môi cười với hắn, khóe môi nhếch lên như bị kéo căng hết cỡ mà chạm tới mang tai, sau vài giây ngắn ngủn, máu đỏ không biết từ đâu bắt đầu trượt qua mép miệng trườn dọc theo cằm rơi xuống đất, hai tròng mắt của 'Từ Nhất' đen ngòm như bị vật nhọn khoét qua, hốc mắt trống rỗng chảy xuống hai hàng chất lỏng màu đen nhầy nhụa.
Từ Nhất nhìn một hồi, cũng nhoẻn miệng cười theo 'Từ Nhất', tia ấm áp hiện lên trong mắt đối lập hoàn toàn với hình ảnh kinh dị của đối phương.
【Mé, vừa vào đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy rồi? Dọa chết bảo bảo!】
【Đây chính là quái vật quấy rối mà MC nói? Chắc là không chỉ có hình dạng này đâu nhỉ? Mẹ nó, nhìn muốn nôn quá.】
【Oa oa oa, tiểu ca ca, anh đừng cười với nó nữa, mau chạy đi mà!】
【Tên này có phải bị ngốc không vậy? Thấy nguy hiểm lại đứng đực ra đó, bó tay.】
【Thím trên, thím mới tới à? Tiểu ca ca Từ Nhất tốt xấu gì cũng được coi là cao thủ đó, ảnh đã sống sót qua ba chủ đề của chương trình rồi đấy.】
【Lợi hại như vậy? Xin hỏi có thể xem ba chủ đề trước ảnh tham gia ở đâu không?】
【+1.】
【Các hạ đại nhân, các hạ đang nhầm trọng điểm rồi đó!】
Từ Nhất lại chờ thêm một phút nữa, thấy người trong gương vẫn chưa tấn công mình mới hơi nhíu mày. Quái vật được thêm vào hóa ra cũng phải tuân theo quy tắc? Hắn còn tưởng kẻ điên kia sẽ cho phép chúng nó tác oai tác quái trong trò chơi này chứ.
Vậy, điều kiện gϊếŧ người của quái vật trong nhà vệ sinh nữ là gì? Là khoảng cách, hay là giới tính?
Nghĩ nghĩ, Từ Nhất không quan tâm 'Từ Nhất' trong gương đang cố thu hút sự chú ý của hắn nữa, tập trung đi thẳng ra bên ngoài.
Từ Nhất vừa ra khỏi cửa nhà vệ sinh nữ công cộng liền bắt gặp một người đàn ông khác trên hành lang không quá sạch sẽ, Từ Nhất nhìn thấy giấy dán màu đỏ có số thứ tự là 0011 của gã, nâng mắt liếc vẻ mặt may mắn lại như cười trên nỗi đau của gã, bất đắc dĩ cười cười.
Từ Nhất gật đầu chào hỏi với người đàn ông đó, đáng tiếc thái độ của gã lại không quá thân thiện, gã đàn ông đứng ở đầu hành lang nhanh chóng tiến đến gần hắn, tay phải cầm cây rìu đã rỉ sắt ở phần bề mặt cũng nâng lên, chỉ nhìn hành động thôi cũng biết gã muốn làm gì.
Từ Nhất gãi gãi đầu, hắng giọng: "Khụ, người anh em, anh vừa muốn mới vào trận đã đổ máu à? Thế này, thế này không tốt lắm đâu? Chúng ta..." có thể hòa hảo ngồi xuống trò chuyện một lát hay không?
"Anh em con mẹ mày!"
Người đàn ông kéo cao cây rìu rồi bổ một phát về phía người Từ Nhất, Từ Nhất nhanh nhẹn lách mình tránh thoát, người đàn ông vồ hụt cũng vô cùng điêu luyện mà điều khiển cây rìu vừa chém theo đường dọc nghiêng góc quét sang bên trái.
"Xem ra không thể thương lượng đình chiến được rồi..."
Mắt thấy vùng bụng có nguy cơ cao sắp bị cứa rách, Từ Nhất cúi đầu lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt cà lơ phất phơ cũng dần trở nên nghiêm túc, hắn móc trong túi quần một đồng xu bằng bạc bắn về phía cây rìu, đồng xu tông thẳng vào bề mặt rìu phát ra một tiếng 'keng' lanh lảnh, đồng thời đẩy cây rìu lùi về sau một khoảng nhỏ.
【???】
【Cái này là đạo cụ à? Hay là sức mạnh?】
【Nào có người thẳng thừng ném đạo cụ cho đối phương kiểu ấy? Chắc là sức mạnh.】
【Nếu vậy, cái sức mạnh này là cường hóa hay nội lực vậy? Trông hay ghê!】
Người đàn ông trợn to mắt, gan bàn tay giữ rìu chỉ vì cú va chạm tưởng chừng nhỏ bé nhưng lại rất mạnh mẽ vừa nãy mà tê dại: "Cái gì ——"
Từ Nhất nhanh như chớp phi đến gần người đàn ông, nắm chặt cái tay cầm rìu của gã nâng lên cao rồi bẻ ra sau, tiếng 'răng rắc' vừa vang lên, gã cũng theo đó mà kêu lên một tiếng đau đớn, Từ Nhất không dừng lại, giữ chắc cổ tay gã mà điều khiển tay cầm rìu quay ngược về phía sau, bổ mạnh xuống.
Lưỡi rìu bị ngoại lực đè nặng buộc phải cứa sâu xuống gáy của người đàn ông, máu tươi thoát khỏi miệng vết thương bắn 'phụt' lên áo phông trắng Từ Nhất. Từ Nhất 'a' một tiếng, hất người đàn ông đó ra, vội vội vàng vàng lấy khăn giấy trong túi quần lau máu.
Người đàn ông ngã sấp xuống mặt sàn lạnh như băng của hành lang, cả người co giật vài cái rồi nằm im không nhúc nhích nữa, cánh tay phải bị vặn thành một hình xoắn méo xệch hết sức khó coi, máu tràn ra từ cần cổ gã ngày một nhiều hơn, rơi xuống dưới rồi nhiễm bẩn một khoảng lớn sàn nhà, cây rìu rơi khỏi lòng bàn tay gã cũng văng ra một góc, cô độc nằm đó, lại được Từ Nhất nhặt lên.
「 Đội kẻ truy tìm chết một người, tổng số thành viên hiện tại còn lại: 4999. 」
Từ Nhất vừa nghe thông báo đã có chút ngạc nhiên, thí sinh tham gia trò chơi tổng cộng là 1 vạn, số người mỗi bên trốn và tìm được chia đều, mở màn cho đội người trốn chạy vậy mà là hắn? Này cũng không khỏi quá chậm so với mấy lần trước đi?
Từ Nhất cúi đầu, nhìn một số mảnh vải trắng đã bị nhiễm máu khô không thể tẩy sạch, trong lòng không hề dễ chịu, nhưng nét mặt tươi cười vô hại vẫn không thay đổi, hắn nhấc chân rời đi, thời điểm đi qua thi thể người đàn ông liền vứt khăn giấy về phía gã.
Khăn giấy bay trên không trung từ từ rơi xuống, vừa vặn nằm trúng vũng máu còn nóng, ngay lập tức, giấy trắng khô ráo liền biến thành giấy đỏ ướt đẫm.
Từ Nhất đi hết một dãy hành lang không ngắn, khi không gian rộng lớn tầng tầng lớp lớp hiện lên trong mắt, hắn liền mỉm cười đầy vui vẻ.
Nơi này thế nhưng lại là trung tâm mua sắm?
Ha ha, bỏ mẹ rồi.
***
Tần Hạ mím môi nhìn số thứ tự 2467 của mình, trong lòng cũng biết trước bản thân thực sự không thể nào thắng được màn này, chỉ có thể chuyên tâm đi tìm điểm bình chọn của khán giả để bảo toàn mạng sống.
Trốn tìm, từ trước đến nay vẫn luôn là người trốn có lợi thế nhất, càng chưa kể tới luật của trò chơi này cho phép người trốn phản kích lại người tìm và người tìm bắt buộc phải tìm được hết tất cả người trốn mới được tính là qua màn.
Bất lợi to lớn kiểu này, cô ấy quả thật không biết làm sao để chiến thắng.
Hơn nữa, sứ mệnh của cô ấy là phá hủy cốt lõi của chương trình ma quái《Cường giả bên cạnh ngươi》này, nên trong quá trình thực hiện nó, cô ấy vẫn mong khả năng mình có thể sẽ phải gϊếŧ người càng ít càng tốt.
Tần Hạ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, nhìn con đường hoang vắng chỉ có gió lạnh thổi qua này chỉ muốn lập tức từ chức quay về nhà.
Tần Hạ ôm theo mục tiêu tìm kiếm điểm bình chọn lẳng lặng cuốc bộ trên đường, tìm được vũ khí có thể tự vệ thì chộp lấy, nhìn thấy người đến thì trốn đi, thời điểm đi ngang qua cây cổ thụ ven đường, trông thấy trên cây dưới tán lá dày đặc lộ một góc nhỏ vạt áo ra ngoài liền biết có người trốn ở đó.
Đến tận bây giờ, đã có sức mạnh siêu nhiên và đạo cụ thần kỳ làm trợ thủ, tại sao vẫn có người ngây thơ nghĩ rằng trốn trên cây sẽ an toàn vậy nhỉ?
Tần Hạ cảm thán một tiếng, sau đó rời đi không ngoảnh đầu lại.
Khởi Dư tựa người lên thân cây ngủ ngon lành, lúc Tần Hạ mới vừa rời khỏi liền hé mắt ra, thấy cô ấy không có ý định động chạm gì tới cô mới nhắm mắt lại tiếp tục ngủ đến hôn thiên ám địa.
【...】
【...】
【... Cô ta cứ định ngủ như thế cho đến khi trò chơi kết thúc à?】
【Thật sự không biết nên nói cô gái này chủ quan hay ngu ngốc nữa, biết trước kết cục của đồ ngu này rồi chán chẳng muốn xem tiếp luôn á.】
【Cô ta nghĩ đây là nơi nào? Phòng ngủ trong nhà?】
【Đứng trước áp lực của tử vong đã cận kề gần sát mi tâm mà vẫn ngủ được? Bái phục bái phục.】
【Chị gái nhỏ à, cô mau tỉnh dậy đi, cô sắp chết đến nơi rồi kìa!】
Mặc cho đám khán giả bên ngoài ném đá hay thúc giục thế nào, Khởi Dư trước sau như một vẫn bình tâm mà ngủ, hơn nữa còn có dấu hiệu ngủ càng sâu, không tỉnh nổi.
Các người chơi khác cũng không ít lần đi qua nơi này, đại đa số đều sẽ không kiểm tra cái cây khả nghi duy nhất còn tồn tại trong thành phố đổ nát ấy, bởi bọn họ đều biết chương trình bản thân đang tham gia là loại chương trình gì, thua sẽ chết, thực sự sẽ chết. Vậy nên hầu như không ai nghĩ sẽ có người lại ngu xuẩn đến mức đi trốn trên cây.
Bộ phận nhỏ còn lại phát hiện được cũng sẽ không vạch trần, ngoài ít người thiện ý như Tần Hạ ra thì bọn họ có chút đầu óc hơn, đối với người trên cây kia họ thường sẽ bảo trì cảnh giác không tiến lên xung đột.
Họ nghĩ: Đã là mùa thứ sáu rồi, không phải mùa đầu cái gì cũng không biết nữa, người trên cây kia hẳn là có năng lực tự bảo vệ bản thân mới vô tư ngủ ở nơi công cộng như vậy, vẫn là đừng nên trêu vào thì hơn.
Bởi vì suy nghĩ được chia thành ba phía như thế, Khởi Dư mới có thể an ổn ngủ một giấc suốt 6 tiếng đồng hồ.
Thời điểm tỉnh lại trời đã hừng đông, Khởi Dư ngồi dậy, đỡ lấy cái đầu đang choáng váng không ngừng, Khởi Dư dụi mắt một hồi lâu, nhưng mọi thứ trước mắt vẫn bay nhảy chưa chịu trở về vị trí cũ, khó chịu đến mức làm cô âm thầm chửi tục.
Mẹ nó, nguyên chủ lúc nào cũng phải chịu đựng cái kiểu này à? Chẳng trách sao cứ muốn đâm đầu vào tự sát.
Y... hẳn là cũng luôn như thế này đi?
Khởi Dư chớp mắt liên tục rồi lại nhắm mắt, đợi khoảng tầm ba phút sau mới hé mắt ra, thấy đồ vật xung quanh bình thường lại rồi mới thoáng thở ra một hơi.
Khởi Dư nhảy xuống khỏi cây cổ thụ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy trên đó ký hiệu đếm ngược hết thời gian còn hơn 17 tiếng, mà hai bên cạnh nó ký hiệu tượng trưng cho số thành viên của hai đội cũng giảm dần.
Bên trái 4288, bên phải 4300. Cũng coi như là xấp xỉ.
Chỉ là cô không biết bên trái với bên phải rốt cuộc cái nào mới là đội của cô, cái này rõ ràng là có màu để phân biệt, cố tình cô lại không nhìn ra được.
Khởi Dư mệt mỏi xoa xoa mái tóc, lại ngáp dài một cái, có chút muốn trèo lại lên cây ngủ tiếp.
Chịu đựng đầu óc vốn vẫn còn đang chưa được tỉnh táo lắm, Khởi Dư đột nhiên mở to mắt, tức thì nghiêng người tránh qua một bên, mà chỗ cô vừa đứng, một viên đạn với tốc độ nhanh phi qua rồi ghim vào trong thân cây.
"Oa, vậy mà né được kìa, hóa ra vẫn có chút thân thủ nha."
Khởi Dư xoay người, lạnh lùng nhìn cô gái với thân hình nóng bỏng mặc bộ đồ bó sát màu đen đang cầm một cây súng thân dài vẫn còn nhắm thẳng tâm vào cô.
Cô gái đó lên đạn, tiếp tục giương súng chĩa vào trán cô, mắt hơi híp lại: "Okay, phát tiếp theo sẽ không trượt nữa đâu."
Dứt lời, ngón cái cũng đè xuống, viên đạn bay ra từ đầu súng bốc khói hướng thẳng về phía Khởi Dư, Khởi Dư nghiêng đầu, cảm nhận viên đạn nhỏ con nhưng uy lực lớn sượt qua Thái Dương trong chớp mắt rồi bay về đằng sau, kéo theo một ngọn gió nhỏ thổi bay tóc mái trước trán cô lên.
Cô ta... Cô ta là muốn gϊếŧ cô sao?
Khởi Dư mím môi thành một đường thẳng, bắt đầu tiến về nơi cô gái đang đứng kia. Mà cô gái kia, sau khi phát hiện Khởi Dư thế mà vẫn né được đạn trong khoảng cách gần như vậy cũng không khỏi thầm khen ngợi người này phản xạ thật tốt.
Mắt thấy Khởi Dư đã đi tới càng gần, chắc chắn là muốn phản kích, cô gái kia mới dần nghiêm túc lên, tốc độ bắn súng cũng tăng lên không ít, bắn phát nào phát nấy đều ngắm thẳng những chỗ hiểm mà tới, âm thanh vang lên cũng cực kỳ vang dội, mang đến áp lực dồn dập.
Khởi Dư lại thần kỳ mà tránh đến xuất nhập thần hóa, mỗi một lần tránh thì càng lại gần chỗ cô gái kia, chỉ trong chốc lát đã đứng ngay trước mặt cô ấy, dọa cho cô ấy giật mình suýt làm rơi cây súng xuống đất.
Khởi Dư nâng chân đá mạnh lên đầu gối của cô gái, khiến cô ấy đau điếng mà ngã khụy xuống, Khởi Dư nhân lúc cô ấy buông lỏng một chút mà đoạt súng, chân còn lại cũng gập cong húc thẳng lên cằm của cô gái đó, động tác dứt khoát không hề thương hoa tiếc ngọc.
Bởi vì từng khinh thường qua bề ngoài thể chất của Khởi Dư, cộng thêm lúc đó cô cũng không có bất kỳ vũ khí nào mà cô ấy lại có súng bắn được từ xa, nên cô gái mới không quá phòng bị Khởi Dư, để bây giờ chỉ hai, ba chiêu đơn giản của cô mà bị lấy mất súng, người cũng ngã ngửa xuống, hoàn toàn nằm ở thế bị động.
Con mẹ nó, sức lực của một cô gái gầy yếu lại có thể lớn được như vậy a? Không phải là đã cường hóa qua rồi chứ? Nhưng 5 mùa trước cô ấy không nhớ Khởi Dư có tham gia mà! Cô gái một bên căm giận nghĩ, một bên muốn bò dậy phản kháng.
Khởi Dư cầm súng chĩa vào yết hầu cô gái, tay cũng đặt ở nơi bắn, chỉ cần dùng ít sức lực, người dưới thân sẽ trực tiếp 'bị loại'.
Cô gái nhìn họng súng lạnh lẽo được đặt dưới cằm mình mà toàn thân cứng đờ, thời điểm nâng mắt nhìn vào con ngươi bình thản không một gợn sóng kia mà mơ hồ sinh ra một loại cảm giác dựng tóc gáy.
Người này...
Cô gái nuốt nước bọt, gian nan nở một nụ cười tiêu chuẩn: "Cái kia... Chúng ta có thể thương lượng không?"
Thấy Khởi Dư không nói gì, cô gái cố gắng lấy dũng khí lại lần nữa lên tiếng: "Chúng ta trước tiên liên minh đi? Tuy rằng không cùng một chiến tuyến nhưng cũng không nhất định là phải kẻ thù anh sống tôi chết để giải quyết vấn đề mà? Tôi giúp cô gϊếŧ những kẻ truy tìm khác, cô giúp tôi tìm điểm bình chọn có được không?"
Biện pháp này xác thật là tiện cả hai bên, cô ấy thực sự không nghĩ ra lý do nào khác để Khởi Dư không đồng ý.
"Dựa vào cái gì?" Khởi Dư vẫn đè ép họng súng dán sát vào yết hầu cô gái.
"Ặc, cái này nha, dù sao thì có thêm một đồng minh vẫn tốt hơn nhiều thêm một kẻ địch mà đúng không?"
Khởi Dư nghĩ nghĩ, đúng thật là vậy, liền gật đầu, tay cầm súng cũng đưa lùi về sau, tạo ra một chút khoảng cách.
Có được sự đồng ý, cô gái vui mừng muốn ngồi dậy, đang định mở miệng nói chuyện thì cây súng trước mắt đột nhiên xuyên thẳng qua cổ họng cô ấy từ đằng trước ra đằng sau, đầu súng thấm đẫm máu tươi lộ ra bên ngoài từ sau gáy còn mắc phải dây thanh quản đã đứt đoạn.
Cô gái trợn trắng mắt, miệng không thốt ra được chữ nào đã ngã về sau, đầu ngả sang một bên, máu đỏ từ từ thoát ra khỏi miệng vết thương chảy đầy đất, Khởi Dư thu súng, sau đó chuyển hướng lên trên dùng lực đâm thủng điểm giữa hai đầu lông mày cô ấy rồi rút ra, máu 'phụt' một tiếng bắn ra một độ cao không nhỏ, trong đó một vài giọt máu lác đác bắn dính lên cả gò má trắng nõn của Khởi Dư.
Khởi Dư rũ mắt nhìn thi thể chết không nhắm mắt phía dưới, nhẹ nhàng nói: "Nhưng ta rất ghét người đã từng nảy sinh ý định gϊếŧ chết ta." Vì vậy, vẫn là ngươi chết đi mới tốt.
Mà phía trên cao bầu trời, con số 4288 của bên phải trực tiếp tụt xuống thành 4287, báo hiệu một sinh mạng nữa lại uất ức mà ra đi.
【...】
【Ờm, những người mấy tiếng trước còn chửi vị này còn lời gì muốn nói không?】
【Fuck, trước đó còn tưởng là tên không có não nào bị ép tham gia, nguyên lai là đại lão ẩn tàng người ta chỉ đang lười thôi! Mẹ nó, mặt thật đau.】
【Biết là giữa thí sinh ngược chiến tuyến chỉ có gϊếŧ chóc, nhưng thủ pháp của người này có phải tàn nhẫn quá rồi không? Bắn ra một viên đạn là đủ chấm dứt mạng sống của cô gái đó rồi, hà tất phải dùng đầu súng...】
【Vừa nãy chị gái nhỏ kia còn lần nữa nhấc súng cắm vào mi tâm của cô gái đấy là muốn chắc chắn cô ấy chết hẳn rồi hả?】
【Không động thủ thì thôi, một khi động thủ là tàn nhẫn chết người! Đại lão đủ *ngưu bức!】
*Ngưu bức ở đây cũng có thể hiểu là trâu bò á.
[ + 20 chỉ số ngầu.
Tổng chỉ số ngầu đã thu thập: 20/5000. ]
Hệ thống thông báo xong cũng không có ý định bắt chuyện với ký chủ nhà mình, nó hiện tại cần phải có thời gian tiêu hóa biểu hiện khác thường của cô đã.
Mạc gia bên kia màn hình nhìn Khởi Dư sắc mặt lạnh nhạt hủy đi một sinh mệnh như vậy mà sau lưng đổ mồ hôi lạnh, một cơn xa lạ cùng e ngại trào lên từ đáy lòng.
Đây... Đây là bảo bối nhỏ luôn được cưng chiều của bọn họ?
Mạc Nghiêu mặt mày tái xanh nhìn chòng chọc nét mặt hờ hững của Khởi Dư đang dùng vạt áo của chủ cây súng lau máu trên cây súng.
Anh ấy biết, loại người như em gái mình chính là hạt giống nhỏ tốt nhất để bồi dưỡng nên tội phạm gϊếŧ người hàng đầu. Cô ta ngay từ khi sinh ra đã không biết cái gì gọi là quan tâm, được thân nhân yêu mến chiều chuộng cũng chưa từng mềm lòng, xem phim kinh dị hay ở trong không gian kín chỉ có bóng tối từ nhỏ cũng không biết sợ, lại luôn cố gắng tự sát mà không hề để tâm đến đau đớn trên người.
Loại người không một thứ gì có thể ràng buộc nổi như vậy, trời sinh là tội phạm tuyệt vời nhất.
Mạc Nghiêu hiểu được điều đó, cho nên vẫn luôn dùng đủ mọi cách khiến xiềng xích gọi là 'gia đình' giữ chân Mạc Khởi Dư lại càng trở nên to lớn, mà anh ấy xác thật đã thành công, cô ta ngoại trừ tìm cách để chết ra thì không hề nghĩ đến tổn thương người khác. Nhưng anh ấy trăm triệu không ngờ tới chương trình này lại trở thành bàn đạp lớn nhất để bồi dưỡng em gái mình biến thành sát nhân chỉ biết chém gϊếŧ không chớp mắt như thế này.
Mạc Nghiêu cắn răng, chỉ hi vọng ngày mai sẽ tới nhanh chút, đợi anh ấy vào đó rồi, nhất định sẽ bảo bọc chăm sóc cô không giới hạn, đến mức cô không cần động tay động chân để tự vệ nữa.
Bên trong màn hình, Khởi Dư kéo lê súng đi trên vỉa hè, đầu súng va chạm với mặt đất tạo nên một tiếng vang chói tai không dễ nghe, đi được nửa đường, Khởi Dư lại chạm mặt một đôi nam nữ ở đường lớn.
Nam số chẵn nữ số lẻ, hai người này đi chung với nhau tám, chín phần là đã quyết định tạm thời hợp tác, Khởi Dư đảo mắt, thấy hai người họ không có ý định không tốt gì với cô mới dời tầm mắt về phía trước, tập trung đi đường của mình.
Mà hai người kia, cũng mím chặt môi lướt qua Khởi Dư, khi ánh mắt lơ đãng lướt qua đầu súng bết bát máu cùng chất lỏng vàng nhạt khả nghi lại còn dính dây tơ máu nhiễu xuống mặt đất liền nhè nhẹ run lên, nhưng vẫn như cũ tỏ ra không có việc gì rời đi, đến khi nhận thấy cô gái nhỏ đã đi rất xa rồi mới thở hắt một hơi.
Mẹ kiếp, nhìn ghê quá, không chọc nổi không chọc nổi.
Hệ thống thấy phản ứng của hai người kia cùng với bình luận tràn lan của khán giả, sợ ấn tượng về ký chủ nhà mình sẽ càng xấu đi trong mắt người khác, mới bất đắc dĩ nói: [ Ký chủ, tới, để tôi dạy cô cách bắn súng đi. ]
Cứ để cô dùng họng súng chọc chọc người ta thế này cũng không ổn lắm.
Khởi Dư dừng bước, gật gật đầu: "Được."
[ Đầu tiên, nâng súng lên. ]
Khởi Dư im lặng làm theo, nghe thấy hệ thống nói tiếp: [ Thứ hai, giữ chắc súng vào, lực đạo ổn định, đừng để lúc bắn nó rơi khỏi tay cô. ]
[ Thứ ba, dùng ngón trỏ đè lên cái chỗ nhô lên ở trong cái vòng tròn nhỏ dưới báng súng. ]
Khởi Dư theo từng bước chỉ dạy của hệ thống mà thực hiện, động tác vẫn có chút trúc trắc như ma mới.
[ Sau đó, ấn lên cái chỗ đó, đạn từ họng súng sẽ bay ra bắn về phía trước. ]
 'Đoàng!'
Khởi Dư bắn súng, viên đạn bắn ra với một tốc độ không tưởng bay về đằng trước theo độ cung méo xệch, mà tay cầm súng của cô cũng run lên, lực giật của cây súng mạnh đến mức làm cô hơi lùi bước, súng cũng văng khỏi tay cô mà rơi trên mặt đất.
Khởi Dư: "..."
Hệ thống: [ ... ] Thật có lỗi, vẫn là nó đánh giá cô quá cao rồi.
【... Được rồi, tôi đã hiểu tại sao đại lão không bắn đạn mà lựa chọn đâm đầu súng vào yết hầu cô gái đó rồi.】
【Vãi chưởng ạ, thật không thể tin là cô ta không biết bắn súng luôn á!】
【Rõ ràng lúc ấy lực tay của chị gái nhỏ rất lớn mà, sao bây giờ lại yếu đến vậy nhỉ?】
【Không biết bắn thì đừng có làm màu!】
【... Tôi không biết nên hô đại lão *666 hay ném **250 cho đại lão nữa.】
*666: Trong tiếng Trung cụm số 666 được viết là 六 六六 và cách phát âm của từ này sẽ là "liùliùliù". Tuy nhiên cách đọc của từ này lại có phần tương đồng với chữ 牛 phát âm là "Niú". Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ "trâu bò". (Nguồn: Supperclean.vn).
**250 là con số chỉ sự ngu ngốc, ngốc nghếch.
Khởi Dư trầm mặc vài giây, tiếp đó cúi người nhặt cây súng, bình tĩnh nhấc chân bước đi, đối với hình tượng bị hủy đi trong phút chốc hoàn toàn là vò mẻ không sợ nứt.
Ừm, vốn dĩ cũng chẳng ngầu lòi gì rồi, bị ném đá thêm cũng như vậy thôi.
———
*Góc nhỏ của truyện*
Mạc Nghiêu: Ta thật vất vả mới khiến em gái cải tà quy chính, chương trình đáng ghét này thế nhưng lại một lần nữa khơi mào nó!
Mạc Khởi Dư: Vốn chưa từng sinh tà, sao có thể quy chính.
Mạc Nghiêu: ... Vậy nếu em sinh ra trong một gia đình bất công mà không phải gia đình tốt đẹp như bây giờ, em sẽ làm sao? Vẫn tiếp tục lựa chọn tìm chết mà không tổn thương người khác?
Mạc Khởi Dư: Không thể nào, ta nhất định sẽ hủy đi thế giới này. Ta khổ sở, bọn họ cũng đừng mong vui vẻ. (ㅍ_ㅍ)
Mạc Nghiêu: ...
Ha ha, vẫn là anh tới làm Chúa cứu thế đi. ╮( ̄▽ ̄"")╭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.